Editor: HuynThi Ỷ Ni đổi ý, bày tỏ không muốn đi công tác cùng người đàn ông này nữa.
Cô cũng không muốn đi Tahiti.
Chỉ muốn chuyển đến một hành tinh khác sống mà thôi. 🙂
Nguyên Dạ giải thích cho vị hôn thê về văn hóa doanh nghiệp của Phong Lợi:
Phong Lợi là nơi có bầu không khí tự do, thoải mái.
——Nói cách khác, không ai trong công ty cảm thấy việc vô tình “xem lén” chuyện yêu đương của sếp là có vấn đề gì, mà còn nhiệt tình hưởng ứng, khen rằng “cẩu lương” này thật ngon~
Người đàn ông này còn cho cô xem lịch sử tin nhắn trên màn hình công khai của buổi họp, sau khi những tin nhắn của Thi Ỷ Ni liên tục xuất hiện, nhiều người đã niềm nở gửi lời chào hỏi đến cô:
【Chào bà chủ!】
【Chào bà chủ!】
【Chào sếp bà chủ!】
【Chào bảo bối của sếp!】
……
Thi Ỷ Ni: “…………”
Các người không còn là “gần gũi thực tế” nữa rồi.
Mà rõ ràng là đang gần gũi… cõi âm huhu…
Biết được một số lãnh đạo cấp cao cũng đi công tác cùng chuyến này và sẽ bay từ Tokyo đến điểm đến, Thi Ỷ Ni cương quyết từ chối đi dự tiệc tối với Nguyên Dạ.
Anh bèn nhờ quản gia trên đảo dẫn cô lên đảo trước. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Thực ra, Thi Ỷ Ni cũng có một hòn đảo nhỏ ở Maldives, là món quà ông nội tặng cô nhân lần sinh nhật mười tám tuổi. Mấy năm qua cô cũng không ghé thăm nhiều.
Hòn đảo của cô có một điểm đặc biệt, đó là nơi bảo tồn các loài chim nhiệt đới, nên phần lớn thời gian được cho thuê, mỗi ngày chỉ giới hạn đón 15 khách tham quan.
Năm ngoái, một người bạn diễn của Du Chân đã thuê đảo của Thi Ỷ Ni để tổ chức đám cưới.
Hòn đảo của Nguyên Dạ nằm trong quần đảo Bahamas, bao quanh là các rạn san hô và vô số sinh vật biển, trên đảo có những bãi biển hoang sơ rộng lớn. Độ riêng tư trên đảo rất tốt, thích hợp để nghỉ dưỡng, tiện nghi vô cùng đầy đủ, có biệt thự sang trọng, bể tắm nước nóng, quầy bar, nhà cây theo phong cách Maya, thậm chí còn có máy bay cỡ nhỏ để di chuyển.
Lên đến đảo, Thi Ỷ Ni mệt đến mức chẳng muốn làm gì, cô nhờ đầu bếp và nhân viên mát-xa lui ra, một mình nằm dài trên chiếc ghế cạnh cửa sổ.
Đang nhắm mắt thư giãn, cô bỗng nghe thấy tiếng vỗ cánh khe khẽ.
Một con chim không biết đã bay vào từ lúc nào, đang đậu trên chiếc bàn thấp cạnh cô, lén uống nước cam trong cốc của cô, bày ra dáng vẻ một chút cũng khong sợ người.
Chắc đây là loài chim đặc trưng của vùng này, có lẽ là anh vũ. Thân hình khá to, lông trên đầu trắng tinh, nhưng toàn thân lại có màu xanh lá tươi sáng. Thấy Thi Ỷ Ni mở mắt, chú chim anh vũ to lớn ngừng uống nước cam, nó nghiêng đầu, đôi mắt đen láy tròn xoe nhìn cô.
Thi Ỷ Ni mỉm cười, đẩy ly nước cam về phía chú chim anh vũ, rồi lấy điện thoại ra chụp một bức ảnh.
