Nam sinh rạng rỡ như ánh dương thong dong bước ra từ xế hộp sa hoa. Kiểu tóc húi cua cắt sát gọn gàng càng làm tôn lên nhiệt huyết và vẻ tiêu sái của tuổi trẻ, có vài người tiến đến cầm lấy cặp sách từ trên tay cậu, thiếu niên mỉm cười đáp lại, trong mắt đong đầy ánh sáng. Tuy rằng vẫn chưa tốt nghiệp cao trung nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng cậu trưởng thành trông vô cùng xuất chúng, đồng phục đã không thể giấu nổi vẻ rắn rỏi và thành thục trên cơ thể, ẩn trong mắt của thiếu niên ngập tràn sự ngạo nghễ và khí chất cao quý của bề trên.
- Thiếu gia! Người đã về.
- Chú Đình! Mẹ cháu đâu rồi?
Thiếu niên nới lỏng cavat trên người, tháo cúc sơ mi ở cổ tay, vừa đi vừa mở lời với người đang cầm lấy áo vest ngoài của cậu.
- Phu nhân hiện đang ở phòng khách cùng với ông chủ!
Người quản gia không nhanh không chậm trả lời, biểu tình không che được vẻ lo lắng hiện rõ.
- Hôm nay ba cháu cũng có ở nhà sao?
Chỉ là bước chân thiếu niên vẫn chưa chạm đến cửa khách phòng, đã có thể loáng thoáng nghe thấy âm thanh thút thít của phụ nữ bên trong truyền đến.
Bầu không khí đã căng thẳng đến cực điểm, khoảnh khắc cậu bước vào, dường như tất cả mọi sự chú ý đều đã toàn bộ đổ dồn về phía cậu. Nhưng cho dù có là hàng vạn ánh mắt chọc đến, thiếu niên vẫn không hề tỏ ra chút nào nao núng, trái lại tấm lưng thẳng tắp càng trở nên kiên cường.
- Ông nội! Bà nội! Ba! Mẹ!...
Cậu đối diện những người trong phòng lần lượt cúi đầu cung kính, nhưng khi nhìn đến gương mặt tái nhợt thất sắc và tiều tụy của Đường Nhã Thuần, ánh mắt cẩn trọng của cậu liền trở nên lạnh lẽo.
- A Dực! Chúng ta về Đường gia đi.
Đường Nhã Thuần chồm đến giữ cậu hệt như túm lấy một chiếc phao cứu sinh, trong ánh mắt người phụ nữ mỹ miều dường như chỉ còn lại chút ánh sáng nhỏ nhen như tia lửa duy nhất sót lại sau cơn bão lòng tàn nhẫn.
- Mẹ! Người bình tĩnh đã.
Đến lúc này đây, thiếu niên mới bất giác phát hiện ra sự có mặt của người đàn bà đang ôm một đứa bé trai thoạt chỉ tầm 5,6 tuổi đứng nép ở một góc trong căn phòng. Sự cảnh giác dường như đã bao phủ toàn bộ con người cậu, chỉ chừa lại ánh mắt sắc như đao trong trạng thái sẵn sàng đấu tranh.
- Nó là đại thiếu của Lôi gia, muốn đem đi thì sẽ đem đi được sao?
Lôi lão phu nhân thẳng thừng hừ lạnh, bà lão tóc hoa râm đã không còn giữ được vẻ kiên nhẫn thường ngày. Trong kí ức của thiếu niên, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy người bà tôn kính bày ra giọng điệu cay nghiệt.
- Mẹ! Mẹ nói cho con nghe đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? A Dực ở đây rồi, không sao nữa.
Thiếu niên lòng rối như tơ vò, cậu quỳ một gối trước người phụ nữ đang hoảng loạn kia, cầm lấy tay nàng mà trấn an. Âm thanh vừa thấp vừa trầm lắng.
