Editor: HuynÁnh trăng lạnh như nước.
Giữa đôi mày người đàn ông dần đỏ lên, trên khuôn mặt hiện rõ vẻ kìm nén đến cùng cực, như sắp tan chảy.
Đôi mắt đen của anh sâu hơn cả màn đêm, như sóng biển trào dâng, cuốn lấy cô, quấn quanh cô.
Chiếc áo vest trên vai Thi Ỷ Ni từ từ trượt xuống, sau đó là chiếc dây áo mỏng manh cũng nhẹ nhàng tuột khỏi vai.
Hai tay cô bám chặt mép bàn, đốt ngón tay trắng bệch, rồi lại giống như bị đánh bại mà mềm nhũn.
Cuối cùng, đôi cánh tay mảnh khảnh của cô giống như đang tìm một chiếc ván để bám víu, bất lực ôm lấy đầu của người đàn ông…
Ngoài cửa sổ sát đất, trên mặt biển là từng lớp sóng trùng điệp, tiếng sóng rì rào kéo dài không dứt, tựa như một khúc nhạc đêm không biên giới của gió và trăng.
**
Ngày hôm sau, Thi Ỷ Ni bị cảm.
Không nghiêm trọng, nhưng Nguyên Dạ vẫn khăng khăng gọi bác sĩ lên đảo.
Bác sĩ đến xem qua, còn không muốn kê thuốc.
Cảm mạo không đáng ngại, nhưng bác sĩ lại chăm chú nghiên cứu mãi cái chấm đỏ nhỏ trên ngực cô, cùng dấu răng mờ mờ xung quanh nốt ruồi ấy.
Thi Ỷ Ni xấu hổ đến mức muốn dùng gối tự che mặt mà chết đi cho xong.
Sau khi bác sĩ người nước ngoài rời đi, người đàn ông bước vào, đôi mắt đào hoa sâu thẳm thoáng chút nghiền ngẫm.
“Bác sĩ còn tưởng rằng chỗ này của em…” Ánh mắt anh nhẹ liếc qua cổ áo cô, ngụ ý quá rõ ràng, “là phát ban vì dị ứng.”
Thi Ỷ Ni oán giận liếc mắt lườm người đàn ông một cái: “Vậy anh nói như thế nào?”
“Anh nói, không phải dị ứng,” Nguyên Dạ nhếch môi cười,ý cười có chút lưu manh, “mà là vì quá đà.”
Thi Ỷ Ni: “…”
Cô nhấc bàn chân trần đá vào chân anh một cái, vẫn chưa hết hả giậ, lại vớ lấy gối đập vào vai anh vài lần.
Nguyên Dạ đặt lại gối, đem cô ấn xuống giường, rồi nâng cốc nước trên đầu giường đưa đến bên miệng cô.
Thi Ỷ Ni khẽ khụt khịt mũi, quay đầu từ chối: “Em uống gần cả thùng nước rồi.”
Cô nhíu mày trách người đàn ông: “Đều tại anh.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trong thời gian “đèn đỏ” sức đề kháng vốn dĩ đã yếu, tối qua lại còn bị gió thổi nửa ngày bên cạnh bàn, cả vai và lưng đều phơi trần…
Nguyên Dạ cong môi,vui vẻ nhận hết mọi lời oán giận của cô. Anh đưa tay chỉnh lại tóc cô, rồi giữ lấy bàn chân vừa đá mình, định nhét vào chăn.
Vừa nắm lấy mắt cá chân cô, anh bỗng dừng lại,trong lòng khẽ xao động.
Ngay cả mắt cá chân cô cũng mảnh mai và thanh tú.
Ngón chân tròn trịa, hồng nhạt, gân gót chân nhỏ dài thon thả.
Thi Ỷ Ni không hài lòng hừ khẽ, rút chân lại.
Người đàn ông càng siết chặt tay.
“Sao em…” Ánh mắt anh dần trở nên sâu thẳm, giọng nói cũng trầm hơn, “ở đâu cũng nhỏ xinh thế này.”
Eo thon, cổ thanh mảnh, cổ tay nhỏ nhắn, đôi môi mềm mại.
Trước kia nhìn cô đã rất đẹp mắt, hiện tại anh mới hiểu được ôn hương nhuyễn ngọc ôn nhu hương có thể làm người ta trầm mê đến mức nào.
Anh cũng trở nên tham lam, muốn có được nhiều hơn nữa.
Thi Ỷ Ni khẽ nhíu mày.
