Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 818




Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Còn… còn pháp luật gì nữa không?”
“Có chứ” Đế An Nhiên trả lời rất trôi chảy: “Nhưng thế thì sao? Những cô gái đó đều cam tâm tình ngu3yện theo
hắn mà, những gì bọn họ trải qua trước khi chết đều do chính bọn họ gây nên, pháp luật cũng yêu cầu chứng cứ
chứ. Ví dụ như Cảnh Lạc k1ia, ai khiến nó ra quán bar uống rượu? Ai khiến nó uống đồ người khác đưa? Những
chuyện đó không liên quan gì đến Bạch Đồ cá, cho dù bà có điều9 tra thì cũng chẳng điều tra được gì. Hơn nữa, nhà
họ Bạch không bóc những chuyện đó ra, không đuổi nó ra khỏi nhà họ Bạch, chẳng phải bà còn p3hải đội ơn bọn họ
sao? Cho dù bà báo cảnh sát, không những không bắt giam được hắn mà hắn còn có thể kiện ngược lại bà tội vu
khống phỉ báng, d8ẫn đến giá cổ phiếu công ty nhà hắn tụt giá. Như vậy không những bà không hiện được, chưa
biết chừng còn lôi chính bà vào”
Trình Thục Ngọc hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này, bà ta thực sự đã phát điên vì hối hận.
Vì sao bà lại tin vào cái bánh rơi từ trên trời xuống chứ?
Vì sao khi đó bà ta đã thuê thám tử tư rồi nhưng lại không tiếp tục điều tra?
Còn Trình Thục Ngọc mãi mãi không thể biết được rằng, việc Cảnh Lạc lấy Bạch Đồ là do Đế Tịnh Hiên sắp đặt sẵn
từ trước.
Việc Đế Tịnh Hiên đã quyết tâm thì không có gì là không thể làm được.
Thế nên ông đã cài sẵn người vào bên cạnh Trình Thục Ngọc rồi, cho dù là thám tử tư, người đó cũng nghe lời Đế
Tịnh Hiên.
Cho dù có điều tra, đến chỗ Trình Thục Ngọc thì Bạch Đồ vẫn là một thanh niên tốt.
“Thế… thế Tiểu Lạc thì sao? Cứ để nó bị thằng súc sinh Bạch Đồ đó hại chết à? Con là chị của nó mà! Con giỏi như
vậy, chẳng lẽ không thể giúp nó tìm nguồn thuốc rồi tìm thuốc chữa, để nó cai nghiện sao?”
Đế An Nhiên vẫn hờ hững như cũ: “Có lẽ tôi có thể làm được chuyện này. Cho dù tôi không làm được thì bố tôi
cũng có thể làm được.”
Mắt Trình Thục Ngọc sáng lên, bà ta đang định lên tiếng thì Đế An Nhiên đã hắt một gáo nước lạnh: “Nhưng thể
thì sao? Bà có bản lĩnh để bảo vệ nó cả đời à? Người mà nhà họ Đế muốn xử lý, bà có trốn sang nước ngoài thì họ
vẫn có thể vươn tay đến trước mặt bà, khuấy tung cuộc sống của bà lên. Bên tôi có thể tìm được thuốc, bên bà khó
khăn lắm mới giúp nó cai nghiện được, nhưng tôi có thể đảm bảo với bà, không quá một tuần, nó sẽ lại dính vào
loại thuốc khác thôi. Tôi đã nói với bà rồi đấy thôi, nhà họ Để muốn bóp chết bà, bà chỉ là một con giun con dế, chỉ
có thể chịu để giẫm chết mà thôi. Còn về chuyện bà muốn vùng lên ấy mà, đừng nghĩ nữa. Bởi vì tôi làm con gái
của họ hai mươi năm, bọn họ tàn nhẫn đến mức nào, tôi hiểu rõ hơn bà. Nếu bọn họ không giỏi thì sẽ không đánh
bại tất cả các gia tộc giàu có ở nước Z, trở thành gia tộc hạng nhất bằng một doanh nghiệp ở nước ngoài chỉ trong
vòng hai mươi năm ngắn ngủi”
Trình Thục Ngọc ngơ ngác nghe Đế An Nhiên nói, ánh mắt vô thần, sắc mặt rệu rã.
Biết trước… bà ta đã nuôi dưỡng Cảnh Thiên thật tốt rồi.
Nuôi cô thật tốt cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền, nếu bà ta đối đãi tốt với cô, liệu có phải bà ta và Cảnh Lạc sẽ
không khổ sở như bây giờ?
“Lấy được đất chưa?” Đế An Nhiên hỏi đến mục đích chính của mình.


Trình Thục Ngọc quỳ sụp xuống đất khóc đủ rồi, bà ta không trả lời mà hỏi: “Thế bây giờ mẹ nên làm thế nào? Mẹ phải mặc kệ Tiểu
Lạc sao?”
“Bà còn muốn làm thế nào nữa? Quan trọng là bà có khả năng để làm gì không? Được rồi, tôi không có nhiều thời gian, đã lấy được
đất chưa?” Đế An Nhiên hỏi lại.
“Có phải con chỉ muốn lấy được mảnh đất đó rồi bỏ mặc mẹ không?” Trình Thục Ngọc thốt ra câu hỏi từ tận đáy lòng.


Đế An Nhiên biết rõ bây giờ bà ta không có cảm giác an toàn, bèn nói: “Bà là mẹ ruột của tôi, làm sao tôi có thể bỏ mặc bà được.
Nếu tôi bỏ mặc bà, bà có thể đi kiện tôi không làm tròn nghĩa vụ phụng dưỡng”