Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 25: Bình yên trước cơn bão - Thượng




Chương 25: Bình yên trước cơn bão - Thượng

Chương 25: Bình yên trước cơn bão - Thượng

*Lộc cộc*

Thanh âm lạch cạch của bánh xe làm bằng gỗ vang lên từ mặt sàn, lan truyền khắp không gian xung quanh. Một chiếc xe chở hàng cỡ nhỏ từ gỗ thô sơ đang khập khễnh đi trên con đường ghập ghềnh đầy sỏi đá.

Đầu xe, nơi nối liền với tay cầm cũng có chất liệu tương tự như các bộ phận khác, hiện đang được một thiếu niên tầm 13, 14 tuổi nắm chặt, dùng sức kéo đi.

Thiếu niên này mặt mày sáng ngời, khuôn mặt tuấn tú, màu tóc vàng nổi bật giữa những con phố. Điểm đáng chú ý nhất chính là đôi mắt, một đôi mắt to tròn với hai màu đen trắng, lông mi rất dài đến nỗi con gái cũng không bằng. Cho dù quần áo trên thân rất đỗi bình thường, chỉ bằng tướng mạo xuất chúng này, thì cũng được coi là hạc giữa bầy gà trong đám trẻ đồng trang lứa. Dung mạo tuấn lãng như vậy để lại một ấn tượng sâu đậm cho những người mới gặp lần đầu, khác hẳn với nhân vật chính Nguyên ca của chúng ta.

Nhưng điều đáng thu hút các ánh mắt tập trung vào trên thân hắn lúc bấy giờ, chính là sức lực phi thường cường hãn mà thiếu niên biểu hiện ra.

Xe hàng này chứa tải đầy là những bao bố với kích thước to lớn, bên trong trữ đựng những thứ hình dạng không rõ, chỉ biết là mỗi một cái trong đó đều có trọng lượng kinh người. Nếu như gộp tất cả lại với nhau, thì cho dù là một người trưởng thành khỏe mạnh ăn uống đầy đủ, vóc dáng, thì cũng không thể xê dịch được nửa bước.

Vậy mà, với thân hình mảnh khảnh đang trải qua tuổi dậy thì đó, thiếu niên lại có thể ngạnh sinh sinh kéo lấy chiếc xe hàng mà không gặp trở ngại gì. Như vậy đủ để thấy được lực lượng khó tin của hắn, tựa như có một con gấu hung mãnh đang ẩn nấp trong cơ thể nhỏ bé đó vậy.

Có điều, tuy thiếu niên đã phần nào quen thuộc với việc ngày nào cũng phải trải qua bài huấn luyện khắc nghiệt này. Nhưng với việc lặp đi lặp lại nhiều lần, cộng thêm ánh năng chói chang từ trên bầu trời rọi thẳng xuống thân, trên làn da hắn lúc này chảy đầy mồ hôi. Lượng nước trong cơ thể dần ít đi, miệng lưỡi khô khốc, hơi thở dồn dập, rõ ràng đã thấm mệt không ít.

Mặc dù thể lực suy giảm rõ rệt, nhưng thiếu niên vẫn kiên trì đến cùng, không có dấu hiệu muốn buông xuôi.

Vượt qua hàng dãy nhà san sát nhau hai bên con đường, đi qua mấy ngã rẽ ít người qua lại, thiếu niên cuối cùng đã tới được đích đến của mình.

Đó là một cửa tiệm dược điếm cũ kĩ rách nát, trên tường đầy vết ố cùng vết nứt, đồ đạc bừa bãi trên mặt sàn, nội thất đã bị hư hại không ít, đã lâu chưa được tu sửa. Chính vì vẻ ngoài không mấy ưa nhìn đó, nên không hề có bất cứ khách nhân nào ghé thăm dược điếm này, vắng tanh như chùa bà đanh.

Chờ đợi thiếu niên ở trước cửa tiệm, ngồi trên một chiếc ghế bằng cương thạch, là một thiếu nữ với mái tóc đen được thả mượt tự nhiên dài đến lưng, làn da bóng loáng mịn màng không tì vết. Đôi môi hồng hào nhỏ nhắn, hai má màu hồng phấn nhẹ như được ông trời trang điểm lúc vừa mới sinh ra, cộng thêm đôi mắt to long lanh với con ngươi màu xanh nước biển cùng với làn mi mỏng dài.

