Chương 29: Đại nạn giáng lâm
Chương 29: Đại nạn giáng lâm
Cùng thời điểm tin tức về thú triều được công bố.
Cách Lục Ấm Thành về hướng đông vài ngày đi bộ, cấm địa nổi danh sừng sỏ như một trong những khu vực nguy hiểm nhất Vân Lưu Quận, và cũng là nơi thu hút lượng lớn đoàn đội võ sĩ vào thám hiểm, nơi tồn tại song song hiểm nguy và tài phú, Hắc Phong Lâm.
Hắc Phong Lâm không thuộc sở hữu của bất kì thế lực nào, là địa điểm tự do ra vào. Nói như vậy không có nghĩa bất cứ ai cũng có thể tiến nhập.
Người muốn tiến vào khu rừng này cần có chấp nhận thông quan tương ứng của bộ phận sở tại, mới có quyền khám phá nội bộ Hắc Phong Lâm.
Thường ngày, quanh khu vực lối vào Hắc Phong Lâm có rất nhiều võ sĩ quanh quẩn qua lại, chờ đợi cơ hội tiến nhập. Nắm bắt được tình hình cần lượng lớn nhu yếu phẩm, một số tiểu thương đã gây dựng các cửa tiệm chuyên buôn bán vật phẩm như đan dược chữa thương, bản đồ và thông tin thiết yếu của Hắc Phong Lâm.
Dần dà, chỗ lối vào liền dựng lên một thị trấn nhỏ. Lẽ dĩ nhiên, nơi đây trở nên rất ồn ào huyên náo bởi một đống tạp âm lởn vởn không ngừng trong không khí, day dứt không thôi bởi các lời chào hàng của thương nhân hay tiếng chiêu gọi của các đoàn đội.
Tuy nhiên, một tuần gần đây, bóng dáng những thương nhân hay võ sĩ lảng vảng quanh đây bỗng chốc mất hút đi, hoàn toàn không có dấu tích của những người viếng thăm. Sự biến mất đột ngột này khiến cho người khác hoài nghi, có thật nơi đây vốn là một thị trần sinh động đầy sức sống không?
Nguyên do thì, không cần phải giải thích làm gì, hẳn chư vị độc giả cũng đã có phán đoán của riêng mình. Đúng vậy, tất cả những tác động trên đều là hậu quả khi tin tức một đàn thú triều xuất hiện đến tai toàn bộ người trong thị trấn để lại.
Ngay khi vừa biết được có một đàn thú triều chuẩn bị giáng thế, mà khởi điểm của nó lại là Hắc Phong Lâm, toàn bộ những người tại đây liền ba chân bốn cẳng chuồn khỏi nơi này. Cũng chả thể trách móc họ, với quy mô mấy vạn con hung thú thì chỉ với từng này võ sĩ có mà địch lại bằng niềm tin, cơ hội sống sót hoàn toàn bằng không. Trừ phi ngươi là một tên ngốc hoặc thích tìm đường c·hết, cho dù có được trao vàng bạc châu báu chất đầy đường thì cũng không có tên điên nào lao vào tả xung hữu đột giữa chỗ bốn bề là hung thú đâu.
Bỏ qua phần khu vực bên ngoài Hắc Phong Lâm, chúng ta hãy cùng nhau đi sâu vào nội khu của khu rừng bí ẩn này nhé.
Đi qua mạng lưới những tán lá chằng chịt che khuất ánh sáng mặt trời, những cây đại thụ cao lớn, thanh âm thoắt ẩn thoắt hiện của những loài côn trùng tại mọi nơi, không khí ẩm ướt mơn trớn làn da,... chúng ta có thể có một cái nhìn sơ lược về phần nào đó của Hắc Phong Lâm.
Sâu bên trong, gần trung tâm của khu rừng, tại một địa điểm hình tròn được bao phủ cỏ dại rậm rạp nhưng không có cây cối, dẫn đến ánh sáng từ trên cao chiếu rọi xuống nơi đây, khác biệt so với phần còn lại của khu rừng, tạo nên cảm giác mỹ lệ kì ảo.
