Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ

Chương 816




Hãy ủng hộ tụi mình qua Momo 0977361819 để tụi mình có động lực up chương nhanh nhất!


*********************************


Thế nên giọng điệu khi nói chuyện với Quý Hoạch cũng vô thức có phần ngồi trên đầu người ta.
“Cô Quý, tôi là mẹ Thiên Thiên, làm phiền 3cô gọi nó ra nghe điện thoại hộ tôi”
Quý Hoạch nghe giọng này rồi lại chẳng biết nữa hay sao?
“Mẹ Thiên Thiên? Sao tôi thấy gi1ọng bà và giọng bà Đế khác nhau thế nhỉ?”
Trình Thục Ngọc bị giọng điệu mỉa mai của Quý Hoạch làm nghẹn họng, giọng vô thức trở nên ch9ói hơn.
“Tôi là mẹ của Cảnh Thiên! Là tôi nuôi Cảnh Thiên từ nhỏ đến lớn! Có cầu công sinh không bằng công dưỡng, cho
dù bây giờ nó có3 thân phận như thế nào, tôi vẫn là mẹ của nó. Cô là quản lý, mỉa mai như thế làm gì? Cẩn thận tối
khiếu nại cô, cô sẽ phải cút khỏi Trung Bác!8”
“Ồ! Hóa ra bà là bà mẹ nuôi ác độc của nhà họ Cảnh đó à!”
Giọng điệu bừng tỉnh của Quý Hoạch ở đầu bên kia khiến Trình Thục Ngọc tức đến run rẩy.
“Đúng là tôi đã từng nghe câu công sinh không bằng công dưỡng, nhưng sao cầu này lại thốt ra từ một kẻ bắt cóc
như bà nhỉ?”
“Cô…”
“Nói như bà thì đám bắt cóc buôn bán trẻ con, bọn họ lừa bán trẻ con rồi bẻ gãy chân tay người ta, biển những đứa
trẻ đang rất bình thường, được bố mẹ yêu thương chiều chuộng thành người tàn tật, chỉ cho người ta ăn miếng cơm
đủ để không chết đói, vậy thì bọn họ cũng là bố mẹ nuôi à? Nếu đã như vậy, vì sao cảnh sát còn phải bắt giữ bọn
họ? Vì sao bọn họ bị phạt tù chung thân? Tôi mà là bà, tôi nhất định sẽ kẹp đuôi lại mà cao chạy xa bay, không bao
giờ xuất hiện xung quanh cô chủ của tôi và người thân của cô ấy nữa. Bà dựa vào cái gì mà có thể ăn nói ngang
nhiên với tôi thế?”
Trình Thục Ngọc mở to mắt vì tức giận, bà ta hít sâu vài lần, không thể tìm được lời nào để cãi lại, đang định nổi
khùng thì đối phương đã cúp điện thoại.
Bà ta còn đang định gọi tiếp thì điện thoại đổ chuông.
Nhìn số thì thấy là Đế An Nhiên gọi đến.
“An Nhiên” Trình Thục Ngọc ấm ức mà không có chỗ xả, vừa gọi tên Đế An Nhiên đã bắt đầu khóc.
Đế An Nhiên cau mày đầy ghét bỏ, tuy cô ta có nghe thấy tiếng khóc của Trình Thục Ngọc nhưng không hề có ý
định an ủi bà ta.
“Chuyện Cảnh Kiệt và Cảnh Lạc đã giải quyết xong chưa?”
Trình Thục Ngọc nghẹn họng trước câu hỏi của Đế An Nhiên, nghe thấy giọng nói lạnh lẽo ở đầu bên kia, bà ta ngơ
ngác.
Biết cô con gái này có bản lĩnh, hơn nữa con gái không lớn lên bên cạnh mình, không thân với bà ta cũng là chuyện
bình thường. Thế nên bà ta chỉ có thể nuốt sự tủi thân xuống, nói: “An Nhiên, mẹ đang gọi điện cho con khốn Cảnh
Thiên kia, nhưng quản lý của nó lại đang cầm điện thoại, còn nói…”
“Bà gọi cho Cảnh Thiên làm gì?” Giọng Đế An Nhiên trở nên sắc nhọn, cô ta trách mắng không thương tình: “Có
phải bà bị thần kinh rồi không? Đã nói với bà là giờ Cảnh Thiên là con gái ruột của nhà họ Đế, còn là vợ của Chiến
Lê Xuyên, trước khi nhà họ Để sụp đổ, Chiến Lê Xuyên ly hôn với cô ta, cô ta không phải người mà bà có thể tùy
tiện trêu vào rồi cơ mà?”


Trình Thục Ngọc: …
“Bây giờ trước mặt cô ta, bà chỉ là một con giun con dễ tiện tay bóp một cái là chết, tôi vì bà mà tránh cô ta còn không kịp, bà lại còn
đi gọi điện cho cô ta, có phải là thấy cô ta chưa hành bà nên bà thích làm gì thì làm không? Tôi bảo bà đi xem cuộc sống hiện tại của
Cảnh Lạc, rốt cuộc là bà đã đi chưa?”
Đế An Nhiên càng nói càng tức.
Ban đầu cô ta còn có một người mẹ mạnh mẽ đến mức người khác chỉ có thể ngước nhìn, bây giờ đáo mắt cái lại cho cô ta một người
ngu xuẩn.