Chương 26: Bình yên trước cơn bão - Hạ
Chương 26: Bình yên trước cơn bão - Hạ
"Thú triều!?" Thanh âm kinh hoàng của một trung niên nhân rung động khắp gian phòng, làm dậy lên gợn gió quét ngang mọi đồ đạc nội thất. Đồng thời, trong lòng trung niên nhân lúc này, tựa như những cơn s·óng t·hần dồn dập không ngừng, khuấy đảo tâm thần, làm y chỉ biết ngốc trệ tại chỗ.
Xét về tướng mạo, y mang trong mình khí phái của một chiến binh lão làng, nhiều lần vào sinh ra tử trên chiến trường. Đôi mắt thâm sâu khiến người khác không thể nhìn thấu suy nghĩ cảm xúc, khuôn mặt góc cạnh sắc xảo thường ngày toát ra vẻ tựa như phẫn nộ nhưng rất điềm tĩnh, bày ra tư thái của một người đứng đầu. Thân thể tuy không to lớn nhưng rất săn chắc khỏe mạnh, cơ nào ra cơ đấy, không có dấu hiệu bệnh tật vì già nua.
Cộng thêm trang phục cao quý, mỗi khi di chuyển làm nó đung đưa, tô điểm cho vẻ uy nghiêm không thể mạo phạm của y.
Nếu như tính toán về cả tuổi tác đã khá cao của y, việc có thể giữ một thân hình đầy đặn và dung mạo phi phàm khi chịu sự ảnh hưởng của lão hóa, cũng có thể phán đoán được rằng, trong quá khứ hắn hẳn là một tuyệt thế mỹ nam thế gian hiếm gặp.
Y chính là Diệp Vấn, gia chủ Diệp gia ở Lục Ấm Thành. Và một lần nữa, cũng là một nhân vật đã từng xuất hiện ở vài chương trước.
Hiện tại, y đang có mặt trong thư phòng tại Diệp phủ. Gian phòng tọa lạc tại phía đông thủ phủ Diệp gia, khu vực mà rất ít người lui tới, chỉ thấy lác đác vài hạ nhân đi qua đi lại, làm phần việc của mình.
Như mọi khi, Diệp Vấn bắt tay vào công chuyện, tập trung xử lý sự vụ của Diệp gia. Từng xấp giấy cao chồng chất, phủ đầy đống khắp căn bàn làm việc. Đối mặt với lượng công việc cần giải quyết nhiều như vậy, Diệp Vấn lại không than phiền hay phàn nàn một câu, mà chỉ đơn giản là lần lượt lướt qua từng chữ cẩn thận, rồi dùng bút kí viết gì đó.
Chính vì thái độ làm việc chăm chú cùng phong cách hành xử nghiêm minh, mà y đã được rất nhiều trưởng bối tin tưởng, chấp thuận trao vị trí gia chủ đời tiếp theo cho y. Quả là một tấm gương điển hình cho mẫu người có tinh thần trách nhiệm cao.
Nhưng trường hợp hôm nay thì khác, có một tình huống đặc biệt xảy ra, mà chính nó là nguyên do gây nên biểu cảm chấn kinh của Diệp Vấn lúc này.
Chuyện là như thế này, trong lúc y đang chìm đắm trong sự vụ, thì bỗng dưng âm thanh cửa gỗ mở toang đụng vào vách tường kêu rầm một cái. Động tĩnh khá lớn khiến y không khỏi quay đầu về phía cánh cửa duy nhất nối căn phòng này với bên ngoài. Chỉ thấy, có một nam tử ăn mặc giống như gia đinh, bộ dáng gấp rút khẩn trương, hơi thở hồng hộc không ngừng.
Diệp Vấn chau mày một cái. Y nhớ rằng đã dặn dò đám thủ hạ gia nhân không được phép quấy rầy trong khi y làm việc, trừ phi có chuyện cấp bách xảy ra cần y lộ diện ra mặt. Mệnh lệnh rõ ràng như vậy, vẫn có kẻ không lắng nghe rõ sao, hay là có tên cố tình phớt lờ nó?
