Từ khi nào mà Lôi Dực đã trở thành hình mẫu so sánh trong lòng cô thế này. Tư Duệ hớp một ngụm trà, vị cay cay khiến đầu lưỡi cô có chút cảm giác, mấy ngày liên tục không ăn uống cẩn thận đã khiến gương mặt cô xanh xao đi không ít, có điều vẻ đẹp lộng lẫy vẫn như cũ mà khiến người khác xao lòng.
- Hay là hôm nay em dừng ở đây đi, chị nhìn sắc mặt em càng ngày càng tệ.
- Em không sao cả, mấy hôm nay đã làm trễ tiến trình của cả đoàn rồi, em làm sao còn mặt mũi mà xin nghỉ nữa.
Nói cô cố chấp cũng được, bướng bỉnh cũng được, chỉ có liên tục làm việc mới khiến cô không có thời gian suy nghĩ linh tinh. Nhưng vì sao dù đã cố gắng gạt đi những hình ảnh những lời nói của người đó, nhưng cô vẫn không cách nào tập trung được. Trong đầu không lúc nào không hiện lên ánh mắt thống khổ của hắn lúc đấy, khiến cho hơi thở từ lồng ngực của cô cũng trở nên nặng nề.
Ban nãy khi đang diễn cảnh quay nhập tâm, người trước mặt đã hỏi cô rằng vì sao hai người bọn họ phải đi đến bước đường này. Trong một khắc, trong đầu cô chỉ ngập tràn gương mặt của Lôi Dực, hình bóng của hắn cứ như khắc sâu vào tâm trí, khiến cho cô vui vẻ, khiến cho cô đau đớn, cô không thấy thời khắc nào không nhớ nhung. Khoang miệng, lồng ngực, trái tim ngập tràn vị đắng chát, một lần thật sự Tư Duệ đã tự hỏi bản thân mình, cô rốt cuộc có yêu hắn hay là không?
Một câu hỏi mà cô đã dùng sức trốn tránh rất lâu, lâu đến mức cô đã cảm thấy mệt mỏi, rất mệt mỏi. Đêm hôm qua cô lại mơ thấy giấc mơ đó, giấc mơ tái hiện lại cảnh tượng đã từng xảy đến của đời thực, là cái ngày bọn họ gặp phải biến cố từ phóng viên. Trong mơ người đó lại giữ lấy cô, vẫn cơ thể, gương mặt, mùi hương nhuốm đầy vẻ phong trần. Lôi Dực hôn lên tóc cô, hôn lên những giọt nước mắt vì hắn mà rơi xuống. Hắn nói" Duệ nhi! Xin lỗi, xin lỗi em. Tôi yêu em, quả thực là vì quá yêu em, có đôi lúc yêu đến mức muốn giết chết em. Mỗi khi nhìn thấy em, tôi chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống em, để em hòa tan cùng máu thịt của mình, chỉ có như vậy em mới không muốn rời xa tôi nữa. Khi tôi tiến vào thân thể em, tôi liền trầm mê không có cách nào dừng lại được, chỉ hận không thể cứ như vậy làm mãi làm mãi, đến khi chết trên người em. Đôi lúc, tôi còn cảm thấy sợ hãi chính bản thân mình, nhưng em có thể đừng vì vậy mà căm ghét tôi được không?"
Mỗi một lúc mơ thấy hắn, không rõ vì sao hai hốc mắt cô lại chảy đầy lệ, nhưng trái tim lại vì những lời đó mà trở nên mỏng manh yếu ớt. Lúc ấy cô lại bật khóc nức nở, giống như có ai đó dùng kim châm vào từng tất da thịt mình, sau đó lại vùi đến tận xương, muốn cho cô sống không bằng chết. Lôi Dực nói cô và hắn đều là những kẻ tàn nhẫn, nhưng hắn lại không nỡ tàn nhẫn với cô, còn cô thì có thể xuống tay không chút lưu tình với hắn.
Tư Duệ đã rất sợ hãi, cô sợ hãi cái cảm giác không rõ ràng của bản thân, cô sợ hãi cách thức chiếm đoạt của Lôi Dực, cô sợ những màn kịch và thủ đoạn hắn tạo ra để thao túng cô, cô sợ cuộc sống của mình sẽ trở thành một con rối mặc người khác sai khiến.
Hắn có biết không, vào khoảnh khắc cô đến tìm hắn vào cái đêm em trai cô gặp chuyện, khi hắn đỡ lấy cô từ dưới đất, ôm lấy cô vào lòng, khi Tư Duệ chấp nhận mở ra cánh cửa của mình đem quá khứ đau thương phơi bày với hắn, thời khắc đó cô đã chân chính rung động mà để mặc bản thân tiếp nhận tình cảm của hắn rồi. Cô đã cho bản thân một cơ hội để thử, cũng cho sự cố chấp và niềm tin đánh cược một lần. Nhưng sự thật vì sao lại biến cô trở thành trò cười bằng cách thức tàn độc đến thế, khoảnh khắc cô muốn cùng hắn dùng bộ dáng chân thật của nhau nhất đối đãi, lại là khoảnh khắc được tạo ra từ một âm mưu đầy dối trá và lừa lọc. Hắn đã từng nói sẽ không thương tổn cô, nhưng vì sao lại hết lần này đến lần khác lại làm cô đau đớn.
Cô buộc phải mạnh mẽ, buộc phải kiên cường đối mặt với hiện thực tàn khốc, cho dù đao kiếm ở phía trước có khiến cô phải khuỵu ngã. Nhưng sao cô lại cảm thấy đau quá, lời của người đó khiến cô đau đến không thở nổi, phảng phất như chỉ một chốc nữa thôi cũng khiến cô ngã xuống nền đất lạnh lẽo rồi. Ngày cuối cùng hôm ấy, chính là lúc cô dùng toàn bộ sức lực để có thể ép bản thân quay bước rời đi. Tư Duệ ở trong xe khóc rất lâu, cô biết chỉ cần lúc đó Lôi Dực lại ôm lấy cô, cô sẽ không thể nhẫn tâm một lần nữa, bởi vì trái tim cô thổn thức, nó bảo rằng nó đã yêu hắn mất rồi.