Chính giữa chỗ đó có một hồ nước đường kính khoảng tầm vài chục mét, nói nhỏ không nhỏ nói lớn không lớn, độ sâu của hồ gần 10 mét. Nước hồ trong veo thấy đáy, bóng loáng như thủy tinh, trải một màu xanh thẳm. Ánh sáng rọi xuống được phản chiếu lại trên mặt hồ, tựa như một chiếc gương được nhào nặn tinh tế bởi bàn tay của mẹ thiên nhiên. Hình ảnh của mặt trời lơ lửng trên không, từng đám mây trắng lênh đênh giữa trời, những chiếc lá bay lơ thơ cuốn theo chiều gió thổi,... những khí tức sự sống mãnh liệt đã cùng nhau vẽ nên một khung cảnh tuyệt đẹp khó thấy nơi chốn rừng xanh.
Tuy nhiên, bức tranh thiên nhiên kỳ ảo đấy, lại khiến cho người khác chấn kinh, không kìm được mà bật té ngửa.
Xen lẫn với những hình ảnh của khu rừng, là một đầu cự thú thân hình khổng lồ có kích cỡ cao ngang một đại thụ cao 8 mét, cực kỳ khủng bố, đem lại cho người thường cảm giác cho dù có dùng hết kho tàng văn chương và ngôn từ tích lũy cũng khó mà diễn tả thành lời.
Bộ lông mượt mà với tông màu duy nhất là màu trắng bao phủ khắp toàn thân, bạch mao mềm mại hư hư thực thực toát ra một luồng hào quang huyền ảo, cộng thêm hoa văn thanh sắc phức tạp trải dài toàn thân, mang lại cảm giác cực kỳ ảo lệ. Đôi móng vuốt sắc nhọn tưởng chừng chỉ cần vung nhẹ một cái có thể trảm đôi sơn hà, xẻ dọc biển cả. Phần đầu có khuôn hình giống với loài hổ bình thường, nhưng ánh mắt xen lẫn giữa hắc và thanh sắc dễ dàng dọa người kinh hồn bạt vía khi liếc nhìn lần đầu, cùng với răng nanh bén lịm phảng phát tỏa ra một làn sương khói trắng, chứng minh nó mười phần không mang huyết mạch của loài hổ bình thường.
Như càng muốn nhấn mạnh điểm đặc biệt kì bì đấy, trên lưng của đầu cự thú là đôi cánh rộng lớn đầy vẻ uy nghiêm, song dực đem lại cảm tưởng mỗi lần đập cánh là có phong ba bão táp nổi lên dữ dội, thổi bay toàn bộ mọi thứ trên đường đi của nó.
Chính sự tồn tại của con cự thú này, khiến cho cảnh vật xung quanh vốn đã rất kì diễm, nay như được phủ thêm một tầng màu sắc khó tả.
Điều khiến người khác tò mò là, đầu sáp sí hổ này tuy khiến người khác phải thót cả tim lúc lần đầu chứng kiến, nhưng không tồn tại bất kì vẻ hung lệ nào, mà lại đưa đến cảm giác rất thân thiện và hiền lành, ngược lại với hình tượng đối nghịch với con người như bao hung thú khác.
Càng lạ kì hơn, con sáp sỉ hổ này đã ngồi bên cạnh cái hồ suốt mấy canh giờ liên tục rồi, luôn bảo trì tư thế giống như đang đợi chờ một ai hay thứ gì đó.
Bỗng, đôi mắt nãy giờ vẫn đang nhắm chặt trên mặt sáp sí hổ, đột nhiên mở ra. Phần đầu nó quay ngoắt về một phía, trong đôi mắt không giấu được niềm vui mừng háo hức. Sáp sí hổ gầm nhẹ một tiếng, cái đuôi phía sau dựng đứng lên, như thể muốn chào đón cái gì đó vậy.
Đáp lại biểu hiện hoan nghênh của cự hổ, là những tiếng bước chân in vào sỏi đất từ đôi giày và thanh âm lộc cộc của gậy gỗ nện vào mặt đất, nhưng nó rất nhỏ, phát ra từ một khoảng cách khá xa, người thường khó lòng nghe thấy được. Chỉ có sáp sí hổ dựa vào thính giác nhạy bén của nó, cùng với cái mũi cực tốt phát hiện ra mùi hương quen thuộc, mới biết được có thứ gì đó đang tới.
