Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 27: Sào huyệt




Chương 27: Sào huyệt

Chương 27: Sào huyệt

Thanh âm tí tách của những giọt nước rơi xuống mặt đất, mùi ẩm cao tràn ngập khắp không khí, cùng với cái lạnh se se k·hông r·õ n·guồn g·ốc đang vuốt ve từng tấc da thịt toàn thân, đã đánh thức La Nguyên khỏi cơn mê mang, kéo hắn về với thực tại.

La Nguyên hít một hơi thật sâu, cố gắng cử động thân thể của mình. Nhưng hắn phát hiện ra, tình trạng cơ thể hiện tại của mình không thể nhúc nhích ngay cả một ngón tay, tay chân bủn rủn, tứ chi vô lực.

Sau một phen nỗ lực bất thành, La Nguyên chỉ biết nằm chờ cho đến khi cơ thể hoàn toàn hồi phục sức lực. Vì vậy, hắn chỉ nằm yên tại một chỗ, đầu hướng về phía trên mà nhìn đắm đuối.

Lúc vừa mới tỉnh dậy, La Nguyên do chỉ tập trung vào vấn đề của bản thân, nên không chú ý đến tình cảnh của mình. Bây giờ, nhân lúc thời gian rãnh rỗi, đúng hơn là không có gì để làm, hắn muốn dò xét quang cảnh xung quanh, xem xét bản thân hiện đang ở trong tình thế nào.

Dù không thể di chuyển cái đầu của mình để thăm dò, chỉ có thể dựa dẫm vào xúc giác mà phán đoán, nhưng La Nguyên đại khái đã xác định được hoàn cảnh bây giờ của chính mình.

La Nguyên hiện đang nằm im lìm trên một chiếc giường bằng đá, kích cỡ như một cái cũi dành cho trẻ con. Nói là một chiếc giường nhưng chỉ độc mỗi phần khung bằng đá, không có chăn êm nệm ấm, cho nên nằm trên đó khiến La Nguyên cảm giác được sự lạnh lẽo thấu xương.

Liếc nhìn vách tường và trần nhà, thị giác La Nguyên nhận thấy được một ánh lửa lấp lóe từ cây đuốc tạm bợ, được gắn ở một góc ngách nào đó, soi sáng khu vực u tối quanh thân. Dù vậy, nhưng ánh sáng từ ngọn đuốc vẫn chỉ như là ánh sáng đom đóm, không đủ để hắn có thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh một cách rõ ràng.

Đợi đến khi phần đầu và cổ lấy lại được chút cảm giác, La Nguyên gắng sức nhô cao phần đầu mình lên, để có thể nhìn thấy tường tận khu vực phía đầu mũi chân, nơi mà trước giờ bị phần thân dưới che dưới.

Chỉ thấy, ngay tại trước mặt hắn là một xà lim lạnh buốt, trơ trọi, không có lấy một bóng người. Những thanh sắt gỉ sét đã bị ăn mòn bởi dòng chảy của thời gian, dùng để ngăn cách gian phòng với lối đi âm u bên ngoài; mặt sàn bằng đá tỏa ra từng lờn khí vụ màu trắng như ảo như thật,... tất cả đã tạo nên một chốn ngục tù mang đến vẻ rùng rợn, khác thường.

Đối mặt với cảnh tượng khiến người thường phải nổi cả da gà đó, tâm niệm La Nguyên như một mặt hồ phản chiếu tĩnh lặng, vẫn điềm tĩnh phân tích tình hình nơi đây.



'Chậc, nơi này không hiểu sao lại mang đến cho ta cảm giác deja vu. Cứ như kiểu nhà ma và nhà tù kết hợp lại với nhau ấy, na ná với mấy trung tâm trò chơi ta có cơ hội ghé thăm vào kiếp trước vậy.' La Nguyên trong lòng tấm tắc đánh giá về khu xà lim này.

Không hổ là Nguyên ca của chúng ta, chỉ có những kẻ có khí phái như thế mới xứng làm nhân vật chính, còn mấy tên suốt ngày chỉ biết chơi bời lêu lỏng, gái gú tùm lum chỉ có nước đóng vai quần chúng mà thôi.

Một khắc sau, toàn thân La Nguyên cuối cùng cũng khôi phục trạng thái bình thường. Hắn đứng dậy, ngó ngó liếc liếc xung quanh, đi qua đi lại khắp xà lim, lấy tay sờ mò tất cả đồ vật có thể nhìn thấy, khiến người ta liên tưởng giống như trẻ con bị hấp dẫn bởi thứ đồ chơi mới.

