Chương 28: Náo loạn
Chương 28: Náo loạn
Lại vài ngày trôi qua.
Lục Ấm Thành, vị trí nội thành, thời điểm mặt trời đã lên cao.
Tại một khu vực rộng lớn hình tròn có đường kính mấy chục trượng, tụ tập rất đông cư dân của tòa thành này, đi qua đi lại, ngắm nhìn khắp nơi.
Nơi đây giống như một quảng trường trong các đô thị thành phố ở thế giới cũ của La Nguyên. Xung quanh được xây dựng chi chít những tòa nhà cao tầng mang kiến trúc cổ xưa nhưng mang đầy ánh sáng văn minh, là địa điểm hiếm có trong thành sở hữu những kiến trúc kết hợp những đặc trưng của bối cảnh hiện đại lẫn cổ đại. Khuôn viên được lắp gạch nền bằng chất liệu từa tựa thạch cao, trang trí khắp quanh là thảm thực vật xanh mướt, đem lại cho con người cảm giác hòa hợp với thiên nhiên.
Địa điểm này chính là thành quả mà thành chủ Tống Vân Tường dốc sức đạt được, trong công cuộc khai phá và phát triển Lục Ấm Thành trên con đường văn minh, tiên tiến.
Thời điểm Tống Vân Tường đảm nhiệm chức vụ cai quản Lục Ấm Thành, ông nhận ra tòa thành này không phải quá cổ hủ, cuộc sống của người dân cũng không phải kiểu ăn lông ở lỗ, vẫn biết sử dụng phát minh khoa học kĩ thuật hỗ trợ đời sống. Có điều, do vị trí địa lý của Lục Ấm Thành không thuận lợi, điều kiện giao lưu tiếp xúc với thế giới bên ngoài khó khăn, kiến thức ít ỏi, chậm chạp ít khi cập nhật với xu hướng mới của thế giới, nên vẫn bị xem là lạc hậu.
Mặc dù Lục Ấm Thành thuộc địa phận quản lý của Vân Lưu Quận, nhưng quận chủ không ít mấy quan tâm tới nó, đôi lúc chỉ tiếp tế một chút hàng hóa rồi bỏ ngõ. Do đó, Lục Ấm Thành rơi vào tình trạng "mù mịt tối cổ".
Thế nên, Tống thành chủ quyết định phải cải biến tòa thành, xóa bỏ trắc trở này. Ông chính là người tiên phong, đứng đầu trong công cuộc đưa Lục Ấm Thành đuổi kịp nền văn minh của thế giới. Không ít những dự án đầu tư liên quan đến sự phát triển của Lục Ấm Thành, đều do một tay Tống Vân Tường đề xuất. Gia tộc Tống gia cũng đóng góp phần lớn tiền bạc công sức của mình, mong muốn hiện thực hóa nguyện vọng thắp cháy ngọn lửa văn minh ở vùng xa xôi hẻo lánh này.
Và cuối cùng, ước vọng của Tống thành chủ đã đơm hoa kết trái. Lục Ấm Thành nay đã biến hóa rất nhiều, nhiều hơn nghiên cứu phát minh của khoa học kĩ thuật đã được áp dụng vào trong đời sống cư dân, minh chứng cho tinh thần cống hiến hết mình của thành chủ. Mặc dù vẫn còn những nơi chưa thể phổ cập rộng rãi sự hiện đại văn minh như khu ổ chuột, nhưng không thể phủ nhận sự thay đổi chóng mặt của Lục Ấm Thành chỉ trong thời gian vài chục năm. Một trong những kết quả tiêu biểu đó chính là nơi này.
Người dân Lục Ấm Thành không có tên gọi chính thức cho quảng trường này, nhưng quần chúng vẫn luôn truyền tai nhau về công lao to lớn của vị thành chủ đôn hậu này, trong lòng kính trọng ngưỡng mộ rất nhiều.
Đến nay, quảng trường không tên này được nhiều người lựa chọn làm nơi để thả mình thư giãn vì không khí trong lành thoải mái mà nó đem lại. Đồng thời, tại đây cũng tồn tại nhiều cửa tiệm buôn bán, đặc biệt là những sạp hàng đồ ăn, thu hút các tín đồ ẩm thực trong thành đến đây.