Vài phút sau, xuất hiện trong tầm mắt của nó, cách khoảng mười mét chỗ rìa khu vực này, nơi giao nhau giữa ánh nắng và bóng râm của cây vối, là một ông lão đã ngoài 60, mặc lên mình một chiếc áo choàng đen cũ kĩ rách rưới, phần vải được vá bởi lúm ta lúm túm những nét chỉ khâu, màu sắc đã phai màu vì năm tháng.
Tuy khuôn mặt bị che dưới chiếc mũ trùm đầu, nhưng nếu để ý kĩ, các độc giả sẽ không tin nổi vào mắt mình, bởi dung mạo của lão giả lại chính là nhân vật gia gia của Ngư Đường Nhi, đồng thời kiêm vị chủ tiệm một dược điếm không có danh tiếng mấy tại Lục Ấm Thành.
Lúc này, ông lão không phơi bày vẻ nát rượi thường ngày ở dược điếm, mà trên khuôn mặt bây giờ phủ một lớp xúc cảm nhung nhớ và hoài niệm.
"Haha, lão hổ à, cuối cùng cũng gặp được ngươi." Lão giả cười hào sảng một cái, đôi chân dấn bước về phía sáp sí hổ. "Ngươi cũng thật biết đánh đố lão già như ta à nha, trốn tít tận sâu như vậy. Nếu không phải chúng ta đã đồng cam cộng khổ, sánh vai đồng hành cùng nhau rất lâu, thì e rằng mất cả tháng trời cũng chả tìm thấy ngươi."
"Nói đi cũng phải nói lại, ta bây giờ cũng đến tuổi đắp cỏ xanh trên mộ được rồi, không thể cùng ngươi chơi đùa rượt bắt như những ngày tháng năm xưa nữa" Chân vừa bước, tay phải ông lão vừa đập vào cái vào lưng mình, thanh âm bốp bốp khoai khoải vang lên." Ôi ôi cái lưng của tôi, mấy năm nay suốt gày giở chứng, cứ hở tí ra là lại h·ành h·ạ ta lên bờ xuống ruộng. Quả nhiên ngay cả ta cũng không thể đánh bại tuổi tác được, suy kiệt theo quy luật của tự nhiên là điều tất yếu."
"Uồm" Sáp sí hổ gầm một tiếng, tựa hồ muốn truyền đạt thông điệp gì đó. Lão giả thấy vậy cũng nhẹ gật đầu, mở miệng đáp:
"Ngươi nói đúng, lão hổ. Thời đại của thế hệ chúng ta qua lâu rồi, giờ đã đến lúc nhường lại vũ đài thế giới cho những nhân vật chính mới, những hậu bối đáng yêu của chúng nó."
"Vận mệnh của cả thế giới đang nằm trong tay chúng nó, tương lai sẽ diễn ra như thế nào, ta thật lòng muốn tận mắt chứng kiến. Đáng tiếc, chờ đợi cho đến thời khắc đó, đối với một lão già sắp xuống lổ như ta, thật sự là quá sức, căn bản là lực bất tòng tâm. Nếu như Diệu Nhi vẫn còn, hẳn cô ấy sẽ..." Ông lão thở dài một tiếng, bắt đầu hồi tưởng lại quá khứ, trong đầu hiện lên bóng hình uyển chuyển của một thiếu nữ cực kì xinh đẹp, với bộ váy mang màu sắc kinh diễm của loài hoa hồng, đôi lông mi dài cùng khuôn mặt trái xoan, và mái tóc đen đen dài tết bím, dễ dàng mê hoặc lòng người.
"Haha, Kình Thiên, huynh ngốc thật đấy, không phải là tay trái, mà là tay phải cơ." Thiếu nữ chìa tay phải ra đưa về trước mặt một thiếu niên, trong lòng bàn tay mềm mịn của con gái là một hình nộm con hổ có cánh bằng đất được làm bằng tay trông rất tỉ mỉ, rồi tươi cười khúc khích.
"Kình Thiên, dạo gần đây thấy huynh suốt ngày bận rộn, nên hôm nay ta làm món súp thập cẩm dùng để tẩm bổ ngon miệng lắm, huynh có muốn nếm thử không?" Lần này cô nàng xuất hiện trong khi thân mang tạp dề nấu nướng, tay cầm bát súp nóng hổi trông chẳng đâu vào đâu, nhìn chẳng biết có phải là thức ăn cho loài người không. Màu sắc thì có nói là nước cống thì ai cũng tin, trong bát mơ hồ có những thanh âm ai oán ghê rợn của hồn ma cực kỳ quỷ dị, khi cho vào miệng cảm giác có hàng vạn lưỡi đao vô hình cứa vào lưỡi, đích thị là hương vị của địa ngục âm phủ. Nhưng không hiểu sao, cảnh tượng ấy đối với người thiếu niên lại ấm áp và hạnh phúc đến lạ thường.
