Chương 6: Đối chiến võ sĩ
Chương 6: Đối chiến võ sĩ
"Tiểu tử, ngươi là La Nguyên?"
"Ôi chao, vị khách này thật là vô duyên quá đi mất, không hiểu phong tình gì cả. Người có thể lừa ba vị vào hố dễ dàng như vậy thì còn có thể là ai được chứ."
"Đúng rồi, nể tình ba vị có sở thích thú vị như vậy, La mỗ sẽ nhắc nhở một câu"
"Mấy vị, lần sau xâm nhập vào nhà người khác hành sự nhớ chuẩn bị kỹ càng, để tránh bị chủ nhà phát hiện."
"Đồng thời, chư vị nên mang theo chút khăn giấy để thu dọn hiện trường. Nếu đã mượn nhà của người khác thì phải có đạo lý dọn dẹp thay họ, không thì không tốt chút nào."
"À quên mất, 3 vị đi theo nhóm, hẳn là đến để "giúp đỡ" lẫn nhau, sẻ chia ngọt "bùi" đúng không? Nếu vậy thì tốt hơn nên mang theo chai dầu ăn, nó có tác dụng giảm đau, khơi thông "thông đạo" ở dưới rất tốt, phù hợp với những kẻ như các vị."
"Phụt"
Không biết vì chuyện gì, sau khi nghe La Nguyên phát biểu cảm tưởng, hắc y nhân số 2 trên trán nổi gân xanh, tức giận đến mức phun cả máu ra.
"Tiểu tử, ngươi...ngươi..."
"Ngươi ngươi cái gì? Vị khách nhân này thật là không nho nhã tí nào cả. Đột nhiên phun máu ra sàn, có biết máu mà đông lại là khó mà lau dọn lắm không?"
"Thôi, ta không nói nhiều nữa. Ba vị, hôm nay ta không có pha sẵn trà nóng để tiếp khách, mời 3 vị về cho."
"À, lúc ra về nếu không chịu được, các ngươi có thể làm ở ngay trên đường cũng được. Chỉ là có hơi không sạch sẽ mà thôi."
"Cơ mà lúc nãy ta vừa bấm một quẻ tử vi cho các ngươi, nói rằng hôm nay là ngày sát thân, làm việc sẽ không được như ý, không cẩn thận, hậu mô... khụ khụ, hạ bộ sẽ b·ị t·hương, để lại di chứng sau này."
La Nguyên cảm thấy mình đúng là người tốt, kẻ địch tới tận cửa mà vẫn rộng lượng bỏ qua, còn chỉ dẫn cho bọn họ nữa.
Ân, không hổ là ta.
Chúng độc giả:"...Con hàng có vấn đề, nãy giờ đá xoáy cà khịa người khác mà vẫn mặt dày vô sỉ tỏ ra đại từ đại bi, quả tự luyến vl"
Hắc y nhân số 1 dẫn đầu tổ dầu ăn ba người ánh mắt băng lãnh lúc này đang khóa chặt trên người La Nguyện, mở miệng nói:
"Tiểu tử, biết được 3 người bọn ta tới, không những không hoảng loạn mà còn biết tương kế tựu kế, lập kế sách ứng phó bọn ta, ta phải tán thưởng cho sự dũng cảm và cơ trí của ngươi."
"Chỉ là, trong lúc bọn ta phân tâm thì không nhân cơ hội chạy trốn, mà vẫn ở đây hóng chuyện, ta không biết nên gọi đây là gan dạ hay ngu ngốc nữa."
"Việc gì ta phải chạy, nếu như các ngươi đã quyết định hành động, trực tiếp đến đây bắt ta thì có nghĩa là lúc này các ngươi không có việc gì phải kiêng dè, đúng chứ? Các ngươi không hành động vào lúc trước là vì lo sợ không biết ta có con bài bí mật đằng sau không. Nếu để ta trở thành con cá lọt lưới thì các ngươi sẽ không còn nhiều cơ hội để vây bắt ta nữa. Hẳn là các ngươi đã chuẩn bị sẵn trước khi đến đây chứ gì. Để ta đoán xem, có phải các ngươi đã sắp xếp thủ hạ, bố trí chúng bao vây khu vực này để ngăn ta chạy trốn. Hay là các ngươi có bí pháp đặc biệt để theo dấu ta"
"Cơ mà, ta không nghĩ rằng Hắc Hổ Bang sẽ phái tận 3 nhất tinh võ sĩ đến đây. Riêng chuyện này ta có hơi bất ngờ. Xem ra tổn thất ta mang lại cho bang các ngươi khổng lồ hơn ta tưởng."