Những chi tiết đẹp đẽ đó kết hợp lại với nhau, tôn lên mỹ mạo tuyệt sắc ít ai có được của thiếu nữ. Chợt, một cơn gió thổi qua, khiến cho không khí xung quanh tràn ngập thơ ca họa ý. Thiếu nữ lúc này giơ tay lên với lấy ngọn tóc vướng trên khuôn mặt, thần sắc hồn nhiên đưa mắt về một phía, trong ánh mắt thuần khiết ấy chất chứa sự trong trắng mà cát bụi hồng trần không thể đụng tới, tựa như hóa thân thành một tiên nữ hạ phàm.

"Bành ca ca, huynh huấn luyện xong rồi à?" Một thanh âm ngọt ngào dễ nghe tuôn ra từ miệng thiếu nữ. Cô nàng đứng dậy rồi từ từ tiến gần thiếu niên, nhô người chồm lưng về phía trước, đưa khuôn mặt trái xoan sát đối diện mặt thiếu niên.



"Ừm, cũng coi như là hoàn thành. Nhọc công muội chờ đợi rồi, Đường Nhi." Đáp lại lời hỏi thăm tử tế của thiếu nữ, thiếu niên trả lời bằng giọng điệu ân cần nhẹ nhàng. Hai tay thả tay cầm của xe hàng, bước về phía trong cửa tiệm nghỉ ngơi.

"Hihi, không có gì đâu. Muội làm vậy là theo ý muốn của bản thân mà. Bành ca ca, muội đã chuẩn bị sẵn đồ uống lạnh rồi, huynh vào thưởng thức nó đi." Thiếu nữ vừa đi theo thiếu niên, vừa nở một nụ cười tươi rói, như nắng ban mai, cảm tưởng có thể xua đuổi màn đêm tăm tối ở thế giới này,

"Ý hay đấy. Đúng lúc ta cũng cảm thấy mình có hơi khát nước." Nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của thiếu nữ, mặt của thiếu niên hơi đỏ lên, tay xoa xoa mũi che giấu sự ngượng ngùng của mình. Sau đó, như bị kích thích bởi thiếu nữ, hắn cũng nở một nụ cười rực rỡ theo.

Trái tim thiếu nữ như ngừng đập khi trông thấy biểu cảm c·ướp lấy trái tim người khác của thiếu niên, nhịp tim đập thình thịch, quay đầu về một phía, dường như không muốn để thiếu niên nhìn thấy khuôn mặt hiện giờ của mình.

Hai người cứ thế yên lặng tiến vào bên trong dược điếm. Đợi đến khi bóng hình biến mất hẳn khỏi khu vực trước cửa tiệm, ta có thể nghe thấy âm thanh cười đùa vui vẻ, nam nữ lẫn lộn từ bên trong tòa nhà.

Qua cuộc đối thoại mang tính chất giống như cặp đôi tuổi mới lớn thẹn thùng e ngại này, hẳn cũng đủ để quý độc giả xác định được lai lịch của hai thiếu niên thiếu nữ này.

Đúng vậy, hai nhân vật này lần lượt là Bành Quang và Ngư Đường Nhi, những người đã từng xuất hiện ở vài chương trước.

Tính toán thời gian họ gặp mặt La Nguyên đến thời điểm hiện tại, cũng khoảng 5-6 ngày đã trôi qua. Trong thời gian đó, hai người họ đã dành không ít công sức phục hưng dược điếm đồng thời cũng không quên những tình tiết bồi dưỡng tình cảm sâu đậm giữa đôi nam nữ.

Ầy, tuổi trẻ mà, trong đầu ai mà chẳng có ước ao một lần được yêu, được sống hết mình, nhất là đối với những thiếu niên thiếu nữ đang trải qua những ngày tháng thanh xuân tươi sáng hạnh phúc nhất. Yêu đương bồ bịch chỉ là chuyện thường ở huyện thôi. Mặc dù chỉ mới 13-14 tuổi thì hơi sớm thật, nhưng cũng không ai cứng ngắc đến nỗi phản đối đâu. Ai bảo tuổi thanh xuân chính là thời khắc tuyệt vời nhất đời người chứ.

Đương nhiên, trừ con hàng La Nguyên ra, anh em nhá. Với tính cách "nhà tôi ba đời vũ phu" của tên này thì e rằng trong từ điển của hắn không có hai chữ "tình yêu" đâu mà sao với chả trăng.

Thế nên, đừng có hi vọng gì cái thằng main não nhúng nước này sẽ rảnh hơi tham gia mấy cái tình cảnh lãng mạn nên thơ đấy. Cảnh cáo trước, để tránh cho mấy ông độc giả lại gọi anh linh của tổ tiên dòng họ tác giả thì thôi, toang.

