Là Tôi Nghiêm Túc Chia Tay! - Cảnh Kỳ Tâm

Chương 27




Editor: Huyn

Một tuần sau, bố mẹ của Nguyên Dạ đã trở về nước.

Trước khi lên máy bay, họ đã hẹn với cặp đôi “định mệnh” là sẽ cùng nhau dùng bữa tối. Khi nghe đến đây, Thi Ỷ Ni không tự chủ được mà bắt đầu cảm thấy căng thẳng.

Phong Lợi những năm gần đây đang phát triển mạnh mẽ, Nguyên gia vẫn luôn giữ một phong cách khiêm tốn, ít khi xuất hiện trước công chúng. Thi Ỷ Ni đã nghe ông nội nói qua rằng trước đây chỉ gặp qua Nguyên Hoằng một làn tại một buổi đấu giá từ thiện.

Còn về mẹ của Nguyên Dạ, không chỉ là chưa từng lộ diện, ngay cả tên của bà cũng chưa từng được nhắc đến.

Dư Dao nổi tiếng là một người quản lý vàng, thật khó mà tưởng tượng rằng đến giờ công chúng vẫn chưa biết rằng chị ấy cũng là người Nguyên gia.

Bất quá, Thi Ỷ Ni đoán rằng mối quan hệ ở Nguyên gia hẳn là rất gắn bó và hòa thuận – điều này thực sự là điều hiếm có trong vòng tròn này.

Cô chưa gặp bố mẹ chồng tương lai, nhưng đã gặp cô nhỏ của Nguyên Dạ. Mặc dù Nguyên Dạ và Dư Dao luôn có những màn đấu khẩu, nhưng không khó để nhận thấy mối quan hệ giữa hai người thực sự rất tốt.

Dựa trên những suy đoán này, mối quan hệ của gia đình nhà họ Nguyên chắc chắn rất tốt đẹp.

Bố mẹ của Nguyên Dạ hẳn là những người hòa nhã như ông bà của cô.

…Cô nghĩ vậy. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thi Ỷ Ni đã thử dò hỏi Nguyên Dạ, anh chỉ nhẹ nhàng nói một câu: “Hai người bọn họ quan hệ tốt hơn với anh,” rồi bình thản nói thêm: “Dù sao thì hiện tại anh cũng đã có vợ rồi.”

Hai bên đã thống nhất rằng Thi Ỷ Ni sẽ gặp bố mẹ Nguyên Dạ trước, sau đó Nguyên gia sẽ đến thăm ông bà Thi.

Cuộc hẹn được tổ chức tại một nhà hàng khách sạn thuộc hệ thống của Phong Lợi. Trước khi ra ngoài, Thi Ỷ Ni đã thay lại cả màu son và váy. Bởi vì Du Chân từng nhận xét bộ đồ của cô: “Trông cậu như cô gái trong các bộ phim truyền hình, bị mẹ chồng tương lai tìm đến cửa, đưa cho cậu năm trăm vạn để cậu rời khỏi con trai bà ấy!”

“Sau đó cậu sẽ vung thẻ vào mặt bà ấy, cười lạnh mà nói ‘Bà đây không thiếu chút tiền này đâu!’”

Thi Ỷ Ni: “…”

Ví von của nữ diễn viên họ Du thực sự quá sống động, khiến Thi Ỷ Ni không khỏi cảm thấy ám ảnh.

Khi đến khách sạn, cô không trực tiếp vào nhà hàng mà ngồi trong sảnh chờ, nhắn tin cho Nguyên Dạ, muốn đợi anh đến rồi cùng vào.

Nếu đến lúc đó, bố mẹ Nguyên Dạ thật sự muốn đưa cho cô năm trăm vạn để không làm con dâu, cô cũng không tiện vung tiền lại cho bậc trưởng bối.

Nhưng cô có thể vung tiền vào mặt vị hôn phu của mình:)

Nguyên Dạ trả lời rằng anh đã xuất phát từ công ty, Thi Ỷ Ni ngừng lại không gọi phục vụ pha cà phê.

Đang cúi đầu nhắn tin, bên cạnh đột nhiên có người cẩn thận lên tiếng: “Xin lỗi, quấy rầy một chút.”

Thi Ỷ Ni ngẩng lên, nhìn thấy gương mặt một người phụ nữ hoàn toàn xa lạ.

——Một người phụ nữ trung niên được chăm sóc kỹ lưỡng, da dẻ mịn màng, vẻ ngoài đẫy đà trơn bóng. Bà chỉ mặc một chiếc váy dài kiểu Trung Quốc đơn giản màu trắng, nhưng lại toát lên một vẻ quý phái kín đáo.

Gương mặt và khí chất của bà thật sự rất đẹp, Thi Ỷ Ni thầm nghĩ.