Ánh mắt của ba hắc ý nhân lúc này mang chút ngạc nhiên. Tên nhóc này có thể phán đoán tu vi của bọn ta?
Nhưng rất nhanh chúng bình tĩnh lại. Không, hẳn là tiểu quỷ này đoán mò, chó ngáp phải ruồi mà thôi.
Hắc y nhân số 1 lúc này cười gằn lên:
"Khửa khửa, quả nhiên tiểu tử ngươi có chỗ đặc biệt. Chẳng trách bang chủ lại để ý đến ngươi. Chỉ riêng thần thái ung dung bình tĩnh đó cũng là hiếm gặp trong lứa trẻ rồi."
"Mặc dù ta vẫn còn thắc mắc vì sao ngươi biết được có người theo dõi mình, nhưng chuyện đó không còn quan trọng nữa."
"Tiểu tử, nếu lúc này ngươi quỳ xuống xin tha, ta có thể không g·iết cái mạng nhỏ của ngươi,còn nếu không ta sẽ phanh thây ngươi thành trăm mản..."
"Phi"
Tiếng nhổ nước bọt vang lên. Ánh mắt La Nguyên lúc này tràn đầy vẻ khinh thường, giống như nhìn vào lũ rác rưởi.
"Người Hắc Hổ Bang đều chủ quan hống hách như thế à. Ngươi còn chưa bắt được ta mà đã lên mặt rồi. Loại người như ngươi chỉ được c·ái c·hết nhanh thôi."
"Còn nữa, đại ca, lớn cái đầu rồi đừng học cách nói dối như trẻ con nữa. Ta chỉ là một đứa trẻ, nếu như không có giá trị lợi dụng, các ngươi g·iết dễ như trở lòng bàn tay, việc gì phải đe dọa. Dù sao thì đối với Hắc Hổ Bang ngươi mà nói, g·iết ta vẫn là lựa chọn tốt nhất, trảm thảo trừ căn, để tránh đông sơn tái khởi, uy h·iếp các ngươi. Trừ phi... các ngươi cần thứ gì đó từ ta, và ta bắt buộc phải sống mới có giá trị."
La Nguyên vừa dùng ngón út ngoáy lỗ mũi, vừa khinh thường nói.
Tổ dầu ăn ba người một mặt mộng bức. Tiểu ca, bọn ta đang đe dọa ngươi đó, tốt xấu gì cũng cho chút biểu cảm sợ hãi đi, ngươi đây cũng quá thản nhiên rồi đó.
Khóe miệng hắc y nhân số 1 co giật, nộ hỏa trong lòng không khống chế được, quát tháo lên:
"Tiểu tử, ngươi đừng có mà ở đó lảm nhảm nữa. Hôm nay ta sẽ phế một cái tay của ngươi, bang chủ chỉ cần ngươi sống, không nói là không thể đả thương ngươi. Ta sẽ cho ngươi biết hậu quả khi làm nhục Hắc Hổ Bang"
"Không xong"
"Đại ca điên lên rồi"
Hai hắc y nhân còn lại sợ hãi, lui về sau một bước.
"Xem đây, Hyaa..."
"Khoan"
Chúng độc giả:"Xong. Đột nhiên có cảm giác không ổn. Con hàng này chắc chắn đang mưu tính điều gì"
"Sao hả tiểu tử, muốn xin tha à. Đáng tiếc quá trễ rồi."
"Khoan đã, trước khi bắt đầu, ta muốn biết tên của ngươi."
"Tên của ta? Được thôi. Nhớ kĩ đây. Kẻ phế bỏ tay ngươi, chính là ta, Lý Bân của Hắc Hổ Bang"
"Hắc Hổ Bang Lý Bân..."
Đột nhiên, La Nguyên lấy ra một cuốn sổ cùng một chiếc bút máy, bắt đầu loay hoay viết:
"Tuổi?"
"20"
"Giới tính?"