Trở lại với hai người Bành Quang, lúc này đôi thiếu niên thiếu nữ đang ở trong một gian phòng nhỏ. Bên trong căn phòng chỉ độc vài chiếc thảm trải sàn, một chiếc bàn ngồi bệt, và vài cái gối bằng vải để ngồi lên.

Bành Quang và Ngư Đường Nhi hai người phân biệt chiếm lấy hai chiếc gối, ngồi đối diện nhau qua chiếc bàn gỗ đã phai màu.

"Bành ca ca, muội có thắc mắc muốn hỏi huynh từ lâu rồi." Nhồm nhoàm vài miếng cá khô, Ngư Đường Nhi vừa chóp chép cái miệng vừa nghiêng cái đầu hỏi Bành Quang.

"Hửm? Có chuyện gì vậy?" Thiếu niên Bành Quang hiện giờ đang ừng ực nuốt hết sành sạch ly nước giải khát lạnh, đến nỗi bị nghẹn nước, tay đập bồm bộp vào lồng ngực, ho sặc sụa. Phải đợi một lúc, hắn mới phản ứng lại với câu hỏi của Ngư Đường Nhi.



"Sư phụ huynh rốt cuộc là có ý gì vậy? Tuổi tác của Bành ca ca vẫn còn nhỏ, vậy mà lại để cho huynh ra ngoài lịch luyện. Ông ấy không lo lắng huynh gặp hiểm nguy gì sao?"

"À, cái này thì ta cũng không rõ. Lão nhân gia ông ấy phong cách hành sự thường đều thần thần bí bí, giấu giấu giếm giếm, trước giờ đều không tiết lộ trước dụng ý của mình. Nhưng chắc chắn sư phụ sẽ không để ta làm mấy chuyện an nguy không rõ đâu."

"Thì ra là vậy. Như vậy thì sư phụ của huynh hẳn là một người rất tin tưởng vào đồ đệ cực kì tài giỏi của mình."

"Đường nhi, muội không cần tâng bốc ta quá đâu. Sự phụ đã từng chỉ dạy ta rằng 'Quãng đường đời người giống như hành trình leo núi. Leo lên thì khó, rớt xuống thì dễ. Chỉ cần một giây phút tự cao tự đại, thì sự nghiệp của chính mình sẽ tụt dốc không phanh'. Ông ấy lúc nào cũng nói thực lực của bản thân ta vẫn còn rất yếu, và luôn luôn dặn dò ta phải không ngừng rèn giũa, không được phép tự kiêu về thành tựu cỏn con của mình."

"Ồ. Quả là một đạo lí tuyệt vời, đáng để suy ngẫm."

Hai người cứ thế chuyện trò cơm nước với nhau, cho đến khi nhận ra thì sắc trời bên ngoài đã tối hẳn, mặt trời chói rạng đã lui ra, nhường chỗ cho ánh sáng mặt trăng lung linh huyền ảo.

*Cộp cộp*

Đúng lúc Bành Quang và Ngư Đường Nhi có dự định ra bên ngoài ngắm trăng thưởng nguyệt cùng nhau, thì ở phía cửa chính dược điếm bỗng vang lên tiếng giày nện vào sàn nhà.

Thấy vậy, cặp thiếu niên thiếu nữ hướng vị trí phát ra âm thanh mà hướng tới. Lúc có mặt tại đó, họ phát hiện ra chủ nhân của tiếng động không rõ đó.

Đó là một lão giả thâm niên nhiều tuổi, mái tóc bạc màu, da mặt già dặn với nhiều vết thâm và vết nhăn. Bờ má đỏ ửng, đôi mắt lờ đờ vô định, tay phải cầm một hồ lô, từ miệng toát ra mùi rượu nồng nặc mà đứng gần có thể ngửi được. Hình dạng của lão giả bây giờ là tiêu biểu cho các nhân vật tuổi cao nát rượu.

Nhưng nếu quan sát kĩ một chút, ta sẽ nhận thấy khuôn mặt của lão giả lại từa tựa với ông già không biết tính danh mà chúng ta từng gặp qua vài chương trước, chính là người đã cùng gia chủ Tống gia và Lưu gia tụ họp lại với nhau bàn bạc điều gì đó. Ngoại trừ việc khí chất quanh thân tỏa ra khác nhau, thì các đặc điểm nhận dạng khác thì lại có nét tương đồng.

Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một tình tiết được tác giả cài cắm vào để tăng sự hấp dẫn của cốt truyện? Đó là một câu hỏi tạm thời chưa có lời giải đáp.

