Lạc Lối Giữa Danh Vọng

Chương 80: Bi thống




Chủ tịch! Tình hình ở chỗ lão gia dường như không được khả quan cho lắm. Ngài có cần..

Bàn tay hướng lên làm động tác dừng cắt ngang những lời tiếp theo Tô Đạo sắp nói ra, anh liền nhanh chóng quay trở lại bộ dáng chắp tay. Đắn đo một thời gian mới quyết định mở lời, thế nhưng kết quả vẫn là không thể tránh khỏi.

- Cậu đi theo ta lâu như vậy, vẫn còn như cũ mà dễ dàng tin lời đám người đó nói ra sao?

Lôi Dực xoa bóp mi tâm đang đau nhức như bị vật nặng bổ vào, suốt một thời gian tâm tình biến động khiến cho hắn đối với mọi việc xung quanh càng trở nên hung hãn.

- Lần này dường như không phải là giả. Quản gia Đình báo tin rằng Lão gia ở nhà đã rất yếu rồi. Tuy ngoài mặt ngài ấy lãnh đạm như cũ nhưng không ngày nào không ôm hi vọng đợi ngài quay trở về.

- Đủ rồi!

Vật dụng trên bàn theo cái vung tay của hắn mà bay đi tán loạn, chiếc ly thủy tinh đang đựng đầy chất lỏng cũng theo đó mà đập vào bàn kính vỡ tan. Ngữ khí của hắn vẫn trầm thấp như thế, nhưng từng lời thốt ra lại không thể xem nhẹ.

- Chuyển lời của ta đến cho lão, sau này khi nằm xuống mồ rồi thì tuyệt đối không được phép nhắc đến tên ta trong đám gia sản bẩn thỉu kia. Nếu như lão dám để lại nó dưới tên ta, ta sẽ khiến cho lão ngay cả chết cũng không được yên ổn.

Một người khi bị hận thù che mờ đi lí trí, sẽ trở nên tàn nhẫn và độc địa đến rợn người. Hoặc là nhân tính bị nỗi thống hận nuốt chửng, hoặc là bị nó chi phối mà làm ra những chuyện suy đồi.

Mỗi một khi nhắc đến người ở trong tòa dinh thự đó, thù hận tựa như xà độc len lỏi gặm nhấm từng chút một xương cốt hắn, khiến cho hắn ghê tởm, cũng khiến cho hắn càng thêm cay nghiệt. Lôi Dực trong suốt những năm tháng qua chưa từng quên đi những hồi ức khắc sâu vào tâm trí hắn, đày đọa linh hồn hắn suốt ngần ấy thời gian.

Chỉ cần nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của mẹ, khi giọt nước mắt của người phụ nữ tài sắc vẹn toàn cứ như vậy hóa thành bông hoa héo úa rơi trong lồng kính, trái tim hắn giống như bị mỏ neo gieo xuống lòng đại dương. Kẻ đã khiến mẹ hắn u uất thành bệnh, đau đớn khốn cùng, khiến cho tuổi trẻ của hắn chôn vùi trong bóng tối mịt mù không xứng để nhận được tha thứ, cũng không xứng được hắn gọi một tiếng "ba".

Chỉ cần nghĩ đến, sẽ khiến người khác căm phẫn đến phát điên.

___ Âm thanh cãi nhau trong khuôn viên vốn tĩnh lặng không khỏi khiến cho người khác chú ý đến, chỉ là tất cả người làm đều không dám bén mảng đến gần, ai cũng đều lo tất bật mà chú tâm vào công việc của mình.

- Lôi tiên sinh! Mong anh thận trọng một chút, đây là nhà của tôi.

Người phụ nữ vừa lên tiếng cự tuyệt rút tay ra, dưới ánh mặt trời chói chang, sắc vóc của nàng khiến cho cảnh vật cũng trở nên hổ thẹn. Đôi mày thanh tú nhíu chặt, chiếc mũi cao thanh tú bởi vì tức giận mà trở nên phiếm hồng nằm trên khuôn miệng hơi mím lại, ánh mắt đẹp tựa hồng ngọc nằm lại dưới đáy biển, phảng phất khí tức kiêu sa lại quyến rũ chí mạng. Một cái chớp mắt cũng khiến lòng người trở nên say đắm.