Nhưng nếu chịu quan sát kĩ càng, chúng ta sẽ thấy những hành động đó đơn thuần chỉ là ngụy trang. Cứ mỗi khi tiếp xúc với thứ gì đó, La Nguyên lại để một tay chạm vào nó, tay còn lại đưa về phía mặt sàn hay vách tường. Sau đó, từng sợi đấu khí màu đỏ có độ dày tương đương với tơ nhện, thông qua bề mặt tiếp xúc giữa bàn tay và đá, thẩm thấu qua từng khe hở, đi sâu vào bên trong cấu trúc của kiến trúc này.

La Nguyên mặt bình thản, nhưng thật ra tâm trí đang gắng gượng khu động đấu khí theo ý muốn của mình. Không chỉ phải che dấu hiện tượng đấu khí lưu động nhiều nhất có thể, hắn còn phải điều chỉnh sao cho độ dày của từng sợi đấu khí phù hợp để luồn lách vào những kẻ nứt, đồng thời cố gắng điều khiển đấu khí để nó không để lại bất cứ vết tích đáng kể, tránh có người phát giác.

'Theo những gì cảm ứng được, có khá nhiều nguồn sinh mệnh lực cường đại đang lẩn vẩn quanh xà lim này, hẳn là giá·m s·át mà kẻ địch lưu lại để đề phòng bất cứ hành vi mang tính nguy hại từ ta, ngăn chặn trường hợp ta tẩu thoánbt.'

'Chậc, cách bố trí cũng công phu đấy, không một kẽ hở. Mỗi một nguồn sinh mệnh lực bên ngoài kia cũng không thể khinh thường, xem ra không thể đường hoàng đĩnh đạc mà vượt ngục rồi. Chỉ còn cách thăm dò cấu trúc của khu vực này thôi, sau đó mới tính tiếp.'

Bất kể là chuyện gì đang xảy ra, ưu tiên hàng đầu của La Nguyên là nắm bắt rõ những thông tin từ môi trường xung quanh, cho dù là những thứ nhỏ nhoi nhất. Tuy nhiên, khác với thái độ thoải mái, La Nguyên hành sự một cách vô cùng cẩn trọng. Mặc dù thường ngày hắn rất kĩ tính, nhưng không quá căng thẳng, luôn để trong lòng một chút tự tin về bản thân. Thái độ đề phòng cực độ như vậy, vẫn là hiếm hoi thấy được.

Nguyên nhân rất đơn giản, là vì lần này hắn phải đối đầu với một môn phái to lớn là Ma Động Quật. Mặc dù không chứng kiến tường tận, nhưng La Nguyên đoán rằng lũ Ma Động Quật này đến để bắt hắn làm tù nhân hay nô lệ gì đó.

Dựa theo kinh nghiệm đọc tiểu thuyết mạng nhiều năm của La Nguyên, loại thế lực ma môn dám làm ra chuyện kinh thiên động địa như ảnh hưởng đến toàn thể sinh mạng của một tòa thành, hành động chẳng khác gì tuyên chiến với một vương quốc, thành viên bọn chúng đa phần là một lũ cáo già. Mà nếu đã như vậy, chúng mà không chịu canh chừng theo dõi tù nhân mới này thì La Nguyên cười ỉa, cho dù đối phương là trẻ con đi chăng nữa. Nếu như chính một thằng oắt con lỡ tay làm kế hoạch có sai sót, thì bọn chúng chẳng phải là làm trò hề cho thiên hạ à.

Được "xem trọng" như vậy, La Nguyên cho dù muốn hay không muốn, cũng phải hành động cẩn mật, che mắt người khác.

Thật sự mà nói, đây là một thử thách khó khăn với hắn. Vốn dĩ, La Nguyên vừa mới trở thành võ sĩ cách đây không lâu, kĩ năng điều động đấu khí vẫn là kém một bậc so với những võ sĩ đã bước vào lĩnh vực này từ lâu, không thể thành thạo như những người có nhiều kinh nghiệm được.



May mắn thay, lợi ích từ việc hoàn thành khảo nghiệm La Sát lúc này bắt đầu hiển hiện. Như một phần thưởng cho việc hoàn thành nó, tiềm năng cơ thể của La Nguyên đã được đề thăng đến một mức độ gần như là phi lý. Mà nó chính là yếu tố quyết định khả năng thích nghi của thân thể với sự thay đổi của môi trường xung quanh. Một lần không được thì nhiều lần, thua keo này thì bày keo khác, chỉ cần cho La Nguyên thời gian và cơ hội để thể hiện, sớm muộn gì khả năng khống chế đấu khí của hắn sẽ đạt đến trình độ thượng thừa.

