La Sát Chi Đạo

Chương 24: Mạo hiểm




Chương 24: Mạo hiểm

Chương 24: Mạo hiểm

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló rạng ở phía đông thương khung.

Buổi sáng mỗi ngày của người dân Lục Ấm Thành lúc nào cũng như vậy, nhuốm đầy sắc thanh của sự năng động nhiệt huyết. Nhưng đặc biệt hôm nay, cảm giác sự nhộn nhịp nô nức ở nơi đây đã được nâng lên tầm cao mới, như tiếp thêm dầu vào lửa.

Tin tức về vụ h·ỏa h·oạn Thanh Vũ Lâu đã nhanh chóng loan truyền đến khắp các khu vực ngõ ngách của Lục Ấm Thành, làm chấn động các cư dân trú ngụ tại tòa thành này.

Không ít người tụ tập lại trên những con phố, quần chúng bàn tán xôn xao về chủ đề nóng hổi này.

Con người mà, trong lòng luôn giữ cái tâm hiếu kì, bất cứ khi nào có chuyện mới lạ chưa từng nghe thấy, hay có tính chất kinh thiên động địa, thì luôn luôn sẵn sàng tâm lí hóng hớt, nhiều chuyện.

Hàng tá giả thuyết trời ơi đất hỡi đã được mọi người đặt ra. Như là có kẻ phản nghịch trốn trong hàng ngũ bang chúng Hắc Hổ Bang, m·ưu đ·ồ tiêu diệt bang phái đầy tội nghiệt này; hay do khi một đoàn xe đi qua, xuất hiện sơ suất trong quá trình vận chuyển một lượng lớn thuốc nổ, nên m,ới dẫn đến hậu quả bi kịch trên.

Thậm chí hư cấu hơn, có kẻ lại khua môi múa mép rằng, thiên nhân trên trời vì ngứa mắt với tội ác tày trời của Hắc Hổ Bang mà nổi cơn thịnh nộ, biến lửa giận trong lòng thành hỏa long giáng xuống, trừng phạt lũ ác danh trùng thiên.

Cũng có suy nghĩ rằng, có kẻ có thâm cừu đại hận với Hắc Hổ Bang, nên mới nhân dịp đêm khuya vắng vẻ mà ra tay, nhằm chơi bọn chúng một vố đau. Thế nhưng ý kiến này không được nhiều người đồng thuận.

Đừng nhìn Hắc Hổ Bang chỉ mới thành lập được vài năm mà coi thường, đánh giá thấp bản lĩnh của chúng. Bang phái này tuy vẫn không có lịch sử thâm căn cố để như mấy thế lực lâu đời khác trong thành, nhưng thực lực tổng hợp phi thường mạnh mẽ, càng không nói tới độ lắm tiền nhiều của, cơ quan phòng bị như bẫy rập hay trận pháp của bọn chúng, chắc chắn không dễ bị phá giải.

Trừ phi lũ hung đồ ác bá này ngu xuẩn đến mức đắc tội với nguyệt cấp cường giả, không thì không lí nào có kẻ sở hữu khả năng thần không biết quỷ không hay, đốt nhà ngay tại trong địa bàn Hắc Hổ Bang được.

Mà nguyệt cấp nhân vật duy nhất được công khai ra ngoài ánh sáng cho công chúng trong Lục Ấm Thành này, chỉ có thành chủ Tống Vân Tường thôi. Ông ấy cũng không phải là người nhàm chán đến mức làm loại chuyện giấu đầu hở đuôi này. Cho nên giả thuyết này không hợp lí, được phần lớn dân chúng bác bỏ.

Nhưng mà, trên trời dưới đất này, thử hỏi liệu có cái gọi là hợp tình hợp lí với mấy con hàng hệ "đứa con của tác giả" không?



KHÔNG! Nhầm rồi, chúng ta nhầm to rồi!

Sự tồn tại của mấy thằng như thế là để tay trái vả một cái, tay phải tát một cái vào chính cái bản mặt của ông trời, khiến cho lão thiên gia không khác gì một thằng chúa hmề nhảy nhót làm trò tiêu khiển.

Ảo thật đấy!

Về phần Nguyên ca của chúng ta, vẫn không hề hay biết về biến động to lớn trong thành, lúc này đang khoanh chân ngồi thiền trên giường. Tâm thần thả lỏng, cả người bước vào tu luyện.

Đấu khí lưu chuyển theo một chu thiên trong thân thể, luân chuyển theo lộ trình độc nhất của Huyết Sát Đắc Tử Công, cuối cùng trở về Đấu Vực. Lặp đi lặp lại như thế một lúc lâu, La Nguyên mới từ từ mở mắt, con ngươi bên trong lấp lóe quỷ dị đồ án trong một vài tích tắc, rồi sau đó biến mất.