"Gia gia, ngài lại ra ngoài nhậu nhẹt khắp nơi nữa à? Hãy để ý sức khỏe của mình đi chứ, cứ tiếp tục thế này sẽ tổn hại cho thân thể đấy." Nhìn thấy bộ dạng mùi rượu khắp thân của lão giả, Ngư Đường Nhi thở dài một tiếng, lên tiếng than phiền, trong ánh mắt ẩn chứa sự lo âu buồn phiền.

Lão giả không phản ứng lại với lời của Ngư Đường Nhi, chỉ tiếp tục hướng về phía trong của dược điếm. Có điều, đi được vài bước, ông ta quay đầu lại, miệng nói ra những lời xanh rờn:

"Ta nghe được mấy lão hủ bạn nhậu nói rằng sắp có một đợt thú triều kinh khủng ập tới Lục Ấm Thành. Đây là tin tức tuyệt mật, chỉ có rất ít người biết đến. Mấy lão già đó có người quen làm bên cảnh vệ, phải trả một cái giá đắt mới có được thông tin quan trọng này. Bây giờ không phải lúc để quan tâm chuyện dược điếm, chúng ta phải mau chóng thu dọn đồ đạc, cấp tốc thoát li khỏi nơi này. E rằng chỉ cần 1 tuần nữa thú triều sẽ ghé thăm, lúc đó tòa thành này sẽ chỉ còn lại là một đống phế tích trôi vào dĩ vãng mà thôi."



"Thú triều!?" Ngư Đường Nhi cả kinh bật thốt lên, sắc mặt của Bành Quang cũng ngưng trọng hơn rất nhiều. Hai người bọn họ ít nhiều đều đã nghe nói đến danh tiếng của đại t·hiên t·ai nhân họa này.

Chắc độc giả đã biết, ở Thanh Thiên Giới tồn tại một loại mãnh thú cực kì nguy hiểm, tên gọi chung là mãnh thú. Bọn chúng có sức mạnh có thể sánh ngang với võ sĩ phe nhân loại, là một mối nguy khôn lường cho con người. Khi một khu vực có mật độ tập trung hung thú cao cùng với sự xuất hiện của một con hung thú thủ lĩnh, cộng thêm một vài điều kiện yếu tố khác, thì sẽ hình thành thú triều. Kích cỡ của thú triều thì ngẫu nhiên, ít thì mấy nghìn con, nhiều thì mấy chục vạn con. Trong lịch sử đã từng xảy ra những cơn thú triều cấp độ thế giới, ảnh hưởng đến toàn bộ Thanh Thiên Giới, đe dọa sự tồn vong của nhân loại và các bộ tộc khác.

Mặc dù loài người và những bộ tộc vẫn luôn ngấm ngầm nung nấu ý định tiêu diệt phần lớn hung thú nhằm tránh thoát tương lai nơi thú triều hoành hành, nhưng số lượng hung thú quá nhiều và tập tính sinh sản cực tốc, lại rải rác khắp nơi, căn bản chính là diệt không hết, g·iết con này thì tới lượt con khác. Do đó, liên minh nhân loại và các bộ tộc vẫn đang ở thế bị động trong cuộc chiến giằng co suốt lịch sử này.

Chính vì để phòng ngừa trường hợp có thú triều tập kích, nên ở đây con người không xây dựng thôn xóm quê làng, mà cư trú tại những tòa thành kiên cố vững chắc, tránh bị bầy hung thú tập sát lúc nào không hay.

"Gia gia, người có biết số lượng cụ thể của đàn thú triều không? Với cả thực lực tổng quan của bọn chúng nữa?" Ngư Đường Nhi hốt hoảng hỏi cặn kẽ gia gia của mình. Dáng vẻ lo lắng cực độ rất hiếm khi xuất hiện trên thân thiếu nữ này, vậy mà hôm nay lại có cơ may chiêm ngưỡng, đúng là một cảnh tượng khó tả.

"Quy mô khoảng chừng 6-9 vạn con, còn sức mạnh của bọn chúng thì ta nào biết được. Nhưng nếu xem xét về số lượng, ta có thể phỏng đoán tên thủ lĩnh phải là nguyệt cấp hung thú, không thì nó không thể nào dẫn động thú triều to lớn như vậy được."

"Không thể nào. Nếu như tin tức đó là sự thật thì cho dù tập hợp hết tất cả võ sĩ trong Lục Ấm Thành e rằng kết cục cũng chỉ dâng mạng cho hung thú thôi, hoàn toàn là đơn phương đồ sát." Ngư Đường Nhi lúc này không thể nào trấn tĩnh được biểu cảm hoang mang của mình, ngồi thụp xuống đất. Dù sao cũng chỉ mới là cô bé 13-14 tuổi, lần đầu đối mặt với hiểm cảnh, sợ hãi là điều không thể tránh khỏi.