Cô gửi bức ảnh đó cho Du Chân, Du Chân trả lời rất nhanh:
【Cậu đến nơi rồi à?】
【Con chim này đáng yêu ghê~ Lúc trước tớ đến đó sao không thấy loài này nhỉ?】
Thi Ỷ Ni lại chụp thêm một tấm bãi biển bên ngoài và gửi đi.
【Tớ không đi Tahiti, mà đi công tác với Nguyên Dạ. Bây giờ đang nằm dài trên đảo đây (:з」∠)】
Du Chân: 【!!!】
【Hai người lại là tình tiết gì nữa vậy!】
Thi Ỷ Ni kể cho Du Chân đầu đuôi câu chuyện, nhưng lược bỏ tình tiết “Bà chủ làm loạn sau đó giả chết”…
Du Chân qua màn hình mà cũng như bị đâm chói mắt.
Du Chân: 【Aaaaa tớ đã nói rồi mà, đây chính là vợ! chồng! Tình thú đó!】
【Kịch bản kết hôn trước yêu sau là thật rồi, mà còn là loại ngọt ngào siêu cấp nữa!】
Thi Ỷ Ni quay lại nhìn cái tên liên lạc “○ Mười Một”.
Không biết từ khi nào anh đã đổi ảnh đại diện thành bức tranh cảnh đêm hai người cùng vẽ hôm nọ.
Thi Ỷ Ni cảm thấy có một sự xao động trong lòng, khóe môi bất giác cong lên.
Thi Ỷ Ni: 【Tớ thấy tớ lại bị anh ấy bẫy rồi (:з」∠)】
Du Chân: 【Chậc, Nguyên tổng quả là cao tay. Nói thật, trước đây căn bản nhìn không ra đâu】
Thi Ỷ Ni: 【Tớ cũng không nhìn ra】
Cô nhớ lại lần trước từng hỏi “Dư Dao” xem Nguyên Dạ từng có bạn gái hay chưa.
Tên đàn ông khốn này khi đó trả lời thế nào nhỉ?
Ha, thủ thân như ngọc:)
Lúc đó cô nghe còn hơi ngạc nhiên.
Cũng cảm thấy có chút vui mừng.
Bất quá hiện tại, câu trả lời này phải thêm một dấu chấm hỏi rồi.
Thi Ỷ Ni: 【Cậu nói xem, anh ấy “thủ đoạn” nhiều như vậy, chẳng phải là do từng thực hành qua không ít sao?】
Gửi câu hỏi đi, cô chợt thấy lòng mình trĩu xuống.
Thi Ỷ Ni: 【Những gì anh ấy làm cho tớ, có phải là rút kinh nghiệm từ trước… mà tổng kết lại không?】
Du Chân: 【Hahaha tổng kết kinh nghiệm là sao chứ!】
Du Chân: 【Bất quá tớ hiểu ý cậu】
【Aizz, đừng rối rắm những chuyện đó nữa. Đặt tâm tư vào cậu vẫn tốt hơn là không đặt mà】
【Hơn nữa, tình cảm cũng có thể bồi dưỡng. Nơi cậu đang ở, đúng là môi trường lý tưởng để phát triển tình cảm đó】
【Lại còn là thiên đường của hạnh^ phúc nữa [cười đầu chó]】
【Chị em à, đây là thời điểm vàng để cảm xúc của hai người thăng hoa! Dù sao, lâu —— ngày sinh tình mà!】
Thi Ỷ Ni: “……”
Cô khóa màn hình điện thoại lại, thở dài một hơi.
Du Chân nói đúng. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Để ý đến chuyện cũ là không cần thiết.
Rối rắm rằng anh ấy quan tâm đến bản thân cô hay chỉ bởi vì vị trí vợ chưa cưới của cô có vẻ cũng hơi nhỏ nhen.
Có lẽ khi yêu, cô luôn đặt kỳ vọng quá cao.
Sinh ra trong nhung lụa, giữa chốn thị phi, mấy ai dành được chân tình thực ý?
Cặp vợ chồng hòa thuận gắn bó so với gấu trúc còn còn quý hơn. Có thể giữ vẻ ngoài hòa hợp, bằng mặt không bằng lòng cũng đã tốt lắm rồi…
Thi Ỷ Ni thở nhẹ ra một hơi, giữa tiếng sóng biển lại chậm rãi nhắm mắt.