Nếu như tên gia đinh này không cho y một lời giải thích hợp lý dễ nghe, e rằng kết cục của hắn sẽ không chỉ đơn giản là đuổi việc thôi đâu.
"Gia chủ, khôn-... không hay rồi. Có đại sự, không, đại nạn đến rồi." Tên gia đinh cố gắng truyền đạt cho Diệp Vấn về thông tin không ngờ tới mà mình vừa mới nghe ngóng được. Vì quá vội vàng mà lời nói của hắn bị ngắt quãng, dẫn đến gia đinh phải dừng lại một chút để phổi của mình hồi phục, rồi mới cất tiếng nói nốt những từ còn lại.
"Có chuyện gì mà hấp ta hấp tấp vậy? Ta nghe chẳng hiểu mô tê gì sất, diễn tả một cách mạch lạc xem nào." Diệp Vấn vẫn thản nhiên tọa vị tại chỗ ngồi của mình, tâm thái bình tĩnh điềm đạm, ứng đối với lời nói hốt hoảng của gia đinh vô danh. Đây là một trong những tố chất cần thiết của mọi vị gia chủ, mà y đã được dạy dỗ kĩ lưỡng thuở thơ ấu, bởi chính phụ thân của mình.
"Bẩm gia chủ, tiểu nhân nghe nói được, có một đàn thú triều sắp "cập bến" Lục Ấm Thành rồi."
*Cộp*
Một thanh âm vang lên, cây bút Diệp Vấn vẫn luôn cầm trên tay, chẳng lúc nào hay lại rơi xuống mặt bàn gỗ. Khuôn mặt cứng ngắc lại, không tự chủ được đứng hình một cái, khóe miệng co giật.
"Ngươi nói cái gì sắp cập bến Lục Ấm Thành cơ? Là hàng hóa à? Nhưng mà tòa thành này làm gì có con sông nào cắt ngang qua đâu, hàng hóa đều được vận chuyển theo đường bộ mà." Chất giọng trầm đục như con rắn bò sát đất, đôi mắt như của thú săn mồi, Diệp Vấn "nhẹ nhàng ân cần" hỏi thăm lại gia đinh. Nhưng với bầu không khí chứa đầy túc sát chi khí này, người ngoài nhìn vào chắc sẽ lầm tưởng thành tra khảo.
"B- Bẩm gia chủ, là một đàn thú triều ạ. Tiểu nhân chỉ là chơi chữ mà thôi, hi vọng gia chủ sẽ thư giãn, bớt căng thẳng một chút. Như vậy thì mới có sức để ứng phó với tình huống khó khăn này chứ." Đánh nuốt ực cái một, tên gia đinh cười hì hì, vừa giải thích lại một lượt, vừa xoa xoa đầu, bộ dáng lí lảnh trẻ con.
Nhưng khác với mong đợi của hắn, sắc mặt Diệp Vấn tối sầm lại, đôi bàn tay nắm chặt. Y ngay lập tức đứng phắt dậy, trừng đôi mắt của mình về phía tên gia đinh, thét lớn một cái. Gợn sóng âm mắt thường không nhìn thấy được, hóa thành cơn gió hoành hành khắp căn phòng, tưởng chừng có thể thổi bay tất cả mọi thứ.
Tiếng thét chấn kinh đó chính là câu nói đầu tiên mà chúng ta chứng kiến ở phần đầu của chương. Cũng chính vì thông tin từ trên trời rơi xuống này, mới dậy nên kinh đào hải lãng trong lòng Diệp Vấn.
"Gia- gia chủ, tiểu nhân biết tội, mong ngài tha cho cái mạng hèn của tiểu nhân." Hoảng sợ với hành động bất chợt của y, tên gia đinh chỉ biết ngồi sụp xuống sàn. Một lúc sau, hắn chuyển sang tư thế quỳ lạy trên mặt sàn gỗ, thành tâm kính cẩn xin sự tha thứ của Diệp Vấn.
Kinh nghiệm phục vụ Diệp gia trong nhiều năm đang mách bảo hắn rằng, muốn bình an vô hại vượt qua tình cảnh nguy hiểm này, phương án tối ưu chính là chủ động nhận tội về phía mình, có như thế mới nguôi ngoai được tâm trạng bất thường của gia chủ. Chỉ như vậy, mới có thể tìm được một con đường sống.