"Lục Ấm Thành nằm trong địa phận của Vân Lưu Quận, chúng ta không thể cầu viện từ quân binh của quận sao, họ hẳn sẽ ngăn chặn được đợt thú triều lần này." Mặc dù thiếu niên Bành Quang cũng cảm thấy lo sợ như cô bạn của mình, nhưng vẫn cố gắng giữ cái đầu lạnh, suy nghĩ cách đối phó cục diện khó khăn này.

"Không thể." Gia gia Ngư Đường Nhi lắc đầu. "Lục Ấm Thành tuy đúng là thuộc quyền quản lí của Vân Lưu Quận, nhưng chỉ là trên danh nghĩa thôi. Tòa thành này cách xa Vân Lưu Thành nơi ở của quận chủ, theo lí mà nói bây giờ mà xuất phát thì cũng phải mất ít nhất 2 tuần, viện binh mới tới được. Lúc đó nơi này chỉ còn mỗi tro tàn còn sót lại thôi, còn cứu với giúp được gì."

"Thôi, chúng ta vẫn nên dùng chút thời gian ít ỏi còn lại rời khỏi nơi này. Chứ không đợi mấy ngày sau, thông tin này thể nào cũng bị rò rĩ cho toàn thể dân chúng, đến lúc đó nơi đây sẽ loạn thành một nồi cháo." Nói rồi, gia gia Ngư Đường Nhi xoay đầu, hướng về phía bên trong bước đi, bóng hình biến mất khỏi vị trí lúc trước.

Bành Quang mím chặt đôi môi, siết chặt bàn tay. Đây là lần đầu hắn cảm nhận được sự bất lực của bản thân kể từ khi xuất hiện trên cõi đời này, khiến hắn không khỏi đau xót, khó chịu và tức giận. Nơi này tuy không phải là mái nhà quê hương của hắn, nhưng đã sinh sống ở đây một thời gian. Là một người trọng tình trọng nghĩa, hắn cảm thấy một sự trống rỗng đang hiện hữu trong con tim.

Bỗng, Bành Quang nhớ tới thứ gì đó, hắn tập trung tinh thần lại, tiềm thức liên kết với một thứ gì đó. Một lúc sau, hắn thì thào trong nội tâm, chờ đợi một thứ gì đó.

'Sư phụ, người có thể cứu lấy tòa thành này được không? Đồ nhi không thể trơ mắt đứng nhìn nó bị hủy diệt vì đám hung thú c·hết tiệt đó được.'

'Không.' Một thanh âm trầm đục vang lên, không phân biệt nỗi là nam hay nữ. Tuy không to tiếng nhưng người ta có thể cảm nhận ý cự tuyệt rõ ràng trong lời nói. 'Ta đã nhắc bao nhiêu lần rồi, vấn đề ở đây không phải là vi sư không muốn, mà là không thể. Mọi việc xảy ra đều có thiên ý bên trong. Ta đã giao kèo rằng, không thể tự ý can thiệp vào những sự việc nội bộ trong thế giới này. Nếu không, hành động ngu xuẩn này sẽ làm lung lay trật tự vốn tồn tại cùng Thanh Thiên Giới kể từ khi nó được hình thành. Trừ phi tính mạng của con bị đe dọa nghiêm trọng, ta mới ra tay.'

'Đây cũng coi như là cơ hội để con nhận biết sự yếu đuối của bản thân, từ đó rèn luyện tâm cảnh. Bất kể là sinh vật sống nào, sống c·hết đều có số. Nếu như chúng ta cứ nhúng tay vào việc này, không hẳn đã là chuyện tốt. Năm xưa ta cũng giống như con, tuổi trẻ đầy nhiệt huyết. Đến khi về già mới nhận ra, sống thuận theo dòng nước cũng không phải là ý tồi. Đồ nhi, đôi khi chúng ta phải học cách buông bỏ, chấp nhận và chung sống với sự thật đó.'

'Còn về vận mệnh của những người dân trong tòa thành này, thì phải nhìn theo ý lão thiên gia thôi. Nếu họ c·hết, đợi ngày con trưởng thành, trả thù cho bọn họ cũng không muộn.'

'Vi sư chỉ muốn nói tới đây thôi. Còn lại, là tùy thuộc vào con, chính con mới là người quyết định lựa chọn của bản thân.'

Bỏ mặc lại thiếu niên một thân một mình, giọng nói không biết tan thành mây khói trong ý thức của Bành Quang. Một lúc sau, Bành Quang mới hoàn hồn, đồng thời nghiền ngẫm về lời sư phụ hắn nói.