Đêm qua, sau khi thoát khỏi địa bàn thuộc Thanh Vũ Lâu, hắn đã trở về nơi ở của mình, nhằm ứng phó với biến cố sắp giáng xuống thân.

Giống như những gì đã đề cập ở chương trước, La Nguyên đã biết trước được rằng hôm nay, người thuộc một thế lực ma môn tên là Ma Động Quật sẽ đến đây truy bắt mình, vì một lí do không rõ nào đó.

Trải qua một lúc cân nhắc kĩ lường, hắn đã xác định phương hướng mà bản thân cần hướng tới để đối chọi với mưu kế này của Ma Động Quật.

Tuy nhiên, nhìn bộ dáng ung dung tự tại của Nguyên ca lúc này, khiến cho người khác không khỏi ngẩn ngơ, nghi ngờ.

Địch nhân sắp ghé thăm tận cửa rồi, tên này lại thư thả ngồi chờ, quá vô lí đi mất. Chẳng lẽ định đợi nước tới chân mới nhảy à? Hay là tự tin vào thực lực của chính mình nên cảm thấy không cần xách tay chuẩn bị gì hết?

Thật ra cả hai đáp án trên đều sai. Tính cách của Nguyên ca, chúng ta đã nắm khá rõ ở chương trước. Là 1 người thận trọng kĩ tính, hắn sẽ rất ít khi đi ngược lại với nguyên tắc "cẩn tắc vô áy náy" của mình.

La Nguyên sớm đã có dự định trong đầu, chỉ đơn giản là cần nhân thủ của Ma Động Quật đến phối hợp mà thôi. Như vậy thì kế hoạch của hắn mới bắt đầu được.

"Hửm? Giác quan ta bỗng nhiên phát giác được nhiều nguồn sinh mệnh lực cường đại đang dấn chân vào khu vực xung quanh. Là bọn chúng à?" Vẫn đang bình tĩnh ngồi yên một chỗ, bỗng nhiên hai hàng lông mày nhíu lại. Cảm nhận được thứ gì đó, La Nguyên thì thầm.

"Thủ đoạn che dấu động tĩnh hay ho thật. Hoàn toàn không để lộ chút khí tức nào, cũng may là có Huyết Sát Đắc Tử Công. Xét cho cùng thì bản thân hiện tại quá yếu, chưa đủ bản lĩnh. Xem ra muốn hành tẩu khắp nơi, ta cần nhiều thời gian trau dồi kĩ năng của mình."



"Có điều, muốn suy xét về tương lai, thì ta cần phải an toàn vượt qua đám boss sắp tới cái đã, rồi hẵng nghĩ đến."

Sau một hồi suy nghĩ mông lung, La Nguyên nắm chặt bàn tay, ngước nhìn trần nhà. Đợi một lát, hắn duỗi người nằm ngửa trên chiếc giường cũ kĩ không chắc chắn, toàn thân thả lỏng, nhịp thở đều đặn nhẹ nhàng, đôi mắt nhắm lại, khiến người ngoài dễ dàng phán định hắn đang ngủ.

Nhưng lạ kì thay, tâm thần Nguyên ca vẫn giữ vững tĩnh tảo, không hề có dấu hiệu nghỉ ngơi, thật sự là phong cách không dễ đoán được.

'Vận mệnh của ta và tòa thành này, sẽ đi đến đâu đây, thật sự là tò mò. Lâu lắm rồi mới có cảm giác kích thích như thế này, thì ra đây chính là cảm giác điên cuồng của tuổi trẻ à? Cứ tưởng là sẽ không được tự thân trải nghiệm chứ. Quả nhiên, làm theo ý muốn của bản thân vẫn là nhất.'

Sự hưng phấn dâng trào lòng, Nguyên ca không cố gắng đè nén hay kiềm chế nó, mà tận lực thưởng thức cảm xúc mới lạ, khá lâu chưa được hưởng thụ ở kiếp trước.

Một khoảnh khắc im lặng. Vào lúc này, thanh âm ngân nga của chú chim, tiếng gió thổi những cành lá xào xạc, những âm thanh thường ngày hắn không để ý dường như được phóng đại hơn bao giờ hết, lọt vào tai hắn một cách rõ ràng.

Và sau đó, La Nguyên cảm giác được tinh thần dần dần u mê, đắm chìm vào trong khoảng không tối tăm. Ý thức dần dần biến mất, chút tư duy mơ hồ cuối cùng đã tan biến vào hư không.

La Nguyên không hề hay biết rằng, chút ý nghĩa vừa xảy ra vài phút chốc trước của hắn, lại là suy nghĩ cuối cùng của mình.