Và có vẻ như, quyết định của hắn là chính xác. Đối mặt với thái độ cầu khẩn của gia đinh, cộng thêm trong lòng Diệp Vấn vẫn chưa trấn an về tin tức chấn kinh này, không rảnh để mà quan tâm đến một tên hạ nhân nhỏ nhoi, y không trách móc gì cả, chỉ nói:
"Niệm tình ngươi một lòng trung thành với Diệp gia, cộng thêm thời gian làm việc lâu năm, cống hiến không ít công sức cho gia tộc, ta sẽ tha thứ cho sự mạo phạm của ngươi lần này. Nhưng nhớ kỹ, đây là lần đầu cũng là lần cuối, nếu như ngươi tiếp tục tái phạm, thì đừng hi vọng sẽ nhận được sự khoan dung từ bi gì cả."
"Còn nữa, ngươi nói cho ta xem, đã bao nhiêu người biết được chuyện này rồi?" Khuôn mặt già dặn của Diệp Vấn áp sát tên gia đinh, giọng điệu tra hỏi cùng với ánh mắt không thể nhìn thấu cảm xúc hướng về phía hắn mà đi.
"Bẩm gia chủ, người ngoài gia tộc thì tiểu nhân không biết. Nhưng tiểu nhân có thể đảm bảo, trong Diệp gia này tiểu nhân là người đầu tiên biết được nó." Tên gia đinh vẫn duy trì tư thế quỳ trên sàn, mặt hướng xuống đất, thành thật khai báo cho Diệp Vấn.
"Vậy làm sao mà ngươi biết được thông tin này? Theo lí mà nói, vũng nước sâu này không phải là thứ mà dân thường như ngươi tiếp cận được, ngay cả bọn ta còn chưa hay biết gì về nó. Thông thường thì, người phụ trách mạng lưới tình báo trong gia tộc phải là người đầu tiên biết chứ. Giải thích cho ta xem."
"Chuyện này thì rất đơn giản, thưa gia chủ. Sáng nay, trong lúc tiểu nhân dạo phố quanh khu vực ngoại thành, để ý thấy một số gia súc gia cầm bên một số kệ hàng có biểu hiện kỳ lạ, dường như đang hoảng sợ gì đó. Trước đây, tiểu nhân từng là người của một trang trại chăn nuôi, chăm sóc hàng nghìn con vật. Nếu nói về độ hiểu biết về bọn chúng, thì không ai có thể tinh thông hơn tiểu nhân. Do đó, tiểu nhân mới phát hiện ra điểm bất thường này."
"Nổi tính tò mò, tiểu nhân quyết định thăm dò một phen, điều tra xem tiền căn của điều dị thường. Cuối cùng, sau khi ghé thăm bộ phận cảnh vệ túc trực ở tường thành, tiểu nhân đã phải chi một khoản tiền không ít để ngấp nghé tình hình từ bọn chúng."
"Thế là, toàn bộ cảnh vệ đều nói rằng, mấy ngày nay liên tục xuất hiện tin đồn trong nội bộ quân binh Lục Ấm Thành, cho rằng có một đàn thú triều sắp tiến công nơi đây. Nhiều người vì để xác thực nên đã ra ngoài thành để xem xét môi trường xung quanh và đưa ra kết luận. Và kết quả kiểm chứng là, toàn bộ nhân đều cho rằng, tin đồn khả năng cao là sự thật."