Nghĩ đi nghĩ lại, Nguyên Dạ đúng là kiểu người “ngoài lề hào môn”.
Ít nhất trong khoảnh khắc này, anh đã cho cô cảm giác thỏa mãn của trái tim rung động mà đã lâu cô không cảm nhận được.
**
Khi mở mắt lại, cả hòn đảo đã chìm vào màn đêm.
Biển xanh đã biến thành màu đen sẫm, gió thổi tung rèm trắng bên cửa sổ, tựa như một bàn tay ấm áp dịu dàng khẽ lướt qua đôi chân trần của Thi Ỷ Ni.
Cô mơ màng ngồi dậy, khẽ hắt xì một cái.
Định đứng lên tìm áo, đột nhiên cô cảm thấy một cơn đau quặn thắt từ bụng dưới.
Thi Ỷ Ni thầm đếm thời gian trong đầu, rồi vội vàng đi về phía phòng tắm.
Không biết có phải do thức khuya và mệt mỏi từ chuyến bay hay không, nhưng cơ thể cô vốn ít khi bị đau bụng kinh lần này lại không giữ được phong độ.
Tắm xong bước ra, cô nhăn mày, ôm bụng, đi quanh phòng tìm thứ gì đó.
Nước uống đều để trong tủ lạnh, cô lấy ra hai chai và đổ vào ấm đun.
Vừa mới cắm điện xong, Thi Ỷ Ni đã nghe thấy động tĩnh phía sau.
Chưa kịp quay đầu lại, một đôi tay rắn chắc từ phía sau ôm lấy cô, siết chặt eo cô.
Cơ thể Thi Ỷ Ni thoáng cứng đờ, sau khi nhận ra, cô khẽ vặn eo, không hài lòng nhíu mày oán trách: “Anh đi đường có thể phát ra một chút tiếng động không? Muốn hù chết người sao!”
Cô lại vỗ nhẹ vào mu bàn tay đang ôm eo cô của anh: “Đáng ghét!”
Nguyên Dạ siết chặt vòng tay, giọng nói gần như khàn đặc: “Đừng động đậy.”
Thi Ỷ Ni nhạy bén hít hít mũi.
Ngoài mùi hương gỗ quen thuộc và hương thơm thoang thoảng từ người đàn ông, cô còn ngửi thấy chút mùi rượu nhẹ.
“Anh uống rượu sao?”
Anh khẽ “Ừm” một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên sau gáy cô: “Không có say.”
Lời này nửa thật nửa giả.
Anh tửu lượng không tồi, nhưng tối nay ở bữa tiệc cũng uống không ít.
Vừa mới ngồi tàu vào đảo, cảm giác chao đảo càng làm cơn choáng váng tăng lên.
Lảo đảo bước vào cửa, anh liền thấy bóng lưng cô đứng bên bàn bếp.
Cô không bật đèn, chỉ có một vòng sáng mờ bao quanh đỉnh đầu, mái tóc xoăn dài như tảo biển buông xuống lưng, tôn lên vòng eo mảnh mai và đôi vai gợi cảm.
Ánh mắt Nguyên Dạ tối đi, ánh nhìn sâu thẳm nơi cô không nhìn thấy.
Ánh mắt anh lướt qua dây áo mỏng trên vai cô, rồi dừng lại ở đôi chân thon dài, trắng mịn dưới làn váy.
Có vẻ như váy ngủ của cô đều là loại dây mảnh.
Anh rất thích.
…
Lưng của Thi Ỷ Ni áp sát vào lồng ngực anh, cảm nhận hơi thở của anh lướt vào tóc mình, còn có cả nhiệt độ cơ thể anh cao hơn ngày thường.
Cô đưa tay chạm nhẹ vào bàn tay anh, giọng nói nhẹ nhàng: “Anh có muốn uống chút nước không?”
Người đàn ông sau lưng khẽ cọ lên hõm vai cô lắc đầu.