Cô cảm thấy câu “ở đâu cũng nhỏ xinh” này, hình như đang ám chỉ gì đó…
Cô cúi đầu nhìn xuống cổ áo.
Đường cong mờ nhạt, gần như chẳng có gì nổi bật.
Thi Ỷ Ni miệng chậm rãi bẹp miệng, cô nhỏ giọng mà nói thầm câu gì đó.
Nguyên Dạ nâng lên mí mắt: “Hả?”
Thi Ỷ Ni từ từ mím môi, thanh âm càng thấp: “Anh có phải là… ghét bỏ em không…”
Nguyên Dạ hơi giật mình, giữa chân mày khẽ nhíu.
Khi nhìn thấy dáng vẻ cô cúi mắt mím môi, anh liền hiểu ra, khẽ cười trầm thấp một tiếng.
“Ai nói vậy.” Nguyên Dạ siết chặt cổ chân cô, kéo cô đến dưới thân mình.
Anh hạ thấp người, dùng hành động để chứng minh rằng anh không nói dối.
“Anh rõ ràng là, yêu thích không buông tay.”
**
Cơn cảm nhẹ của Thi Ỷ Ni sau một giấc ngủ gần như đã khỏi hẳn.
Cô cũng không muốn ở lại trên đảo lâu nữa, công việc của Nguyên Dạ đã xong, hai người liền quay về nước.
Vừa về đến nhà, họ nhận được tin: bố mẹ của Nguyên Dạ mấy ngày tới sẽ trở về.
Thi Ỷ Ni cũng nhận được điện thoại từ ông nội, hỏi họ khi nào đến lấy đồ.
Lúc này cô mới biết, hóa ra hôm đó khi cô rời đi, Nguyên Dạ đã đến nhà ông bà tìm cô.
Tên đàn ông khốn tâm cơ này, không chỉ làm như không có chuyện gì xảy ra trước mặt ông bà nội, còn định giúp cô chuyển nhà, hoàn toàn chặn đứt đường về nhà của cô.
Nói là chuyển nhà, nhưng thực ra cũng không có gì nhiều để mang theo.
Những thứ cô thường dùng, lần đầu cô đến nhà trên tầng cao, và cả lần “bỏ nhà ra đi” vừa rồi trở về, Nguyên Dạ đều đã cho người mua mới y hệt.
Còn về mỹ phẩm và quần áo, các nhãn hàng mỗi mùa đều sẽ gửi sản phẩm mới đến tận nơi, chỉ cần thay đổi địa chỉ là xong.
Thứ cô cần lấy, có lẽ chỉ là vài món túi giày phiên bản giới hạn, cùng những món đồ có ý nghĩa kỷ niệm, hoặc có ràng buộc cảm tình.
Sáng hôm sau khi ăn xong bữa sáng, Thi Ỷ Ni cùng anh đến nhà cũ của gia đình cô.
Ông bà nội thấy hai đứa trẻ tay trong tay đầy tình cảm trở về, vui không thể tả.
Sau khi cùng ăn sáng, Thi Ỷ Ni lên lầu bắt đầu thu dọn đồ đạc. Dì Lục thấy Nguyên Dạ cũng vào phòng, rất tinh ý không đi theo phụ giúp.
Người đàn ông đút tay vào túi, thong thả dạo bước quanh phòng ngủ, ý cười bên môi thoáng nhẹ mà tinh tế. Thi Ỷ Ni bỗng cảm thấy hơi mất tự nhiên — như thể bản thân đang bị nhìn thấu từ đầu đến chân.
Chẳng bao lâu sau, Nguyên Dạ lại lặng lẽ bước vào phòng thay đồ của cô.
Khi Thi Ỷ Ni bước vào, cô thấy anh đứng trước ngăn kéo đồ lót của mình, tay còn đang cầm một chiếc áo lót ren màu trắng nhỏ.
Bàn tay của người đàn ông thon dài, trắng trẻo, những ngón tay xương xẩu khẽ mở nhãn mác của chiếc ren, có một loại dục vọng và tình cảm khó có thể diễn tả thành lời.
“Nhớ kỹ rồi.” Anh tản mạn cười khẽ, đôi mắt đào hoa thâm thúy đa tình, “Về sau sẽ mua cỡ này cho em.”
Thi Ỷ Ni: “…”
“Còn xấu hổ với anh sao?” Người đàn ông nhếch môi cười, nụ cười đầy ẩn ý còn có có chút xấu xa.