"Nhanh lên, Kình Thiên. Hôm nay chúng ta sẽ đóng vai vợ chồng nhé, tiểu hổ sẽ là con của chúng ta, phải tập dượt trước chuẩn bị cho tương lai chứ." Còn lần này, thiếu nữ và thiếu niên đang ở dưới một vòm cây, trong tay cô là một con sáp sí hổ còn non, được cô nàng ôm ấp nưng niu trong vòng tay như thể đứa con ruột của mình, vẻ mặt dịu dàng hóa thân thành một bà mẹ với tình thương bao la rộng lớn dành cho gia đình.
"Kình Thiên..."
"Kình Thiên..."
"Kình Thiên..."
Những hình ảnh khác biệt cứ lần lượt lướt qua trong tâm trí của lão giả, mỗi một bức ảnh của quá khứ đều có bóng hình quen thuộc của thiếu nữ đó. Ngắm nhìn những kí ức tưởng chừng đã chôn sâu vào trong trái tim đó, trong lòng ông lão dấy lên từng gợn sóng, cảm xúc t·ang t·hương và rầu rĩ dần dần chiếm lấy tâm hồn.
Và rồi, khung cảnh cuối cùng cũng hiện ra trong kí ức. Những ngọn lửa cuồng liệt cao vùn vụt, tựa như một con hỏa long của tai ác, điên cuồng thiêu đốt vạn vật. Từ nhà cửa, con người, thú vật,... mọi thứ đều bị tàn phá dữ dội, cứ như bị nhấn chìm trong sự hủy diệt bất tận. Thanh âm khóc thương đầy thê lương bất lực của con người khi chỉ biết đứng nhìn gia đình, bạn bè và những thứ quan trọng của mình lần lượt biến mất, trong khi bản thân không thể làm được gì để cứu vãn. Khoảnh khắc bóng tói bao trùm lên nội tâm, khi con người hiểu được nỗi thống khổ vô biên đó đáng sợ và khó chịu đến nhường nào.
"Khụ khụ,... Kình Thiên à, huynh có nhớ rằng, ta có nói rằng mình rất nhiều điều muốn làm không. Tiếc là, .. có lẽ ta không có cơ hội để thực hiện... mong ước của mình rồi. Do đó, Kình Thiên à,... hãy hứa với ta rằng... sẽ chăm sóc thật tốt cho tiểu hổ nhé... nhé. Huynh và tiểu hổ... nhất định phải sống sót... và sống thay cả phần ta nhé. Ta... từ tận đáy lòng... cảm thấy rất hạnh phúc khi... được ở bên cạnh huynh... đó chính là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trên đời ta. Cảm ơn huynh... vì tất cả,.. và... ta... yêu... huynh."
Thiếu nữ lần này lại xuất hiện lần nữa, nhìn bộ dáng trông đã trưởng thành rất nhiều. Có điều, tình trạng trông rất xấu, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể lìa khỏi trần gian. Máu không ngừng chảy ra từ toàn thân, làn da dần biến thành màu tím, hơi thở cứ ngắt quãng, càng lúc càng yếu ớt. Thiếu nữ cố gắng mấp máy đôi môi, để lại những lời cuối cùng, rồi nở một nụ cười thật tươi, sau đó sinh cơ tiêu diệt, cơ thể bất lực không cử động được nữa, cứ thế ngã gục trên tay thiếu niên kia. Cảm nhận làn hơi ấm dần tan trên người thiếu nữ, những giọt nước mắt đau khổ của cậu ta cứ như thế mà rơi xuống.
Quá khứ đau thương trong nháy mắt trôi qua, vết sẹo từ nó vẫn không thể phai nhòa trong lòng lão giả. Thấy sắc mặt ông lão rầu rĩ tối sầm đi, sáp sí hổ nhẹ đưa lưỡi liếm quanh mặt ông ta, như muốn động viên khích lệ lão giả.