Thi Ỷ Ni liếc nhìn thời gian trên màn hình điện thoại, hơi nhíu mày: “Trễ như vậy rồi, anh về thẳng khách sạn là được, còn lên đảo làm gì…”
Nguyên Dạ bật cười trầm thấp, khóe môi nhếch lên, như thể cô vừa nhắc đến một điều gì đó vô cùng vui vẻ.
“Bởi vì—” Anh ghé sát vào tai cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười, “Bởi vì hôm nay vợ anh đã khen anh.”
Thi Ỷ Ni: “……”
Lại bắt đầu rồi phải không.
Cảm nhận được sự xấu hổ và kháng cự của cô, Nguyên Dạ cười càng xấu xa hơn: “Anh không nói đến mấy điểm mạnh hay năng lực.”
Anh buông tay, rồi vòng tay qua eo cô, xoay người cô lại đối diện với mình.
Thi Ỷ Ni ngẩng đầu, đối diện với khuôn mặt rõ nét của anh. Dưới ánh sáng lờ mờ, gò má anh hiện rõ, đôi mắt đen sâu thẳm như vực thẳm không đáy.
Nguyên Dạ nhìn cô, ánh mắt rất sâu: “Hôm nay anh còn nghe em nói với Trình Bách Vũ, so với anh ta, em sẽ tin tưởng vị hôn phu của mình hơn.”
Anh nói, khóe môi cong lên nhẹ nhàng, đôi mắt đào hoa sâu thẳm đầy quyến luyến, hiện ra một sự tập trung đầy tình cảm.
Anh ôm cô vào lòng, đôi môi khẽ chạm lên thái dương cô, giọng nói trầm ấm như tiếng gió: “Em tin tưởng anh, điều đó khiến anh thật sự rất vui.”
Gió biển len lén thổi vào từ khung cửa sổ đang mở, làm bay nhẹ tấm rèm dài bên cạnh hai người.
Thi Ỷ Ni cảm thấy trái tim mình cũng tan chảy trong cơn gió ấm áp của đêm nhiệt đới.
Nguyên Dạ tiếp tục nói nhỏ: “Người anh đi dạo ở cửa hàng miễn thuế cùng có lẽ là Dư Dao. Người ngoài không biết mối quan hệ giữa chị ấy và Nguyên gia.”
Thi Ỷ Ni ở trong lòng anh khẽ gật đầu: “Em đoán được.”
“Khi đó anh đang chọn quà cho em.” Người đàn ông vuốt nhẹ mái tóc dài của cô, từ đỉnh đầu đến tận cột sống.
“Đợi về nhà anh sẽ đưa cho em.” Đọc Full Tại Đọc Truyện
Khi tay anh chạm đến bờ vai mềm mại và mát lạnh của cô, động tác của Nguyên Dạ chợt dừng lại.
Anh cúi xuống, quả nhiên nhìn thấy dưới sàn nhà có đôi chân trần trắng muốt.
Anh nheo mắt không vui: “Lại đi chân trần sao?”
Thi Ỷ Ni chưa kịp nói gì thì bất ngờ bị bế bổng lên.
Nguyên Dạ bế cô trong tư thế thẳng đứng, đặt cô ngồi lên chiếc bàn cao bên cạnh.
Mặt bàn bằng gỗ, hơi ấm áp, anh nhẹ nhàng đặt cô xuống như nâng niu một món đồ quý, rồi cởi áo vest khoác lên vai cô.
Lúc tay anh khép lại cổ áo, ánh mắt người đàn ông đột nhiên dừng lại.
Thi Ỷ Ni ngồi trên bàn, với khoảng cách này, tầm nhìn của anh tự nhiên rơi vào trước ngực cô.
Cổ váy ngủ này là kiểu chữ V nhỏ, khoét sâu hơn cả chiếc váy trễ vai màu hồng khói mà cô thường mặc.
Phía dưới là hai đường cong mờ ảo, dịu nhẹ, có lẽ không đủ để đầy tràn lòng bàn tay anh.
Nhưng đó là đường cong dịu dàng nhất mà anh từng thấy.
Nhưng mà, kẻ đầu sỏ câu dẫn ánh mắt anh không phải là nó.
