Chương 5: Phiền phức
Chương 5: Phiền phức
Trở lại với Nguyên ca của chúng ta, lúc này đang cặm cụi nhai xé mấy chiếc bánh màn thầu là chiến lợi phẩm từ phi vụ vụng trộm ở địa bàn Hắc Hổ Bang.
Nhai nghiền chiếc bách màn thầu đã nguội cho kĩ, La Nguyên từ từ nuốt xuống, rồi lại lấy mấy chai nước ở góc phòng ra.
Đưa miệng vào, La Nguyên uống ừng ực, đợi cho đến khi lượng nước trong chai vơi đi phân nửa mới dừng lại.
La Nguyên thở dài một hơi, than nhẹ:
"Quả nhiên, làm ăn xin t·rộm c·ắp cũng không dễ dàng gì. Dăm ba bữa chỉ có cơm thừa canh cặn, đối với một người mà nói thì rất dễ gây suy dinh dưỡng. Điều này càng đúng với thân thể trẻ con đang phát triển cần nhiều đồ dinh dưỡng của ta. Đã một tuần nay chưa kiếm được một miếng thịt tử tế rồi. Xem ra đợt hành động tiếp theo phải nhắm vào những khu vực quan trọng của Hắc Hổ Bang."
"Để nghĩ xem có chỗ nào phù hợp không... Có rồi, tới Thanh Vũ Lâu vậy. Đó là nơi tụ tập của nhiều khách lữ hành khi ghé qua Lục Ấm Thành. Nơi đó có nhiều món ngon nổi tiếng, sơn hào hải vị, ngay cả những nhân vật quan trọng của các thế lực trong thành cũng hay lui tới."
"Nghe nói Thanh Vũ Lâu là nơi tụ tập sinh ý mấu chốt của Hắc Hổ Bang, 7 thành tài sản của Hắc Hổ Bang là đến từ nó. Khu vực mang tính chiến lược như vậy, chắc chắn sẽ có cao thủ tọa trấn, hẳn là sẽ có võ sĩ, nhưng không rõ đẳng cấp và số lượng bao nhiêu, nhưng chắc chắn được canh chừng rất cẩn mật, hơn xa những nơi mình từng hành động trước đó."
"Thế nhưng hôm nay, đệ tử Hắc Hổ Bang bị ta hại thảm như vậy, chắc chắn sẽ kinh động bọn chúng. Chắc chắn chúng sẽ gia tăng phòng vệ, khó mà xâm nhập vào được. Phải đợi sự việc lắng dần đi, Hắc Hổ Bang nới lỏng cảnh giác, mới có cơ hội hành sự. Ít nhất phải là một tuần chúng mới buông xuôi."
"Cũng chả sao trăng gì cả. Dù sao thì muốn t·rộm c·ắp ở Thanh Vũ Lâu cũng không phải chuyện nhỏ, cần nhiều thời gian chuẩn bị, kế hoạch phải chu toàn, tính toán sẵn mọi nguy cơ có thể xảy ra, tìm kiếm đường lui, lúc đó mới xuất thủ được. Một tuần là đủ để mình thăm dò, lập kế hoạch rồi."
"Trước tiên cứ nghỉ ngơi cái đã. Cả một buổi chạy trốn, gân cốt cơ bắp của mình có chút mệt mỏi rồi, chung quy vẫn là cơ thể trẻ con, khó mà chống đỡ được nhịp độ hoạt động cao như thế."
"À phải rồi, phải tàng trữ đống đồ ăn này đã, đây là vốn liếng để mình sống mấy ngày tiếp theo. Đồ ăn mà thối rữa thì mình chỉ có nước cạp đất mà ăn, lấy sức đâu mà hành động."
Lẩm nhẩm một hồi, La Nguyên cầm mấy cái bánh màn thầu còn lại đi tới một góc phòng. Sàn ngôi nhà này toàn làm bằng gỗ, ở một phía góc phòng có một tảng đá nhỏ to hơn lòng bàn tay.
Đẩy tảng đá ra, ta chỉ thấy một sàn nhà bằng gỗ như mọi nơi khác trong ngôi nhà.