"Bao quanh Lục Ấm Thành là một bình nguyên cây cỏ tươi tốt, cách tòa thành này vài ngày đi bộ có một khu rừng tên là Hắc Phong Lâm. Đây là một trong những cấm địa nổi danh khắp Vân Lưu Quận, là một khu rừng cây cối xum xuê, thảm thực vật kì bí. Nơi đây do cành lá quá rậm rạp, sinh trưởng đầy rẫy, phủ kín mất ánh mặt trời chiếu xuống, nên quanh năm khu rừng bị không khí âm u hắc ám bao phủ, nên rất dễ đi lạc khi ở trong Hắc Phong Lâm. Cho dù là cao thủ nguyệt cấp thì ngũ cảm sẽ giảm mạnh, chỉ có thể miễn cưỡng rời khỏi, không thể tiến sâu vào trong. Cộng thêm đây là địa bàn hoạt động tấp nập, nơi sinh sản và săn g·iết của nhiều hung thú, người bình thường lạc vào, 9 phần là không toàn thây trở về. Cho dù là võ sĩ có võ công cao cường thì cũng phải hết sức cẩn thận, không thể nghênh ngang ngông cuồng tiến vào được."
"Nghe nói từng có một vị cường giả ý đồ tiêu diệt, biến khu rừng này thành hoang mạc. Nhưng vào ngày thứ hai, cây cối nơi đó tự động hồi phục lại, quả thực rất quỷ dị."
"Tuy rủi ro khi tiến nhập Hắc Phong Lâm, nhưng dân gian có câu "nguy hiểm đi đôi với cơ duyên". Bên trong Hắc Phong Lâm tồn tại rất nhiều chủng loại thiên tài địa bảo, nghe nói chỉ cần may mắn có được 1 phần cũng đủ để đổi đời. Tất nhiên tiền đề là phải sống sót rời khỏi mới được. Chính vì điều đó đã thu hút một lượng lớn những kẻ hám tiền. Chỉ cần đến gần khu vực này, sẽ thấy được đầy ắp những người mong muốn phất lên làm giàu."
"Có điều, do khoảng cách giữa Hắc Phong Lâm và những thành trì khác trong Vân Lưu Quận quá xa, nên chỉ có võ sĩ Lục Ấm Thành nguyện ý đến đó. Hiếm lắm mới thấy người ngoài thành, mà phần lớn thì là du sĩ lữ hành."
"Được rồi. Những gì ngươi vừa kể ta đều đã biết, nhanh nhanh nói ra đi, làm mất thời giờ của ta." Diệp Vấn lúc này đang cố gắng kiềm chế cái ý nghĩ một quyền đánh tan xác tên gia đinh này. Trần đời đến giờ, y vẫn là lần đầu thấy một tên nam tử miệng như cái loa phát thanh phường như thế. Nếu không phải vì có điều muốn hỏi hắn thì y sẽ không chần chừ thương tiếc, mà trực tiếp đấm không trượt phát lào luôn.
"Vâng, thưa gia chủ. Chuyện đáng quan tâm bây giờ mới bắt đầu. Những ngày gần đây, các đoàn đội thám hiểm đã nhận ra, Hắc Phong Lâm đột nhiên xuất hiện điểm lạ thường. Rõ ràng nhất, họ phát hiện dấu vết hoạt động của hung thú ngày càng ít đi. Suy đoán thịnh hành nhất là có một hay nhiều vị cao thủ tiến hành đại lượng g·iết chóc, dẫn tới lũ hung thú mới bặt hơi âm tín như vậy."
"Thế nhưng, lại có người phát biểu rằng hắn ta đã tình cờ nhìn thấy số lượng lớn hung thú di chuyển, tập kết về một phương hướng nào đó. Chuyện ngày càng rầm rộ lên, khi cũng có nhiều kẻ có chung báo cáo như thế. Dẫn đến, rất nhiều tổ đội võ sĩ đã rút lui khỏi Hắc Phong Lâm mấy ngày nay. Những người dòm ngó thông tin đã biết được chuyện này từ những tổ đội đó, rồi trở về Lục Ấm Thành tường thuật lại mọi thứ. Đó là tất cả những gì tiểu nhân biết, thưa gia chủ."
"Ừm,... ta đã đại khái nắm rõ được rồi, ngươi lui ra ngoài đi. Chuyện này cố gắng giấu nhẹm đi, càng ít người biết càng tốt, đừng có mà khua chiêng gõ mõ khắp nơi, làm dao động người trong gia tộc." Diệp Vấn đưa tay lên cằm ra vẻ suy tư, rồi phất tay ra lệnh cho tên gia đinh rời khỏi thư phòng.