Đôi mắt và đôi lông mày của bà thể hiện sự hòa nhã, không có chút gắt gỏng nào.

Bà mỉm cười với Thi Ỷ Ni, cất giọng rất dịu dàng: “Tôi biết đây là chuyện hơi bất ngờ, nhưng không biết có thể nhờ cháu một việc được không?”

Đối phương tuổi rõ ràng có thể làm trưởng bối của cô,Thi Ỷ Ni cũng đứng lên, mỉm cười gật đầu: “Ngài cứ nói.”

“Là như thế này, tôi và con gái đã lâu không gặp, hôm nay gặp nhau, tôi đã làm một chiếc bánh cho con gái mang đến. Đây là lần đầu tôi làm, không biết có hợp khẩu vị của các bạn trẻ bây giờ hay không.”

Bà nhẹ nhàng hỏi: “Cháu có thể giúp tôi thử một miếng được không?”

Thi Ỷ Ni hơi ngạc nhiên, có chút bất ngờ.

Cô do dự một chút, khéo léo từ chối: “Bánh này là Ngài làm cho con gái, nếu ăn trước thì… sợ sẽ không đẹp đâu ạ.”

“Không sao cả.” Ý cười trên môi bà càng sâu hơn, “Tôi đã chuẩn bị sẵn một miếng nhỏ.”

Nói xong, bà ra hiệu phía sau, phục vụ lập tức mang lên một đĩa bánh, trên đó là một miếng bánh cỡ bằng nắm tay.

Bà nhìn Thi Ỷ Ni với ánh mắt đầy mong đợi, Thi Ỷ Ni không nỡ từ chối nữa, cô gật đầu cười: “Vậy cháu xin phép thử một miếng nhé.”

Cô kéo ghế mời bà ngồi xuống, rồi bản thân cũng ngồi xuống, lấy một chiếc dĩa bạc, xiên một miếng bánh nhỏ thử qua một chút.

“Rất ngon!” Thi Ỷ Ni gật đầu khen ngợi.

Cô nếm một chút, rồi tiếp tục: “Kem trong bánh ngọt mà không ngấy, có chút vị giống kem. Cốt bánh cũng mềm mịn. Cháu cảm thấy ăn rất ngon!”

Đôi mắt bà sáng lên ngay lập tức: “Thật sao?”

Bà thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì tốt quá. Tôi còn nghĩ nếu nó không ngon, tôi sẽ để cho con trai tôi ăn.”

Thi Ỷ Ni: “…”

Thi Ỷ Ni âm thầm thương cảm cho người con trai của bà.

Thực sự gia đình này có thể đoán được vị trí trong nhà rồi.

Bất quá, miễn là có bánh tự tay mẹ làm, thì đó quả thật là điều rất hạnh phúc.

Nhớ lại mình đã không có cơ hội ăn bánh do mẹ làm, Thi Ỷ Ni bất chợt cảm thấy đôi mắt mình tối lại.

Cô đặt dĩa xuống, mỉm cười với bà: “Con gái Ngài chắc chắn sẽ rất thích.”

“Chắc vậy.” Bà nháy mắt, cười một cách ẩn ý, sau đó chậm rãi nói, “Vừa nãy con bé đã nói với tôi, rất ngon.”

Thi Ỷ Ni giật mình, sau một lúc mới phản ứng lại.

Bà nhìn cô, đôi mắt long lanh cười thành hai hình bán nguyệt: “Ỷ Ni, tôi là mẹ của Nguyên Dạ.”

Bà nhẹ nhàng vỗ vai Thi Ỷ Ni: “Sau này cũng sẽ là mẹ của con!”

Thi Ỷ Ni: “!!!” Đọc Full Tại Đọc Truyện

Thi Ỷ Ni kinh ngạc đến mức không thể thốt ra một lời nào.

Cô ngây người nhìn một chiếc xe đẩy tiến đến trước mặt mình—đúng là chiếc bánh kem mà mẹ Nguyên Dạ làm, một chiếc bánh kem lớn hoàn chỉnh, còn được trang trí một vòng dâu tây.

Phía sau chiếc xe là hai người đàn ông bước tới.

Người đàn ông trẻ phía trước có thân hình cao ráo, đôi chân dài, tay cầm một thứ giống như tấm ván, đôi mắt đào hoa sâu thẳm luôn dán chặt vào cô.

Người đi sau Nguyên Dạ Thi Ỷ Ni không nhận ra, nhưng chỉ cần liếc qua một cái, cô đã biết ngay đó là ai.

Đôi lông mày và đôi mắt của ông ấy cũng sắc nét và sâu thẳm như con trai, nhưng cằm ông ấy rộng hơn, trông không lạnh lùng như Nguyên Dạ.