Nhưng thứ đáng quan tâm, chú ý nhất chính là một màn hình điện tử khổng lồ treo lơ lửng trên một tòa nhà tại một góc của quảng trường. Màn hình này được lắp đặt nhằm mục đích làm phương tiện truyền thông, thông báo cho cư dân Lục Ấm Thành những tin tức sự kiến đáng chú ý, có ảnh hưởng lớn đến tòa thành. Đôi khi, thành chủ cũng được xuất hiện trên đó, đây là một phương pháp để cao tầng của tòa thành giao tiếp với người dân, kéo giảm khoảng cách tầng lớp giữa hai bên.
Trải qua hàng nghìn năm tìm tòi nghiên cứu, cùng với sự tiến bộ của khoa học kĩ thuật, nhân loại tại Thanh Thiên Giới đã gần như đạt đến trình độ của thế giới hiện đại. Mặc dù phương hướng mà nền văn minh nhân loại phát triển tại thế giới này hơi khác với thế giới hiện đại, nhưng vẫn có những nét tương đồng.
Theo lẽ tự nhiên, con người cũng đã bước vào lĩnh vực thông tấn. Mà màn hình điện tử này, là vật phẩm hiếm hoi được sử dụng phần lớn ở các thành trì cỡ lớn hoặc trung, tác dụng giống như những gì đã miêu tả trên.
Lúc đầu, Lục Ấm Thành vốn không có cơ may sở hữu nó, nhưng Tống Vân Tường đã hao tâm phí sức rất nhiều, cuối cùng giành giật được một kiện đem về nơi đây. Đây chính là một trong những nguyên do chính khiến cho nhân dân rất yêu quý và tôn trọng vị Tống thành chủ này.
Hôm nay, giống như mọi ngày, cư dân Lục Ấm Thành đang tận hưởng thời gian yên bình tại đây. Thế nhưng, một tình huống không lường trước được đột nhiên xảy đến.
Khung màn hình điện tử hiện đang hiển thị từng chữ cái in hoa, là mục tin tức thường ngày của thành, bỗng dưng hiện ra một thân ảnh với dáng vẻ bề ngoài rất mượt mà cuốn hút.
Xuất hiện trên màn hình là một cô gái trẻ tuổi đôi mươi, thân khoác trang phục nghiêm tề giống như phát thanh viên truyền hình, khuôn mặt xinh đẹp không thua kém gì những thần tượng ở thế giới hiện đại. Khi nhìn vào cô, khiến cho người khác không kìm nổi cảm giác bị cuốn hút vào nhan sắc giống như nhân vật bước ra từ phim hoạt hình vậy. Nói theo ngôn ngữ của đất nước phương đông nào đó, thì chính là "moe moe".
Trên màn ảnh đó, cô gái vuốt vuốt ngực của mình một lúc, sau đó nở một nụ cười tươi rói chào hỏi toàn thể khán giả.
"Kính thưa những cư dân của Lục Ấm Thành, tôi là Phan Kim Liên, phát thanh viên đáng yêu của mọi người đây. Chắc hẳn các bạn đang thắc mắc, thời gian phát sóng chương trình 'Điểm Tin" hàng tuần chưa tới, mà sao Kim Liên lại xuất hiện đúng không?"
"Đúng thật là như vậy, nhưng xin mọi người tạm gác qua chuyện này, bởi vì hôm nay Kim Liên muốn thông báo cho mọi người một việc rất hệ trọng, nếu không muốn nói là, cực kỳ nguy cấp. " Ban đầu, chất giọng của Kim Liên mang theo cảm giác trong trẻo, thanh thoát dễ nghe. Thế nhưng qua một lúc, ai ai cũng có thể nhận ra được thanh âm phát ra từ trên màn hình điện tử không còn giữ được sự bình tĩnh, trong giọng nói không hề che giấu được sự run rẩy, giống như bị tác động bởi thứ gì đó đầy kinh hãi.
"Sáng sớm hôm nay, văn phòng thông tấn Lục Ấm Thành của chúng tôi đã nhận được một tin khẩn, được cung cấp từ chính tay Tống thành chủ. Ngài ấy ủy thác cho chúng tôi nhiệm vụ phải trực tiếp thông báo tin tức hệ sự này cho toàn thể cư dân của Lục Ấm Thành."
"Trên văn bản chúng tôi được giao cho, có một thông tin cực kỳ nghiêm trọng, ảnh hưởng đến sự tồn vong của tòa thành 200 tuổi này. Cụ thể, cách đây vào ngày, tại cấm địa Hắc Phong Lâm phía đông thành chúng ta, xuất hiện những vết tích, dấu hiệu cho thấy sắp có một đàn thú triều giáng thế. Mà địa điểm nằm trong phạm vi tiến công của chúng, rất có thể là tòa thành tọa lạc gần nhất, chính là Lục Ấm Thành này."