"Rõ, thưa gia chủ." Tên gia đinh cúi đầu, sau đó đứng dậy bước ra khỏi thư phòng, không quên đóng chặt cánh cửa lại.
Diệp Vấn lúc này đã trở lại chỗ ngồi của mình, ngón tay gõ lộc cộc vào trên mặt gỗ, bộ dáng lo nghĩ không thôi. Sau khi giác quan của y xác nhận không có kẻ nào lảng vảng quanh quẩn nơi đây, y mới cất tiếng lên, ra hiệu cho ai đó.
"Ám Nhất, ý kiến của ngươi thế nào? Thấy lời tên gia đinh kia đáng tin không?"
Đáp lời lệnh triệu gọi của Diệp Vấn, một bóng đen không biết từ đâu mà đến, thình lình hiện hữu, vô thanh vô tức di chuyển dưới lớp thảm hoa của thư phòng. Đợi đến khi bóng đen cách trước mặt Diệp Vấn chừng vài bước, nó mới dừng lại, biến hóa thành một nam tử mặc đồ thích khách màu đen. Do có miếng vải đen che kín khuôn mặt, nên không thể xác định dung mạo của hắn.
Người này danh xưng Ám Nhất, là tâm phúc của gia chủ Diệp Vấn. Trong những người thân cận với y, hắn là kẻ được Diệp Vấn coi trọng và tin tưởng nhất, đảm nhiệm chức vụ đội trưởng ám quân của Diệp gia. Sở trường á·m s·át, tiêu diệt kẻ địch từ trong bóng tối mà không ai phát hiện ra.
"Bẩm gia chủ, thuộc hạ cho rằng, mặc dù không có cơ sở xác minh tính thực giả, nhưng tên gia đinh kia dám mạnh dạn đưa ra chứng cứ như thế, tám-chín phần là sự thực." Nam tử mở miệng, chất giọng khàn đặc truyền ra, cung kính hướng Diệp Vấn chắp tay mà nói.
"Nếu là như vậy, tại sao nội ứng của chúng ta ở khắp các thế lực trong thành, lại không hó hé thông báo chút nào? Chẳng phải nhiệm vụ của chúng là theo dõi nhất cử nhất động của những kẽ là mối nguy hại tiềm tàng cho kế hoạch sao?"
"Thuộc hạ nghĩ rằng có 3 lời giải thích lọt tai. Một, nội ứng của chúng ta bị cầm chân hoặc giam giữ tại nơi nào đó, tạm thời không thể liên lạc để cảnh báo được. Hai, nội ứng đã bị phát hiện bởi những thế lực và đã bị thanh trừ. Ba, bọn chúng có thể vì quá hoảng loạn trước thông tin này, nên đã cao chạy xa bay, phản bội gia tộc."
"Giống với những gì ta nghĩ. C·hết tiệt, ngay lúc thời khắc n·hạy c·ảm như thế này, lại từ xó xỉnh nào chui ra một đám thú triều, lại còn có kẻ phản nghịch nữa. Nếu như kế hoạch xảy ra trục trặc gì, Ma Động Quật sẽ không để yên cho Diệp gia chúng ta đâu."
"Gia chủ, có cần thuộc hạ cùng các huynh đệ giải quyết tên kia không? Nếu thông tin bị rò rĩ, lòng người trong gia tộc sẽ bất an không thôi."
"Không. Chuyện đã đến nước này, việc dân chúng trong thành biết đến chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi, không thể hồi vãn được nữa. Lúc này Diệp gia chỉ nên tập trung vào một điều duy nhất. Tối nay, ta sẽ triệu tập toàn bộ cao tầng của Diệp gia, truyền lệnh tăng cường hiệu suất thu dọn tài sản, không cần để ý việc sẽ bị phát hiện nữa. Có chăng thì chỉ thế nhân coi là trốn chạy khỏi thú triều thôi, không ảnh hưởng gì cả." Nói rồi, Diệp Vấn đứng dậy, trong ánh mắt hiện lên vẻ kiên quyết, thần thái nghiêm nghị bước ra khỏi thư phòng.