Nhưng những nơi bình thường như vậy thường ẩn giấu huyền cơ.
Tay phải La Nguyên giơ lên sờ vào phía góc tường. Một lúc sau, như cảm nhận được thứ gì đó, bàn tay hắn dừng lại. Ngón cái và ngón trỏ chụp lại, dùng sức kéo về phía sau.
Đúng lúc đó, sàn nhà trong góc như một lớp da bị tróc ra, một phần sàn bị cắt tạo một khoảng trống. Trong khoảng không gian trống lộ ra một phiến đá màu đen.
La Nguyên dùng hết sức hai tay, nâng phiến đá lên để qua một bên. Sau đó đưa đồ ăn cất vào không gian phía dưới sàn nhà. Cuối cùng để phiến đá lại chỗ cũ, rồi khôi phục nguyên trạng sàn nhà, thiết lập lại cơ quan.
Đây chính là nơi La Nguyên dùng để trữ đồ ăn và những vật dụng quan trọng, cần thiết để sống sót. Tuy hơi thô sơ, nhưng nếu không nhìn kĩ thì sẽ không phát hiện được, đủ để qua mặt lũ trộm thông thường.
Tuy có độc giả sẽ nói ở nơi khỉ ho cò gáy này làm gì có thứ để thu hút bọn trộm, việc gì phải tốn công phí sức tạo ra cả một cái cơ quan như vậy chứ?
Khoan hãy nói có đáng hay không, phải thừa nhận là khu ổ chuột này có rất ít thứ để bọn trộm đánh cắp. Nếu muốn hành sự, chúng sẽ thường chọn những nơi của cải chồng chất hơn.
Tuy nhiên, ở kiếp trước La Nguyên đã học được một điều đó là : Cái tâm phòng người không thể thiếu.
Chỉ có giữ lại con bài cuối cho bản thân, mới được coi là vững vàng, mới là vương đạo.
Từ khi La Nguyên chuyển sinh sang thế giới này, hắn vẫn luôn cẩn tuân, hành sự theo quy tắc này.
La Nguyên tin rằng, một ngày nào đó bản thân sẽ được cứu bởi những hành động của mình bây giờ.
Và rất nhanh thôi, điều này sẽ được chứng minh.
Chúng độc giả:"FLAG"
"Được rồi, đánh một giấc thôi."
La Nguyên ngáp một cái, rồi bước về phía giường ngủ. Nhưng mới đi được vài bước, hắn dừng lại, mặt không đổi, người vẫn đứng yên, không ngó ngang tứ phía. Chỉ có cặp mắt là chuyển động, liếc về một phía.
Sau đó, hắn nhẹ mỉm cười:
"Thú vị đấy".
*
Giờ Tuất
Giờ phút này, màn đêm đã buông xuống ở Lục Ấm Thành. Ánh sáng đã nhường chỗ cho bóng tối.
Ban đêm là thời khắc nhộn nhịp nhất ở nơi đây.
Nhìn từ trên cao, ánh sáng đèn điện phủ khắp tòa thành, các tửu lâu đón khách nhân ra vào, thanh âm ồn ào tấp nập truyền khắp nơi, mang đến cảm giác phồn vinh, thịnh vượng hiếm thấy.
Tuy nhiên, sự náo nhiệt ấy không được chào đón ở khu ổ chuột.
Khác với những nơi khác, bao trùm nơi đây là sự tĩnh mịch cùng bóng đêm vô tận.
Một khu vực nào đó trong khu ổ chuột.
Lúc này, có vài thân ảnh đang di chuyển qua lại giữa nóc các tòa nhà. Từ thân thủ nhẹ nhàng, nhanh nhẹn có thể dễ dàng phán đoán ra rằng những người này đều là luyện võ nhân.
Cầm đầu nhóm 3 người là một hắc y nhân không thấy rõ khuôn mặt, bên hông là một đôi dao găm. Đôi mắt băng lãnh, có thể g·iết người không chớp mắt.