"Nam"
Chúng độc giả:"...CMN, đây đâu phải là lúc khai báo lý lịch a."
"Lý do c·hết?"
"Lý do c·hết... lý do c·hết... lý do c·hết... CMN, ngươi bảo ai c·hết hả?"
"Không đúng sao?. Bởi vì các ngươi... sắp c·hết rồi."
La Nguyên giơ tay phải của mình lên. Nắm chặt trong tay là một con dao găm sắc bén.
Lúc này, La Nguyên dùng sức chém một đường trong không khí. Đột nhiên, thanh âm đứt gãy vang lên. Từ trên trần nhà, một vật thể hình cầu bán kính khoảng 1 xích từ trên cao rơi xuống.
Ngay lúc vật thể v·a c·hạm với mặt đất, một lượng lớn bụi khí tràn vào căn phòng.
Đứng ở cửa La Nguyên nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn bụi khí tràn ra ngoài, đồng thời cản trở ánh trăng chiếu vào căn phòng bóng tối vô tận bao trùm căn phòng .
Ngôi nhà này do nằm ở khu ổ chuột, được xây dựng sơ sài, không có ống thông gió hay cửa sổ, là một nơi khó sinh sống. Mùa hè thì nóng, mùa đông thì lạnh. Nhưng chính cách thiết kế sơ sài đó hôm nay lại trở thành v·ũ k·hí chống lại kẻ địch.
“Không ổn… Bị nhốt lại rồi.”
“Đây là… bột ớt!?”
“Aaa, mắt ta đau quá…”
“Cổ họng… như bị thiêu đốt vậy”
“Tiểu tử, ngươi… không giảng võ đức”
Bộ ba dầu ăn kêu gào thảm thiết. Làn da ngay khi tiếp xúc với bột khí trở nên ngứa ra, bột ớt tràn vào cơ thể làm lục phủ ngũ tạng bị tổn thương.
“Mau dùng đấu khí đẩy bột ớt ra”
“Không được, bột ớt này rất quái dị, chúng bám chặt vào trên cơ thể, ngay cả đấu khí cũng không đẩy ra được, thậm chí nhiễm phải. Nếu cố gắng khu động đấu khí, thương thế sẽ chỉ càng nghiêm trọng."
“Vậy thì đeo mặt nạ phòng độc vào…”
“Cũng không được, mặt nạ phòng độc không đối phó được chúng.”
“C·hết tiệt. Không dùng được đấu khí, chúng ta chẳng khác gì thường nhân. Sát thương từ loại ớt độc này quá cao. Nếu cứ ở lai đây sẽ bị chúng ăn mòn đến c·hết.”
“Phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này. Tối quá, cửa ra ở đâu"
"Tên tiểu tử này quá kỳ quái. Sau khi rút lui nhất định phải bẩm báo cho bang chủ. Tên này e rằng sau này sẽ trở thành kẻ địch lớn nhất của Hắc Hổ Bang. Phải bóp nát hắn từ trong trứng nước". Hắc y nhân số 1 đạo.
""Nhất trí"".Số 2 và 3 đồng loạt đáp loại.
"Muốn rời khỏi đây? Đã hỏi qua ta chưa."
Đúng lúc này, La Nguyên xuất hiện trước mặt hắc y nhân số 2. Vì quá tối, nên căn bản không thể nhìn rõ được khuôn mặt hắn, thế nhưng có thể nghe rõ thanh âm lại lạnh lùng và chứa đầy sát ý.
"Tiểu tử, đừng đắc ý."
Số 2 tức giận gào lên, hữu quyền vung ra. Thế nhưng lại đánh vào không khí.
La Nguyên nhân cơ hội vòng ra đằng sau hắn, hai tay đan vào nhau, ngón trỏ và ngón cái mỗi bên chạm vào ngón tay tương ứng bên kia, kết thành thủ ấn.
"La Sát Bí Thuật - Thiên Niên Thống Khổ"
Trong khung màn hình, hiện lên bốn chữ to tướng [La Sát Bí Thuật - Thiên Niên Thống Khổ].
Thủ ấn kết lại, La Nguyên dùng hết sức đâm về phía "nhị hoa" của đối phương.
"Áááá ~ mông ta, mông ta~".Số 2 kêu gào lên, rồi ngất lịm đi vì quá đau đớn
Tác giả:"Thấy tên chiêu thức ta vừa đặt thế nào, quá khí phách đúng không."