Đặc biệt hơn, việc phải trải qua 7749 lần c·hết đi sống lại, đã tôi luyện cho La Nguyên một thần kinh thép, tinh thần lực càng không phải nói đến, cho dù có người miêu tả là quái vật hay yêu nghiệt cũng không đủ. Dù sao thì trên đời này, e rằng gần như không có kẻ nào có thể chịu đựng nỗi thống khổ cùng cực như vậy, cho dù là tuyệt thế cao thủ chinh chiến khắp nơi, 8-9 phần là sẽ buông xuôi bỏ cuộc nửa chừng. Vì vậy, tinh thần lực của La Nguyên lúc này có thể sánh ngang với cường giả bát, cửu nguyệt cấp. Mà tinh thần lực, lại liên quan mật thiết với mức độ khống chế sức mạnh của thân thể.

Chính hai yếu tố quan trọng kể trên, đã góp phần giúp cho La Nguyên nhanh chóng đạt được mục tiêu của mình. Sau vài lần thử đi thử lại, hắn đã thành công dò xét ra thông tin mà mình cần.

'Dựa theo độ ẩm của không khí khác thường so với thời gian hiện tại trong năm, cùng với cấu tạo nhìn có vẻ yếu ớt nhưng vững chắc, chuyên dùng để chống đỡ va đập của kiến trúc này,... tạm thời có thể đưa ra dự đoán rằng, mình hiện tại đang ở một khu vực trong lòng đất, giống như boong ke hay hầm trú ẩn thời c·hiến t·ranh vậy.' Kết hợp với một số kiến thức từng nắm giữ ở thế giới cũ, La Nguyên có thể suy đoán ra vài phần về chỗ đứng hiện tại của bản thân.

'Lũ Ma Động Quật này đúng là chơi lớn thật, bắt nhốt ta vào chỗ hiểm địa khó cách thoát thân này. Bây giờ phải tính kế ra sao đây ta?'

'Thôi, tạm thời cứ án binh bất động đi. Đợi tìm hiểu được những gì ta muốn biết rồi hẵng nghĩ vậy.' Đang giả vờ vui chơi La Nguyên, trong lòng định sẵn hướng đi của mình, chỉ chờ đợi thời cơ tới.

*Cộp cộp*

Chợt, một thanh âm trầm đục vang lên, thu hút sự chú ý của La Nguyên. Quay đầu lại, hắn phát hiện ra thanh âm bí ẩn đó đang dần dần rõ ràng hơn, như thể có gì đó đang hướng về phía này.

Quan sát kĩ càng, sẽ thấy có một bóng đen hình dáng mơ hồ bất định, đang tiến sát gần về phía xà lim của Nguyên ca. Hành lang tối om phối hợp với ánh đuốc mờ nhạt, khiến cho hắn không thể nhận dạng được vật thể đang tiến đến.

Đợi đến khi bóng đen lộ diện ngay trước khung sắt của xà lim, La Nguyên lại cảm thấy một sự hiện diện khủng bố không ngừng áp đảo tâm thần mình. Bản năng ẩn giấu trong con người hắn, đang mách bảo rằng sự hiện diệb trước mặt hắn không phải là thứ mà hắn hiện tại có thể đối đầu được. Một cảm giác lạnh buốt chạy khắp sóng lưng của La Nguyên, nếu không phải ý chí của hắn kiên cường, e rằng giờ đã són cả ra quần rồi.



Bóng đen thần bí đó lấy ra một thứ giống như chìa khóa, đút về một phía xà lim. Thanh âm cạch cạch giống như ổ khóa được mở ra vang lên, cánh cửa làm bằng sắt La Nguyên chưa từng để ý đến cót két mở ra, dẫn bóng đen tiến vào trong gian xà lim.

Dưới sự chiếu rọi của ánh sáng từ ngọn lửa, diện mạo của bóng đen đó hiển hiện ra. Đó là một người có chiều cao tương đương với một người đàn ông trưởng thành, từ đầu đến cuối trùm một lớp áo choàng màu đen toàn thân, đầu đeo chiếc mặt nạ với hoa văn màu đỏ quỷ dị. Nhưng đáng chú ý hơn, quanh thân hắn được bao phủ với một mùi hương không màu, có chút mùi gỉ sét của kim loại, tựa như mùi máu tanh xộc đến tận mũi La Nguyên.

Đối mặt với một kẻ không rõ lai lịch, La Nguyên đánh ực một cái. Ngước mắt nhìn kẻ lạ mặt một cái, La Nguyên cảm thấy có một dự cảm không lành lóe lên trong đầu.

Kẻ lạ mặt nhìn chằm chằm hắn một lát, không nói không rằng áp sát La Nguyên. Đợi đến khi phần thân dưới của hắn gần kề khuôn mặt Nguyên ca, tên đó giơ bàn tay phải lên, sau đó hướng về phía trước ra quyền.

*Khực*

Một cú đấm bình thường, không sử dụng đấu khí, lấy khí thế chèn ép công kích thân thể trẻ con bé nhỏ. Thanh âm giản dị vang lên, chỉ thấy nắm đấm dễ dàng nhắm chuẩn về bụng của Nguyên ca, quyền ấn khắc sâu vào vùng da thịt của hắn.