Vì để ủng hộ cho tinh thần không muốn người khác nhận biết của anh ấy, chúng ta tạm gọi là hắc y nhân số 1.
"Lão đại, lần hành động này bang chủ có phải hơi chuyện bé xé ra to không?" Hắc y nhân số 2 ở bên phải số 1 phát biểu cảm tưởng.
"Đúng đấy, chẳng phải chỉ là bắt một tên nhóc con miệng còn hôi sữa thôi sao? Việc này để mấy anh em khác làm cũng được mà? Cớ gì phải gọi cho chúng ta?". Hắc y nhân số 3 chạy bên trái tiếp lời
"Không được nghi ngờ .Đây là mệnh lệnh của bang chủ." Hắc y nhân số 1 đáp lại.
"Nếu bang chủ đã ra lệnh cho chúng ta, thì có nghĩa lần hành động này có biến số không lường trước được. Vì để đảm bảo nhiệm vụ thành công, bang chủ mới triệu tập chúng ta."
"Ta nghe nói tên tiểu tử này đã nhiều lần thoát khỏi sự truy bắt của các đệ tử. Hôm nay thậm chí còn cho vài bang chúng ăn quả đắng. Có lẽ tên nhóc đó cũng có vài phần bản lĩnh."
"Hừ, mặc kệ tên tiểu quỷ đó có âm mưu quỷ kế gì, trước sức mạnh tuyệt đối, mọi thứ đều vô nghĩa."
"Phải dùng hành động lần này để chứng minh, Hắc Hổ Bang tuy chỉ mới thành lập vài năm, nhưng không có nghĩa là dễ bị ức h·iếp."
"Được rồi, đừng nói nữa, sắp đến chỗ mục tiêu rồi. Nhớ kỹ, chỉ được phép bắt sống. Bang chủ rất hứng thú với tên tiểu tử này."Số 1 lên tiếng
""Rõ"". Số 2 và 3 đáp
Rất nhanh, 3 đạo thân ảnh đã đến trước một căn nhà gỗ mục nát. Nhìn kỹ sẽ phát hiện ra, đây là nhà của La Nguyên.
Ba người lặng lẽ mở cánh cửa, ánh trắng từ ngoài chiếu xuống căn phòng tăm tối.
Ba người nhìn nhau gật đầu, sau đó từ từ tiến đến chiếc giường nhỏ trong nhỏ.
Ngay khi đến gần, hắc y nhân số 1 dùng tay lật tấm vải chắp vá từ nhiều mảnh vải nhỏ dùng để giữ ấm ra.
"""Đây..."""Cả 3 người bị kinh ngạc trước cảnh tượng trước mắt.
Trên giường không phải là mục tiêu như bọn chúng tưởng tượng, mà là một khúc gỗ khô.
Nếu như ở tình huống bình thường, có ánh sáng đầy đủ, ba người sẽ ngay lập tức phát hiện ra cái bẫy này.
Nhưng lúc này trong phòng ngoài ánh trăng lờ mờ ra, không có nguồn sáng nào khác, khiến bọn họ nhất thời không phát giác ra được.
Đồng thời cũng vì ba người này nóng lòng hoàn thành nhiệm vụ, nên mới để lộ ra sơ hỡ, trúng kế.
"Ba vị, đêm khuya gió lạnh, không ở nhà rúc đầu trong chăn ấm áp, đột nhiên tới đây làm gì a? Hay là bọn ngươi có sở thích đặc biệt, thích nằm ở giường người khác, hít hà mùi cơ thể, rồi suốt đêm t.h.ẩ.m d.u?"
"Nếu thật là như vậy, thì các vị đúng là có khẩu vị rất mặn a. Tại hạ bái phục"
Đúng lúc này, một thanh âm từ đằng sau vang vọng. Ba người liền vội vàng quay đầu lại, chỉ thấy một thiếu niên 9-10 tuổi đứng dựa vào tường, miệng mỉm cười nhàn nhạt nói.
Quả nhiên, người có thể vừa tính kế người khác cà khịa như vậy, chỉ có là Nguyên ca mà thôi.