- Thuần nhi! Em còn định cự tuyệt tôi đến lúc nào? Những năm qua là tôi có lỗi với mẹ con em. Nhưng là em sống chết không cho tôi biết là có đứa nhỏ, sống chết không cho phụ tử tôi có cơ hội đoàn viên, em như vậy bảo tôi phải làm sao?

- Lôi tiên sinh! Lôi tổng! Ngài nhầm lẫn gì rồi chăng? Cái gì gọi là phụ tử đoàn viên? Ngài có thể đừng cứ tiếp tục buồn cười như vậy không? Gia đình tôi cùng ngài thì có quan hệ gì? Con trai tôi cùng ngài thì có quan hệ gì? Ngài còn lo báo chí ngày mai thiếu đi tin nóng sao?

Sự trào phúng trong mắt nàng tựa như mưa sao trong ngày đầu mùa hạ, mang theo sự nóng bức, cũng mang theo nét hoa mỹ chạm đến chân trời.

Người đàn ông trước mặt đối diện với sự chán ghét của nàng nhưng không hề có chút điểm tức giận, hắn chỉ bất đắc dĩ bật cười. - Xem như là tôi sai, em đừng giận nữa được không? Đã làm mẹ của người ta rồi sao vẫn cứ trẻ con như vậy?

- Mau buông ra!

Giữa thanh thiên bạch nhật, người kia lại tùy ý ôm chầm lấy nàng, ở trước khuôn viên giở trò hạ lưu, hết sờ soạng đến hôn lên gương mặt tuyệt mỹ.

Chỉ đến khi Nhã Thuần tức giận giẫm mạnh vào chân người đàn ông, hắn mới vì đau mà dừng lại. Ánh mắt khát vọng từ trên người nàng mà dời đi, chạm đến đứa bé trai chỉ mới vài tuổi đang đứng nấp ở một góc sau cây cổ thụ trong vườn.

Chiếc bóng cao lớn của hắn phủ lấy bé trai kia, che đi ánh sáng tràn ngập nơi đáy mắt. Đứa bé mặt áo sơ mi trắng vô cùng sạch sẽ, trên cổ thắt chiếc nơ màu đen chỉnh tề, quần tây đen gọn gàng, vừa nhìn đã biết là cậu ấm ngậm thìa vàng bước ra từ danh môn vọng tộc.

Người đàn ông bỗng nhiên vươn tay ra xoa đầu đứa bé, ánh mắt như nhìn thấy bản thân của trước đây. Không giấu nổi vẻ tán thưởng cùng thành tựu.

- Tên của con là gì?

Đứa bé không trả lời, ánh mắt vẫn dáo dác nhìn về phía người phụ nữ ở sau lưng hắn, giống như đợi chờ một điều gì đó.

Chỉ khi Đường Nhã Thuần gật đầu, đứa bé chưa đến bốn tuổi mới chậm rãi cất lời.

- Đường... Đường Vinh Dực! Vinh trong vinh quang vinh diệu, Dực trong thần dực.

Nhìn ngũ quan đứa nhỏ hệt như từ bản thân đúc ra mà thành, người đàn ông trong mắt không giấu nổi sự hoan hỉ dâng trào.

- Ta tên là Lôi Vinh Cơ, vinh trong vinh quang vinh diệu, cơ trong cơ nghiệp cơ đồ. Ta là ba ba của con, từ ngày hôm nay con sẽ là đại thiếu của Lôi gia, cũng có thêm một cái tên nữa là Lôi Dực. Kể từ thời khắc này, ba sẽ bảo vệ hai mẹ con của con, tuyệt đối không để cho mẹ con phải một mình chịu ủy khuất nữa