"Khoạc" La Nguyên không thể kìm nổi, ho toạc một tiếng, nước dãi theo đường miệng bay ra ngoài. Hắn quỳ rụp xuống đất, hai tay ôm chặt vùng bụng, thở hắt ra, cảm giác khó thở vây lấy thân thể. Đồng thời, cơn đau tê tái từ cú đấm bất ngờ của kẻ lạ mặt khiến La Nguyên cảm thấy sự khó chịu nhức nhối.

Mặc kệ sắc mặt tái mét của Nguyên ca, kẻ lạ mặt vẫn cứ tiếp tục đ·ánh đ·ập hắn. Lúc thì dùng tay, lúc thì lấy chân, không ngừng đấm đá thân thể trẻ con yếu ớt. Pha h·ành h·ung một chiều này khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rùng mình về sự tàn bạo vô biên của kẻ lạ mặt. Bộ đồ rách rưới của La Nguyên lúc này hiện lên vài dấu chân màu đất, nhuốm vài v·ết m·áu tươi. Khuôn mặt của hắn cũng chẳng khá khẩm gì, bê bết vết bầm tím, thương thế khá nặng.

Từ lúc chuyển sinh đến Thanh Thiên Giới đến giờ, hắn vẫn là lần đầu tiên bị ăn đòn kịch liệt như vậy. Cái cảm giác bị bón hành ngập mặt thế này, thật sự khiến hắn cảm thấy căm phẫn vô cùng, trong đầu ý nghĩ chỉ muốn xông lên g·iết c·hết tên hỗn đản trước mặt, cho dù có phải đồng quy vu tận cùng tên đó.

Thế nhưng, đừng nhìn La Nguyên trẻ con như vậy, thật ra là mặt học sinh tâm thần phụ huynh, rất nhanh kiềm chế được lửa giận trong lòng. Dù sao ở thế giới trước, vì để huấn luyện La Nguyên trở thành danh nhân mà phụ thân của hắn đã cho Nguyên ca trải qua sóng gió hồng trần khắc nghiệt, chịu đựng đắng cay ngọt bùi, nên tâm tính của hắn vẫn có chút tĩnh táo, không dễ bị hoàn cảnh xung quanh cùng cảm xúc nhất thời chi phối, dao động. Trừ phi thứ quan trọng nhất của hắn bị đe dọa.

Vào lúc này, kế sách hay nhất để ứng phó, chính là giả vờ sợ hãi, ngụy tạo khiến cho kẻ lạ mặt tưởng rằng bản thân kh·iếp sợ trước hành động tàn độc, mới để lộ một kẽ hở cho kế hoạch sau này.

Quyết định như vậy, khả năng diễn xuất xứng đáng đạt giải Oscar của La Nguyên được phát động. Hắn bò về phía một góc của xà lim, co rút tại chỗ. Đầu gối co lại, hai tay bao quanh thân, biểu hiện kinh hãi, không dám làn càn, không chút sơ hở. Người ngoài nhìn vào, chăm phần chăm sẽ không bắt bẻ với kĩ năng có thể so sánh với diễn viên chuyên nghiệp này.

"Tiểu tử, ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn yên phận một chỗ, tốt nhất đừng nên gây sự gì. Hôm nay chính là lời cảnh cáo, hãy khắc cốt ghi tâm nỗi sợ này vào trong kí ức của ngươi. Nếu dám cả gan làm loạn, lần sau ta sẽ không nhân từ nữa đâu, sẵn sang tinh thần bị lột da cắt thịt đi." Thấy biểu hiện sợ hãi của La Nguyên, kẻ lạ mặt dừng đánh đấm lại, để lại lời nhắn cho La Nguyên, rồi quay người rời khỏi xà lim.

Chờ bóng hình kẻ lạ mặt hoàn toàn khuất đi, biểu cảm sợ hãi trên khuôn mặt La Nguyên được thay thế, khuôn mặt hắn lúc này hắc hóa dần, tròng mắt băng lãnh, hàn khí toát ra từ quanh thân Nguyên ca.

'Mặc dù tiểu gia ta không biết ngươi là ai, nhưng thù này, ta nhớ kĩ rồi. "Ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây, đừng khinh thiếu niên nghèo" lão tử nhất định sẽ dạy dỗ nguyên tắc vạn cổ bất biến này cho ngươi.' Mặc dù lúc nãy không biểu hiện rõ ra ngoài, nhưng sát khí của La Nguyên lúc này không hề che giấu, dòng máu trong người không ngừng sục sôi, xương cốt hai bàn tay kêu két két, sau lưng tựa hồ có một con ác quỷ với nụ cười ghê rợn lòng người.