Ngay nơi cổ áo của cô có một nốt ruồi nhỏ, nằm vừa vặn ngay trên ranh giới khe ngực, không cao không thấp vừa vặn ở mép cổ áo.
Vị trí hoàn hảo, màu sắc đỏ nhạt quyến rũ đầy ái muội.
Nốt đỏ ấy giống như một tia lửa, nóng rực trong ánh mắt của Nguyên Dạ.
Hầu kết anh khẽ động, hàng mi rung nhẹ hai lần rồi né tránh ánh mắt, quay người bước về phía bếp.
Thi Ỷ Ni vừa đun nước ở đó, hiện tại nhiệt độ nước vừa vặn.
Anh rót một cốc nước quay lại, Thi Ỷ Ni vừa định đưa tay ra nhận, Nguyên Dạ lại đưa cốc nước lên miệng cô, đút cho cô uống.
Thi Ỷ Ni ngây người một chút, cổ cứng đờ hơi ngửa ra. Người đàn ông thuận tay đưa bàn tay còn lại lên, đặt lên sau gáy cô – như đang đút cho một đứa trẻ.
Đôi mắt Thi Ỷ Ni thoáng động, liếc nhìn bàn tay anh, rồi từ từ uống từng ngụm nhỏ.
Cô cúi mắt, ánh mắt dịu dàng, thấp thoáng ánh nước, trông vừa mềm mại vừa ngoan ngoãn.
Uống được hơn nửa ly, Thi Ỷ Ni dừng lại, lắc đầu.
Nguyên Dạ đưa nửa ly nước còn lại lên miệng mình uống, say đó lại hỏi cô: “Buổi chiều làm cái gì rồi?”
Thi Ỷ Ni khẽ mím đôi môi ướt át, ngẩng đầu liền nhìn thấy anh uống nước từ đúng chỗ in dấu môi của cô. Trong phút chốc, cô ngẩn người.
Đường cổ của anh kéo dài, yết hầu nổi bật, đường nét mượt mà lan tới xương quai xanh.
Một giọt nước trong vắt lướt qua đường hàm tuyệt đẹp của anh, men theo yết hầu căng tràn, chảy xuống rồi lẩn vào bên trong cổ áo hơi lỏng lẻo…
Mãi đến khi Nguyên Dạ đặt ly nước xuống, Thi Ỷ Ni mới chớp mắt, quay đi.
“Chiều nay hơi mệt nên em chợp mắt một chút.”
Cô nghiêng đầu suy nghĩ, thực sự không nghĩ ra có gì đáng kể để kể với anh.
“Còn… nhìn thấy một con chim lớn.”
Bàn tay đang đặt chiếc ly của Nguyên Dạ dừng lại, hàng lông mày khẽ giật.
Anh từ từ nhướn mày: “Chim, lớn?”
Thi Ỷ Ni cầm điện thoại, mở bức ảnh chụp lúc chiều cho anh xem.
Con chim anh vũ lớn lông xanh đầu trắng đưa mỏ vào ly nước cam của cô, uống ngon lành.
Nguyên Dạ không tiếng động khẽ cười.
Hóa ra là con chim lớn này.
Anh khẽ nhếch môi: “Đây là một loài anh vũ nhiệt đới đặc biệt ở đây, khá thân thiện với con người.”
Thi Ỷ Ni rũ mắt nhìn lại bức ảnh, khóe môi thoáng hiện lên ý cười: “Rất đáng yêu.”
Nguyên Dạ đặt tay lên màn hình, ép bàn tay cô đặt điện thoại xuống bàn.
Anh tiến gần cô, một tay giữ lấy chân cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: Cái này, anh cũng có.”
Đôi mắt đào hoa anh nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp,đầy sức hút: “Muốn xem không?”
Thi Ỷ Ni ngây người nhìn đôi mắt đầy nghiền ngẫm của anh.
Đến khi cảm giác bên chân bị thứ gì đó chạm vào, cô mới hiểu được anh đang nói đến cái gì.
“…”
“…”
“Anh…” Trong ánh sáng mờ ảo, gương. mặt Thi Ỷ Ni đỏ bừng lên rõ rệt, “Anh sao lại…”
Cô đẩy lên phần eo săn chắc của anh, muốn anh lùi ra, đừng tiếp tục làm cô bối rối.