“Anh đều đã chạm qua hết rồi.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
“…”
Cuối cùng, Thi Ỷ Ni đem người đàn ông đuổi ra khỏi phòng thay đồ, ra lệnh anh không được phép động vào đồ của cô nữa.
Căn nhà này, là sau khi bố mẹ Thi Ỷ Ni qua đời, ông bà cô mới chuyển đến đây. Có thể nói, cô lớn lên ở đây, đồ đạc thì không thể nói là ít.
Dì Lục thường ngày chăm sóc cô rất chu đáo, đại tiểu thư sửa sang lại lên liền không gọn gàng ngăn nắp được như vậy.
Chẳng bao lâu, không ít đồ cũ lâu ngày đã được lục lại, vứt khắp nơi.
Nguyên Dạ nhìn đống album ảnh trên sàn, nhướn mày đầy hứng thú.
Anh hỏi Thi Ỷ Ni: “Những cái này anh có thể xem không?”
Thi Ỷ Ni quay đầu liếc nhìn anh, nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng.
Người đàn ông bước lại, ngồi xuống sàn nhà, thoải mái duỗi đôi chân dài, lật ngay album trên cùng.
Trùng hợp chính là ảnh tốt nghiệp cấp ba của cô.
Nguyên Dạ nhìn bức ảnh lớp chụp vào ngày tốt nghiệp, đôi môi mỏng anh khẽ mím lại, ánh mắt lướt qua một cách mơ màng.
Anh không hối hận khi chuyển trường đến trường quốc tế đó, dù những trải nghiệm ở đó đa phần không mấy tốt đẹp.
Anh cũng không hối hận khi chỉ học một năm liền thôi học rời đi.
Nhưng hiện tại, nhìn thấy cô gái trong bộ đồ tốt nghiệp, anh không thể ngăn được một nỗi sự không cam lòng và tiếc nuối.
Nếu lúc ấy anh không rời đi, trong bức ảnh này sẽ có anh.
Họ có thể đứng cùng một khung hình. Anh sẽ đứng xung quanh cô, thậm chí bên cạnh cô…
Nguyên Dạ chớp mắt rất chậm, ngẩng đầu nhìn bóng dáng của người phụ nữ cách đó không xa, khóe môi lại dần dần cong lên.
Còn tốt.
Hiện tại, anh lấy danh phận là vị hôn phu của cô, có thể đứng bên cạnh cô một cách đường hoàng.
Cuốn album tiếp theo là ảnh tốt nghiệp của Thi Ỷ Ni chụp một mình.
Vài năm đã trôi qua, diện mạo cô thực ra không thay đổi nhiều, gương mặt thanh tú, những đường nét vẫn xinh đẹp. Chỉ có điều, lúc đó trên mặt cô còn chút mũm mỉm của tuổi trẻ, hiện ra một chút ngây thơ đáng yêu.
Nguyên Dạ nhếch môi cười, rút bức ảnh tốt nghiệp này ra, lặng lẽ bỏ vào túi áo vest của mình.
Còn lại mấy cuốn album nữa, là những bức ảnh của Thi Ỷ Ni từ nhỏ đến lớn. Có những bộ ảnh chuyên nghiệp tham gia các sự kiện tiệc tùng ở Paris, cũng có những bức ảnh giản dị ghi lại những khoảnh khắc đời thường.
Nhiều bức ảnh là do ông bà Thi Ỷ Ni chụp, mỗi lần có máy ảnh, ông bà luôn muốn chụp đến mức không muốn nhả ra.
Nguyên Dạ rất hiểu cảm giác này.
Thi Ỷ Ni lúc còn bé, đúng là một đứa trẻ đáng yêu, như một viên ngọc nhỏ, nhìn thôi đã muốn ôm chặt không buông.
Vợ anh, như thế nào từ nhỏ đến lớn đều đáng yêu xinh đẹp như vậy.
Khi anh xem hết đống album, cuối cùng chỉ còn lại một cuốn album trông cũ kỹ nhất trên sàn.
Không phải album ảnh, mà là một cuốn sổ vẽ.
Nguyên Dạ càng thêm hứng thú.
Mở ra xem, những bức tranh này có lẽ là Thi Ỷ Ni vẽ khi cô còn rất nhỏ. Màu sắc phong phú, nét vẽ ngây thơ và trong trẻo.
Ánh mắt của người đàn ông dừng lại trên một bức tranh mang tên “family”.
Bức tranh màu vẽ này mang tên “Nhà”, khung cảnh là trong phòng ăn dưới tầng — dù là đèn chùm pha lê hay tranh trang trí trên tường, tất cả đều vẽ khá sống động.