"Sau vài ngày thăm dò xem xét, bộ phận điều tra của Lục Ấm Thành đã tuyên bố, xác thực tòa thành nằm trên đường đi của thú triều. Không lâu sau nữa, Lục Ấm Thành sẽ phải nghênh đón cơn đại họa bất chợt này."
"Dự đoán số lượng hung thú khoảng chừng 7 vạn con, phần lớn phân biệt nằm trong khoảng từ tứ tinh đến thất tinh, 5000 con cửu tinh, thậm chí có sự tồn tại của nguyệt cấp hung thú. Đặc biệt, con đầu lĩnh rất có thể đã đạt đến tứ nguyệt cấp, cực kì hung bạo và nguy hiểm."
"Có điều, Tống thành chủ khi nhận được tin đã gấp rút gửi thư cứu viện cho quận chủ Vân Lưu Quận, yêu cầu viện binh xuất hành tương trợ, thậm chí Vân Lưu Quận Chủ sẽ đích thân động thủ, ước chừng vài ngày sau sẽ tới nơi, xin mọi người đừng lo lắng."
"Nhưng tòa thành này sau vài hôm sẽ trở thành chiến trường đầy khốc liệt và đẫm máu. Vì để đảm bảo an toàn cho toàn bộ cư dân, Tống thành chủ quyết định ra lệnh cho tất cả thường dân nhanh chóng thoát ly nơi này, đến khu vực khác lánh nạn, trong lúc di chuyển không được chen chúc gây ra hỗn loạn, nhất định phải tuyệt đối tuân theo những chỉ dẫn. Còn những người thuộc q·uân đ·ội phải ở lại để chiến đấu. Lệnh này có tác dụng ngay lập tức khi tin tức này được công bố qua truyền hình."
"Xin nhắc lại, vài ngày sau sẽ có một đàn thú triều hướng về Lục Ấm Thành..."
Ngay khoảnh khắc những thông tin đầy chấn động được công bố, khuôn mặt của toàn thể người dân đang ngước nhìn màn ảnh rộng bỗng tái mét, miệng há hốc vì sợ hãi, đôi mắt kinh động không ngừng, mồ hôi lạnh chảy sau lưng.
"Đùa nhau à!?" Thường dân A không kìm được kêu một tiếng.
"Đang yên đang lành lòi đâu ra cái thú triều này vậy" Thường dân B nối tiếp thường dân A, trong ánh mắt tràn đầy vẻ không tin, nhưng thân thể lại run cầm cập không ngừng.
"C·hết tiệt, giờ không phải lúc ngồi yên chờ c·hết, phải nhanh chóng rời khỏi nơi này." Thường dân C chửi rủa một tiếng, rồi quay người cắm đầu chạy hối hả về một phía.
Nhiều người như thể bị kích thích bởi hành động, cũng bắt đầu thi nhau vội vàng bước chân về nhiều nơi khác nhau.
Cùng lúc đó, cảnh tượng hỗn loạn như gặp tận thế cũng xảy ra ở những nơi lắp đặt các màn hình điện tử khác. Người dân như phát điên lên, xô đẩy lẫn nhau, hầu như không quan tâm đến những thứ khác ngoài mạng sống của bản thân và gia đình.
Bỏ mặc khung cảnh tựa như dã thú giành giật đồ ăn cho riêng mình ấy, tại một ngõ hẻm nhỏ chỉ vừa đủ chỗ cho một chiếc xe chở hàng, có hai nhân hình mặc áo choàng đen đang khoanh tay đứng nhìn bức tranh loạn lạc ngoài kia, bộ dáng rất hứng thú. Dáng vẻ hiện giờ của họ chả có gì giống như hoảng sợ cả, cực kỳ ung dung thản nhiên, tựa hồ không lo lắng chút nào về thú triều như bao người thường khác.
"Khục khục, bộ dạng hốt hoảng sợ hãi của con người trước đại nạn thật là hấp dẫn và tuyệt vời làm sao. Aaa, thân thể ta đang không ngừng run rẩy vì khoái cảm sung sướng này đây." Thần bí nhân số 1 tay ôm lấy người, vặn vẹo qua lại, giọng nói khiến cho người khác không kìm được mà rợn tóc gáy.