Chúng độc giả:"Cái gì mà [Thiên Niên Thống Khổ] chứ? Chẳng phải chỉ là chơi xấu đâm vào hậu môn thôi sao!"
Tác giả:"Thế hả? Vậy lần sau đổi cách thức nhé? Đá vào háng được không?"
Chúng độc giả:"*Cạn lời*"
"Lão nhị~. Tiểu quỷ đáng c·hết~. Ăn một đòn [Hắc Hổ Quyền] của ta."
Số 3 gào thét, đấu khí tập trung nơi tay, dần dần hóa thành đầu một con hổ màu đen.
Nhưng hắc hổ ngưng tự chưa được bao lâu, đấu khí bị vỡ nát, hắc y nhân nôn ra một ngụm máu.
"Haha, chiêu thức của ngươi chưa đến trước mặt ta đã tán loạn rồi. [Quỷ Tiêu Độc] bây giờ đã ngấm vào trong đấu khí của ngươi. Vừa nãy cưỡng chế khu động đấu khí, bây giờ chắc bị nội thương nặng rồi nhỉ. Không cần lo, ta sẽ cho ngươi đi gặp huynh đệ của ngươi sớm thôi.”
“[Thiên Niên Thống Khổ]”
Số 3 đối mặt với số phận giống như số 2, b·ất t·ỉnh nhân sự.
"Ta nói rồi mà, hôm nay không phải ngày lành cho các ngươi, cảm giác hoa cúc nổ tung dễ chịu không?"
"Giờ thì, chỉ còn ngươi mà thôi."
Quay mặt về phía số 1, La Nguyên từng bước đi tới:
"Tiểu tử, ngươi dám g·iết chúng ta, chính là hoàn toàn trở mặt, đối địch với Hắc Hổ Bang. Ngươi và người thân của ngươi sẽ không yên thân đâu"
"Haha, Hắc Hổ Bang thì sao, đáng sợ lắm chắc. Nói cho ngươi biết, cho dù bang chủ của các ngươi đích thân tới đây, ta g·iết hắn cũng dễ dàng như g·iết ngươi mà thôi."
"Còn về chuyện uy h·iếp gia đình của ta. Thật xin lỗi, ta chỉ là một kẻ cô độc, không nơi nương tựa, lời đe dọa của ngươi chỉ là ruồi muỗi vo ve bên tai thôi."
"Tuy ta không phải anh hùng gì, nhưng Hắc Hổ Bang làm nhiều chuyện thương thiên hại lí, ức h·iếp bá tánh trong thành như vậy, sớm muộn gì cũng có người diệt nó. Ta chỉ đơn giản là thuận nước đẩy thuyền mà thôi."
"Đừng lo, thấy các ngươi trọng tình trọng nghĩa như vậy, ta sẽ không để các ngươi cô đơn dưới hoàng tuyền đâu."
Nói xong, La Nguyên vung tay phải lên, dao găm sắc bén vạch phá một đường trên không trung. Máu phun ra từ cổ hắc y nhân, vẩy lên trên dao găm và sàn nhà.
Hắc y nhân đưa tay sờ lên cổ mình, kêu a a vài tiếng, rồi tắt thở, ngã quỵ trên mặt đất.
La Nguyên cũng nhanh nhẹn kết liễu hai tên còn lại bằng v·ũ k·hí của mình.
Đến đây tổ dầu ăn 3 người chính thức toàn diệt.
La Nguyên thở phào một hơ, trong lòng nhẹ nhõm không ít.
"Phải nhanh chóng thu dọn chiến trường mới được. Mùi máu tanh sẽ hấp dẫn nhiều thứ nguy hiểm, hiện giờ mình đã dùng gần hết con bài rồi."
"A, suýt nữa thì quên, còn có việc mình cần làm trước".
Lấy quyển sổ tay bằng da của mình ra, La Nguyên cầm bút viết:
"Lý Bân... lý do c·hết... sân si, nguyên nhân c·hết... bờ đít nở hoa."
Tác giả:"Trên con đường trở thành truyền kỳ, thành tích là không thể thiếu."
Chúng độc giả:"Nguyên nhân c·hết viết sai rồi kìa!"