Trên bàn ăn có ba người, tóc bạc và nếp nhăn trên trán của ông Thi, cũng như chiếc vòng tay ngọc trên cổ tay bà Thi, tất cả đều được vẽ rõ nét.
Thi Ỷ Ni lúc nhỏ ngồi giữa ông bà,đang nhắm mắt lại, vui vẻ tươi cười ước nguyện trước chiếc bánh sinh nhật lớn trên bàn.
Những phần này rất sống động.
Ngoài ra, đằng sau cô bé đang ăn mừng sinh nhật, còn có một cặp đôi trẻ đứng phía sau.
Tay của họ đặt lên lưng cô bé, mỉm cười nhìn cô bé ước nguyện trong ngày sinh nhật.
Điều khiến người ta chú ý nhất là sau lưng cặp đôi này, cả hai đều có một đôi cánh lớn.
Nguyên Dạ nhìn chăm chú vào bức tranh rất lâu, ánh mắt đào hoa của anh trở nên đượm buồn và sâu lắng, sắc mặt cũng càng thêm mơ hồ.
Một lúc lâu sau, anh đứng dậy đi đến bên Thi Ỷ Ni, đưa bức tranh đến trước mắt cô.
Khi thấy bức tranh này, Thi Ỷ Ni cũng hơi ngẩn ra.
“Em vẽ cái này lúc nào vậy?” Nguyên Dạ hỏi cô.
“Em cũng không nhớ nữa…” Thi Ỷ Ni nhíu mày, cố nhớ lại, “Khoảng bốn tuổi? Năm tuổi? Đại khái là lúc đó.”
Cô nhận lấy bức tranh, cười nói: “Đây là lúc em mới bắt đầu học vẽ. Lúc đó ông ngoại có mời một thầy giáo về dạy em vẽ, em vẽ chơi thôi.”
Cô nghiêng đầu nhìn vào tờ giấy vẽ, nụ cười trong mắt dần mờ đi: “Thầy giáo có lần bảo em vẽ một bức tranh về ‘gia đình’.”
Nguyên Dạ vẫn nhìn sâu vào mặt cô, giọng nói khàn đi: “Vậy là em vẽ hết mọi người vào đó.”
Thi Ỷ Ni hiểu được “mọi người” mà anh nói là ai. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô cúi đầu, im lặng một chút, rồi nhẹ nhàng lên tiếng: “Vì em thấy những bức tranh ‘gia đình’ của người khác đều có ba mẹ.”
Nguyên Dạ ngây ra một lúc, ánh mắt như bị chạm vào, thoáng lóe lên một tia đau lòng.
Thi Ỷ Ni có chút không tự nhiên chớp mắt, giọng nói cũng trở nên nhẹ nhàng hơn: “Lúc nhỏ, muốn vẽ gì thì vẽ thôi. Anh nhìn xem, trong tranh này có một con mèo—”
Cô chỉ vào dưới bàn ăn trong tranh, “Lúc đó em rất muốn nuôi một con mèo con, nhưng không được, bà nội bị dị ứng với lông mèo…”
Nguyên Dạ hơi nghiêng đầu, tìm thấy con mèo trong tranh.
Đó là một con mèo vằn ngắn tai, mắt tròn xoe to tròn, đang ngồi cạnh chân Thi Ỷ Ni, trông thật ngoan ngoãn lại đáng yêu.
Thi Ỷ Ni lại nhìn tranh một lúc, hồi tưởng lại: “Sau đó em hình như lại vẽ thêm một bức, bức tranh đó em không cho thầy giáo xem.”
Cô đã quên cụ thể như thế nào, nhưng vẫn nhớ rõ cảm giác nhạy cảm lúc nhỏ.
“Em không muốn nói với thầy giáo về ba mẹ mình.” Thi Ỷ Ni dừng lại một chút, môi mím lại, “Cũng không muốn thầy giáo đem bức tranh này cho ông bà em xem…”
“Tại sao vậy?” Nguyên Dạ hỏi lại, giọng nói không giống đang hỏi vị hôn thê, mà như đang hỏi cô bé bốn, năm tuổi trong bức tranh.
Đôi mắt đen của anh sâu thẳm, mềm mại nhưng lại đầy nhạy bén: “Có phải em rất ít khi nói với ông bà về chuyện này không?”
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu nhìn anh, lắc đầu: “Chưa bao giờ nói.”
Nguyên Dạ có chút bất ngờ: “Chưa từng nói một lần nào sao?”