Nguyên Hoằng tiến lại gần Thi Ỷ Ni, nở một nụ cười ôn hòa: “Ỷ Ni, ba và mẹ về muộn, xin lỗi nhé.”

“Đây là quà gặp mặt của ba gửi cho con, xem thử đi?” Ông nâng tay lên, tươi cười đưa món đồ trong tay đến trước mặt Thi Ỷ Ni.

Thật bất ngờ, đó là một chiếc túi đựng một con mèo.

Khi kéo khóa, một chiếc đầu mèo lông mịn tò mò ló ra.

Là một con mèo Mèo Mỹ lông ngắn vằn vện màu xám bạc, đôi mắt to tròn ngập tràn vẻ đáng yêu.

Nguyên Dạ đưa tay nhận lấy con mèo ra, đặt nó lên trước mặt Thi Ỷ Ni.

Con mèo lập tức cuộn tròn vào lòng cô, ngọt ngào kêu một tiếng “meo” đầy đáng yêu.

Thi Ỷ Ni nhìn xuống con mèo mềm mại trong tay, rồi ngẩng lên nhìn Nguyên Dạ và mẹ anh đang mỉm cười nhìn mình.

Cô quá bất ngờ, giống như không thể nói được gì, mất mấy giây mới mở miệng, giọng nói có chút không giống chính mình:

“Cảm ơn… ba mẹ.”

Cách xưng hô này đã vắng mặt trong cuộc đời cô quá lâu. Khi thốt ra, trái tim cô không thể ngừng run rẩy.

Nguyên Dạ đưa tay ôm vai cô, nghiêng đầu nhướng mày nhìn cô, rồi nhẹ nhàng ho một cái: “Đến lượt anh rồi.”

—Giọng điệu của anh có vẻ như sắp tung ra một chiêu lớn.

Anh nâng tấm ván trong tay lên, nhanh chóng vén tấm vải che phủ.

Đó là một bức tranh đã được đóng khung.

Trong bức tranh, cô gái ngồi trước bàn, nhắm mắt và ước nguyện trước chiếc bánh kem dâu tây trên bàn. Mấy lọn tóc dài như rong biển rủ xuống bên má, làm nổi bật gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn.

Bên cạnh, người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh cô, đôi mắt đào đặc trưng của anh chăm chú nhìn cô gái đang ước nguyện, ánh mắt đầy tập trung lại thắm thiết.

Dưới bàn, bên cạnh chân cô gái là con mèo Mỹ lông ngắn vằn vện, ngoan ngoãn ngồi thu mình.

Phía bên kia bàn, ông Thi Văn Lễ và bà Ôn Doanh ngồi đó, bên cạnh còn có một đôi vợ chồng trung niên, người đàn ông mỉm cười ôn hòa, người phụ nữ dịu dàng yên tĩnh.

Không còn là hình ảnh bố mẹ có cánh mà cô từng tưởng tượng.

Mà là chính là bố mẹ của Nguyên Dạ, đứng ngay trước mặt cô lúc này.

Thi Ỷ Ni nhìn chằm chằm vào bức tranh, trong mắt cô tràn ngập vô vàn cảm xúc, hốc mắt cũng bắt đầu ướt đẫm.

Anh ấy đã vẽ lại bức tranh “gia đình” mà cô đã vẽ khi còn bé.

Không, phải nói là, anh ấy đã vẽ lại “gia đình” mà cô từng tưởng rằng chỉ là một giấc mơ không thể với tới.

Anh ấy đã vẽ ra giấc mơ mà cô lặng lẽ chôn giấu trong lòng.

Và còn giúp cô thực hiện tất cả những giấc mơ và khát vọng ấy.

Thi Ỷ Ni rõ ràng nghe thấy nhịp đập trái tim của mình, một cảm giác chưa từng có, đầy xao xuyến.

Thình thịch.

Thình thịch thình thịch. Đọc Full Tại Đọc Truyện

Sự ấm áp tràn ngập trong trái tim, cơ thể cảm nhận sự ấm áp lan tỏa.

Đôi tay của người đàn ông trên vai cô siết chặt hơn, ôm cô càng thêm khăng khít hơn.

“Em nói, không ai có thể luôn thuận lợi trong tất cả mọi chuyện.” Anh khẽ ghé tai cô, giọng nói mang theo một chút dịu dàng như cát mịn, “Nhưng anh sẽ khiến em trở thành ngoại lệ.”

Nguyên Dạ chỉ vào góc dưới bên phải của bức tranh.

Ngoài chữ ký “○” quen thuộc của anh, còn có một câu viết, nét chữ đen mạnh mẽ, đầy quyết đoán:

【Cô gái của anh, mọi điều suôn sẻ, mãi mãi không gặp trắc trở】