"Đây chính là bản chất của xã hội bây giờ. Khi tiến vào thời đại hòa bình, có được cuộc sống êm đềm hơn, bọn chúng mộng tưởng rằng cuộc sống của chính mình sẽ được nhà nước bảo vệ, không cần lo nghĩ về vấn đề an nguy của chính mình và những thứ xung quanh. Chính cái ý nghĩa hão huyền ngu ngốc chỉ biết sống phụ thuộc vào người khác như một con kí sinh trùng đó sẽ là binh khí tự tay g·iết c·hết con người khi lần đầu đối mặt hiểm cảnh. Con người không có sự chi phối của vương quốc chẳng khác nào đám dã thú được thả rông vậy. Vì lẽ đó, những kẻ ngu muội kia phải nên biết ơn chủ thượng vì đã chỉ ra sự yếu đuối của mình, khai sáng cho chúng con đường nên bước đi, trở thành vật tế đáng tự hào vì đã đánh thức chủ thượng, góp phần gột rửa thế giới đầy tội lỗi này." Thần bí nhân số 2 đứng bên cạnh nối tiếp theo, ngữ khí điềm đạm nhưng lại có vài phần lạnh lẽo.
"Nhìn thế cục hiện tại, mọi chuyện hẳn vẫn đi đúng hướng phải không? Báo cáo thường ngày hôm nay chắc như mọi ngày thôi nhỉ? Hay là hôm nay nghỉ sớm đi, đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc cái." Thần bí nhân số 1 hướng đầu về phía đồng đội bên cạnh hỏi thăm ý kiến.
"Không được bất cẩn, nhiệm vụ của chúng ta là quan sát nhất cử nhất động tình hình trong thành, không có chỗ cho sự chểnh mảng. Còn nữa, vẫn còn có những chi tiết ta chưa tìm ra lời giải, nhất định phải xem xét kĩ càng hơn."
"Xì, ngươi lúc nào cũng nghiêm túc như thế, làm mất hết hứng thú. Làm như nghỉ ngơi một chút thì c·hết người vậy... Bỏ qua chuyện này đi, bộ tên Tống thành chủ kia thực sự gửi thư cứu viện sao? Khoảng cách địa lý xa xôi như vậy, đại quân của Vân Lưu Thành làm sao mà đến đây kịp được?"
"Đó chỉ đơn thuần là kế sách trấn an người dân thôi. Cho dù thật sự là như vậy, thì bất cứ tín hiệu cầu cứu nào từ trong thành truyền ra sẽ bị Âm Công Phong Tuyệt Trận ngăn lại. Nếu như chúng chọn phương thức thông qua con người, thì cũng bị nhân lực bố trí thiên la địa võng của chúng ta tiêu diệt. Thậm chí ta nghe nói rằng, một vị trong Tam Chủ Thủ đã được chủ thượng điều động đến đó để tọa trấn. Đến lúc đó, phư phư, ngay cả khi tên gia hỏa thành chủ đích thân làm người đưa tin, cũng chỉ là sâu bọ vùng vẫy trước sức mạnh tuyệt đối mà thôi. Càng huống hồ, cho dù có con bài ngầm nào đi nữa, với quan hệ giữa hắn với quận chủ Vân Lưu Quận, thì viện binh dù có nhận được tin, thì có đến hay không thì còn chưa chắc."
"À, ý ngươi có phải là vụ việc, trong một lần tuyển sinh của Thiên Linh Học viện, nữ nhi của Tống Vân Tường và đương kim thiếu chủ Vân Lưu Thành vì một số chuyện nên đã xảy ra t·ranh c·hấp, phải không? Từ đó, quan hệ giữa hai người cha cũng bị ảnh hường mà xấu dần đi, hẳn là vì thế nên mới xảy ra cơ sự này."
"Đúng vậy. Mà bọn chúng lại không hề hay biết rằng, kẻ đứng sau màn, giật dây mọi thứ lại chính là Ma Động Quật chúng ta. Vì kế hoạch hôm nay, nhằm cắt đứt viện trợ từ Vân Lưu Thành, nên chúng ta mới âm thầm ngụy tạo, dẫn dắt mâu thuẫn giữa hai bên. Ánh sáng vẫn luôn ngự trị ở trên đỉnh, đã đến lúc bị thay thế bởi bóng tối rồi." Nói rồi, thần bí nhân số 2 ngẩng đầu lên, ngước nhìn bầu trời xanh bao la rộng lớn.