“Không biết xấu hổ à…”
Người đàn ông khẽ cười, tay kia dễ dàng giữ lấy hai cổ tay cô.
“Anh không biết xấu hổ như thế nào ……”
Thanh âm của người đàn ông vừa trầm thấp lại vừa nghuền ngẫm “Không phải em còn đưa áo mưa cho con anh vũ lớn đó sao, hửm?”
Thi Ỷ Ni: “…”
Đưa cho con anh vũ lớn.
Áo mưa…
“Không phải.” Cô nhỏ giọng phủ nhận, vẫn cúi mắt không dám đối diện ánh mắt nóng bỏng của anh, “Đó là bà nội hiểu lầm thôi…”
Cuối cùng Thi Ỷ Ni cũng có cơ hội giải thích rõ ràng sự nhầm lẫn hôm đó.
Nguyên Dạ nghe xong, một bên mày lại nhướn lên đầy hứng thú: “Nếu là như vậy…”
Anh đưa tay ôm lấy eo cô, làm bộ muốn bế cô lên lần nữa.
“Thì càng không thể phụ lòng tốt của bà nội được.”
Thi Ỷ Ni: “…”
Cô vội ngồi lui vào bên trong, giữ chặt cơ thể không để anh bế lên.
Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Em… đến kỳ rồi.”
Nguyên Dạ: “…”
Thi Ỷ Ni ngước nhìn sắc mặt của anh, môi mím lại: “Thật đấy…”
Nguyên Dạ nhìn cô thật sâu, đôi mắt đen khẽ khép, đầu lưỡi không kiên nhẫn đẩy vào bên má.
“Ba chữ Phương.” Anh nặng nề gọi tên cô, rồi khẽ thở dài, bất đắc dĩ, rồi lại cam tâm tình nguyện mà bại trước cô.
“Sự nhẫn nại cả đời này của anh, đều đặt hết lên người em rồi.”
Anh ôm eo cô kéo vào lòng, tay nắm lấy cằm cô, ngón cái khẽ xoay tròn bên trên khóe môi cô.
“Vậy mấy ngày này có cho hôn không, hửm?”
Thi Ỷ Ni ngẩn ra một chút, mới nhớ đến lý do cô từng không cho anh hôn.
—Chính là những tin nhắn ngượng ngùng trên WeChat mà cô muốn quên đi.
Lúc đó, thực ra cô chỉ đang kiêu ngạo.
Cũng có thể gọi là làm nũng.
… Sao anh lại nghe lời như vậy?
Thi Ỷ Ni thoáng nở nụ cười. Đọc Full Tại Đọc Truyện
Cô giơ một ngón tay mảnh khảnh đặt lên đôi môi mỏng của anh, rồi không đợi anh phản ứng, cô cúi người, chạm nhẹ vào môi anh qua đầu ngón tay của mình.
“Được rồi.” Cô khẽ chớp mắt, tránh nhìn vào mắt anh, rồi ngượng ngùng vuốt tóc.
“Hôm nay cũng chỉ được như vậy thôi…”
Ánh mắt Nguyên Dạ càng thêm tối lại, anh nhìn sâu vào cô, đầu lưỡi chậm rãi liếm dọc theo viền môi dưới.
“Được.”
Anh cũng đưa một ngón tay dài chạm lên môi cô, nhưng cách làm hoàn toàn khác.
Ngón tay anh từ từ trượt xuống cằm cô, dọc theo chiếc cổ mảnh mai, lướt qua xương quai xanh thanh mảnh, không hề dừng lại—
Toàn thân Thi Ỷ Ni cứng đờ, vô thức nín thở.
Ngón tay Nguyên Dạ dừng lại ở đường cong nhẹ nhàng, áp vào nốt ruồi nhỏ màu đỏ trên da cô.
“Cái này––” Khóe môi người đàn ông nhếch lên, “không hôn.”
Anh tiến gần đến bờ vai đang run rẩy của cô, giọng nói trầm thấp: “Cắn một cái, được không?”