Hơi bất ngờ trước hành động đó, ông lão dần lấy lại tinh thần, phản ứng lại bằng cách vuốt ve bộ lông trắng mềm mại của nó.
"Cảm ơn ngươi đã an ủi ta, lão hổ. Không sao đâu, ta chỉ là trầm tư ngẫm nghĩ lại một chút thôi, dù sao chuyện cũng đã lâu lắm rồi, không dễ suy sụp thế đâu."
"Ta muốn nhớ lại khoảnh khắc đau đớn như con dao cứa vào tim đó, là để khắc ghi sâu vào trong tâm khảm, nhắc nhở bản thân không được phép phạm sai lầm nữa. Chỉ có thể như thê, ta mới có thể bước tiếp."
"Do đó, lần này ta nhất định phải thành công cho bằng được. Một là vì ta, hai là vì tương lai của những hậu bối đáng yêu. Ta sẽ không bao giờ để bản thân cảm thấy nuối tiếc hay bất lực thêm lần nữa, và củng sẽ không cho phép hoàn cảnh tương tự lặp lại, để cho lũ nhóc giẫm lên vết xe đổ của ta, tuyệt đối không bao giờ."
"Vì thế lão hổ, dẫu rằng đây có thể là thời khắc trên đời cuối cùng của chúng ta, liệu ngươi có thể cùng ta kề vai sát cánh đến tận phía cuối của chặng đường này chứ?"
Sáp sí hổ trước ánh mắt kiên định của lão giả, nhẹ gầm một tiếng, biểu thị sự đồng thuận trước lời khẩn cầu của lão giả. Lão giả thấy vậy mỉm cười, sau đó khu động đấu khí, dùng mặt đất làm bệ đỡ, hai chân nhảy lên cao vài mét trên không, rồi hạ đáp vào phần lưng của sáp sí hổ, ngự trên thân thể khủng bố đó.
Hiểu được dụng ý của lão giả, sáp sí hổ phản hổi lại bằng cách làm động tác quật cánh, song dực đập vào không khí gây nên một trận cuồng phong, quét ngang tất cá mọi thứ xung quanh. Bề mặt hồ nước dao động dữ dội, thảm thực vật bị cuốn phất phơ theo chiều gió. Khu rừng vốn yên tĩnh như b·ị đ·ánh thức khỏi giấc ngủ sâu, đứng cách xa hàng trăm mét cũng có thể cảm nhận được âm thanh cuồng bạo của gió, thanh thế gây ra cực kỳ to lớn.
Sáp sí hổ quật cánh vài cái như để khởi động, sau đó thân hình to lớn nhanh chúng hướng về một phía trên thương khung, quanh thân dần bị bao phủ bởi một lớp năng lượng với sắc xanh của bầu trời, vận tốc cực nhanh không thể xem thường, trong một tức đã vượt qua 5 dặm, tạo ra một vệt sáng dài trên không, cứ như thế biến thành điểm sáng rồi mất hút trên bầu trời.
Theo hướng mà sáp sí hổ phi hành, tại một địa điểm cách xa hàng trăm dặm, nằm ngoài địa khu của Hắc Phong Lâm, đang tập hợp một số lượng cực lớn hung thú phân bổ khắp nơi, không thể đong đếm hết tất cả chúng.
Đàn hung thú này, đang liên tục di chuyển đến môt phương hướng nào đó. Cứ mỗi khi thú triều tiến bước, bụi đất bay tứ tung cuốn theo gió tạo thành cơn bão cát kinh hoàng, thanh âm đại địa rung chuyển theo mỗi bước chân lại vang vọng khắp đất trời, dễ dàng làm kinh hãi cả những chiến binh gan dạ nhất từng trải qua đủ loại chiến trường, càng đừng nói tới thường nhân khi đối diện chúng không thể làm được gì, chỉ biết quỳ rụp xuống mà phó thác cho trời.
Ánh mắt của lũ hung thú giống như ánh mắt của thợ săn ngắm nhìn con mồi đã nằm trên thớt, trong đầu liên tưởng không thôi về bữa ăn thịnh soạn béo ngậy phía trước. Bản năng khát máu như càng thúc đẩy ham muốn xẻ thịt róc da con người, khiến cho đây trở thành cuộc diễu hành của c·ái c·hết và tuyệt vọng.
Đại nạn của Lục Ấm Thành, chính thức giáng lâm.