Thi Ỷ Ni lắc đầu, rồi nhẹ nhàng thở dài.
“Khi ba mẹ em gặp tai nạn, em mới chưa đầy bốn tuổi, chẳng nhớ gì cả. Nhưng em rất rõ ràng nhớ rằng lúc đó bà em bị đưa thẳng vào bệnh viện, ông em…”
Cô cúi mắt nhìn vào bức tranh trong tay: “Tóc ông em, đột nhiên trở nên bạc trắng chỉ trong một đêm.”
“Em mất ba mẹ. Nhưng với ông bà, họ cũng mất đi đứa con duy nhất của mình.” Cô ngẩng đầu lên, ánh mắt như một mặt hồ phẳng lặng.
“Vì vậy em không muốn nhắc đến chuyện này với họ.”
Nguyên Dạ cảm thấy trái tim mình như bị siết chặt.
Anh rất khó tưởng tượng, những đạo lí này lại là điều mà cô bé bốn tuổi đã tự hiểu ra.
Hầu kết anh khẽ động, giơ tay nhẹ nhàng xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp: “Vậy mấy năm qua, em có nhớ ba mẹ không?”
Thi Ỷ Ni trong mắt có một chút mơ màng, sau đó cười nhẹ: “Cũng còn ổn. Có lẽ vì ký ức về ba mẹ… thực sự rất ít.”
Nhưng tình cảm với mẹ, có lẽ là bản năng nguyên thủy của con người.
Chính bản năng này thúc đẩy cô, trong những ký ức vụn vặt và hình ảnh đã mờ nhạt, tìm kiếm sự yêu thương và nhớ nhung.
“Thỉnh thoảng, chỉ là rất thỉnh thoảng, em sẽ nhớ đến họ.” Thi Ỷ Ni cúi đầu nhìn vào chiếc bánh sinh nhật trong tranh, “Có lẽ là vào những dịp sinh nhật.”
“Lúc nhỏ, em vô tình nghe thấy bà nội nói với ông nội rằng mẹ em định làm một chiếc bánh sinh nhật cho em vào ngày em bốn tuổi.” Thi Ỷ Ni cười nhẹ, nhưng khóe môi lại khẽ hạ xuống, “Nghe nói mẹ em thường không tự pha cà phê, mà lại làm bánh sinh nhật cho em, chắc là rất…”
Rất yêu em đúng không?
Nguyên Dạ chăm chú nghe cô nói, ánh mắt đen của anh không rời cô lấy một giây, sự dịu dàng trong mắt như một mạng lưới ấm áp bao phủ cô.
Thi Ỷ Ni có chút không thể chịu nổi ánh nhìn đó của anh, cô nhẹ nhàng gạt tay anh ra khỏi tóc mình, cười nói: “Thực ra cũng không có gì to tát. Em đã quen rồi.”
“Huống hồ, so với người khác, em đã rất may mắn rồi. Ông bà nội đã cho em cuộc sống tốt như vậy, lại còn yêu thương em như thế…” Cô nhún vai, “Không ai có thể suốt đời thuận lợi như ý được.”
Nguyên Dạ nhìn cô chằm chằm, không nói gì.
Anh giống như cuối cùng cũng hiểu ra lý do tại sao cô không giống những cô tiểu thư khác, không kiêu kỳ hay ngang bướng, cũng hiểu được tại sao cô lại thu hút anh, sự nhạy cảm và kiên cường, cảm tính lại lý tính,là như thế nào.
Anh khép mắt lại, thở dài, rồi nhẹ nhàng ôm Thi Ỷ Ni vào lòng.
Càng ôm chặt cô, trái tim anh càng trở nên mềm yếu. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Trán cô tựa vào ngực vững chãi của anh, ngửi thấy hơi ấm và mùi gỗ quen thuộc của anh, Thi Ỷ Ni bỗng cảm thấy mắt mình cay xè.
Thật kỳ lạ, vừa rồi nói chuyện với anh nhiều như vậy, cô không cảm thấy quá đau lòng.
Nhưng giờ phút này, khi được anh ôm vào lòng, cô không thể kìm được lại muốn rơi nước mắt…
“Hiện tại em lại có một gia đình rồi, biết không?” Anh nhẹ nhàng hỏi, đồng thời cúi đầu hôn lên vầng trán và đôi mắt ẩm ướt của cô, trong lòng mềm nhũn tan chảy đến rối tinh rối mù.
“Về sau, chồng sẽ luôn yêu thương em.”