Chỉ một lời này của cậu, dường như đã phá vỡ rào cản của con đập ngăn lũ cuối cùng. Đường Nhã Thuần bật khóc nức nở, nước mắt như hạt pha lê lay động lòng người không ngừng rơi xuống.
- Chúng ta không cần phải ở đây nữa, ba của con có người phụ nữ khác, cũng có đứa nhỏ khác rồi. A Dực! Chúng ta rời khỏi đây đi, cùng mẹ về nhà ông bà ngoại, sau này cả nhà chúng ta cùng nương tựa lẫn nhau mà sống. Rời khỏi đây, cũng rời khỏi những con người đáng sợ này.
Mẹ của thiếu niên trong tiềm thức vốn dĩ là người phụ nữ mạnh mẽ nhất trên cõi đời này, trước đây dẫu cho có là việc khó khăn chông gai muôn trùng, cậu cũng chưa từng thấy nàng rơi dù chỉ là một giọt nước mắt. Chỉ là thời khắc này đây, mẹ cậu lại yếu ớt tựa như một bông hoa hồng bị áp bức giẫm đạp một cách tàn nhẫn đến mức phải lụi tàn.
- Ba! Chuyện này là thế nào?
Thiếu niên đứng thẳng người, hàng mày nghiêm nghị thoáng chau lại, cậu đối mặt với Lôi Vinh Cơ, dùng ngữ khí trầm thấp nhưng lại lạnh đến cực điểm mà truy vấn.
- Dực! Con nghe ba nói, mọi việc tuyệt đối không phải giống như con nghĩ đâu. Tất cả đều chỉ là sai lầm, ba cũng không có ý định sẽ rời khỏi mẹ con.
Người đàn ông cao ngạo thời khắc này lại bày ra dáng vẻ rối rắm, hắn giữ lấy hai vai thiếu niên, giống như muốn chắc rằng cậu có thể thông cảm và thấu hiểu. Chỉ là lời còn chưa dứt đã bị người khác cắt ngang.
- Nhận thêm một đứa đã là gì? Dù sao thì cô ta cũng chỉ sinh được có một mình Dực Nhi. Gia sản nhà họ Lôi cũng không phải không đủ để cho bọn nó có thể tùy ý phát dương quang đại.
- Bà nói ít thôi, đừng làm chuyện này thêm rối nữa.
Lôi đại lão gia vẫn từ đầu chí cuối im lặng bắt đầu giữ lấy vợ mình mà can gián, ông nhìn một màn trước mắt mà đau đầu. Họa từ trong nhà mà ra, làm cách nào cũng đều không ổn thỏa.
- Còn không phải là cô ta vô dụng sao? Nếu không phải năm đó Cơ Nhi cứu vớt Đường thị từ bờ vực phá sản đi lên, thì hiện tại nhà họ Đường có thể có ngày hôm nay sao? Nó là trưởng nam duy nhất của Lôi gia, có thêm một người vợ và một đứa con thì thế nào? Cô ta có giỏi thì đi mà sinh thêm cho nhà chúng ta vài đứa cháu. Như vậy thì muốn như thế nào tùy cô ta.
Lão phu nhân dường như càng lúc càng phát rồ, mất đi sự sang trọng quyền quý, cũng mất đi hình ảnh nhân từ cuối cùng còn sót lại trong lòng thiếu niên.
- Là Đường gia cầu cạnh Lôi thị sao? Là mẹ tôi cầu xin các người à? Năm đó cho dù là bế tôi chạy sang Italy cũng chưa từng có ý nghĩ sẽ để cho tôi nhận tổ quy tông, ngày đó cho dù là bán hết sản nghiệp Đường thị cũng chưa từng ngửa tay xin của Lôi gia dù chỉ một đồng. Là ai đã đến nhà họ Đường ba ngày xin lễ? Là ai đã nhất quyết phải bắt tôi trở về đây? Là ai đã không từ thủ đoạn bức Đường thị phải quy thuận? Các người vẫn là như cũ ép người quá mức, còn không sợ ông trời sẽ chướng mắt các người hay sao?