Chúng độc giả:"GAME OVER"

Tác giả:"Khoan khoan, main chính vẫn chưa ngủm củ tỏi đâu. Đây chỉ là ẩn dụ thôi! Tình tiết hay ho vẫn còn ở phía trước"

*

Vài canh giờ sau



Tại một địa điểm bí mật, nơi hầu như bị bóng tối che phủ, không có chút ánh sáng văn minh nào với tới, chỉ tồn tại lẻ tẻ vài cây đuốc gỗ làm vật thắp sáng căn phòng. Dù vậy, nhưng điều kiện ánh sáng vẫn rất thiếu thốn, hoàn toàn không phù hợp để miêu tả cảnh quan, trong khi không gian tối om thế này.

Như vậy cũng tiện, tác giả không giỏi miêu tả cảnh vật con người, làm như thế đỡ mệt sức phải giới thiệu nội thất nơi này ra sao, hay khuôn mặt dáng vóc của những nhân vật sắp lên đất diễn ntn. Chúng ta sẽ đơn sơ giản lược một số thứ không đáng chú ý, chỉ tập trung vào các chi tiết thiết yếu thôi nhé.

Cũng không phải là sẽ để cho độc giả mù mịt về kiến trúc nơi này, mà như vậy sẽ đỡ làm cho bạn đọc rối óc.

Tiếp tục với cốt truyện, lúc này, tọa vị tại một góc riêng biệt, là một nam tử tóc dài màu trắng, một nửa khuôn mặt bị bao khuất bởi lớp mặt nạ với nhiều hoa văn lạ thường. Màu sắc da của nam tử trắng bệch, thần sắc lờ đờ, mệt mỏi. Nếu không phải có chiếc áo choàng che phủ phần thân, e rằng sẽ không ai nhận ra dưới lớp vải đó là một thân thể gầy gò trơ xương, nhìn giống như xác c·hết đội mồ sống dậy, ngoại trừ việc hơi thở của sự sống vẫn tỏa ra từ người này.

Nam nhân gầy gò này, hiện đang chăm chú tập trung vào một cuốn sách không biết tên, giống như là thánh kinh. Tiếng lật từng trang giấy cứ cách một khoảng thời gian lại vang vọng, đó tựa hồ là thanh âm duy nhất trong bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ này.

Chợt, giác quan hắn phát hiện gì đó, tay phải gập cuốn sách lại, không quên để lại dấu trang. Rồi nam tử hướng tầm mắt về phía trước, ánh mắt dừng lại tại một vị trí tối tăm không bóng người, ngắn gọn cất tiếng hỏi:

"Người đã đưa đến chưa?". Thanh âm khô khốc vô hồn, tựa như một con rối vô tri vô cảm, tuôn ra từ đôi môi nứt nẻ thiếu huyết sắc, hướng về phía trước.

Đáp lại câu hỏi khó hiểu đó, là tiếng bước chân và tiếng đế giày cộp cộp nện vào mặt sàn, cùng với sự xuất hiện của một nam tử khác. Người này ngoại trừ phần trang phục giống hệt nam tử gầy gò, thì lại có phong thái khác biệt. Tác phong lôi thôi lếch thếch, đầu tóc rối tung như tổ quạ, khuôn mặt lười chán, đưa lại ấn tượng tương tự dân ăn mày.

"Đã ở đây. Lúc nào cũng có thể đưa ra." Nam tử tổ quạ cũng trả lời ngắn gọn, điệu bộ chán chường, mệt mỏi, tựa hồ không có hứng thú với hành động lần này của tổ chức.

Nam nhân gầy gò nghe thấy vậy chỉ đơn giản gật đầu một cái, rồi quay trở về với cuốn sách của mình, hoàn toàn bỏ mặc phớt lờ sự tồn tại của người đối diện, ý nói xong việc rồi thì đừng quấy rầy.

"Nhưng có một khúc mắc mà ta không hiểu." Không quan tâm tới dụng ý của tên đáng ghét kia, nam tử tổ quạ nói ra suy nghĩ của mình.

"Khúc mắc?" Nam tử gầy gò đáp lại với sự khó chịu. Tuy y rất bực mình nhưng vẫn dỏng tai lắng nghe, để phòng tránh trường hợp bất trắc.

"Tên tiểu tử kia lúc bọn ta ra tay thì vẫn yên giấc ngon lành, hoàn toàn không có chút phòng bị nào, toàn thân đầy rẫy sơ hở. Khác nhiều so với những gì Hắc Hổ Bang miêu tả là một tiểu quỷ xảo quyệt. Ta cảm thấy hoài nghi về điều này." Không tìm ra được lời giải, nam tử tổ quạ chỉ đành hỏi thăm ý kiến của tên đối diện

"...Chắc chỉ đơn giản là do bản lĩnh của lũ đầu đường xó chợ đó quá yếu kém mà thôi. Ta không tin một tên nhóc con chưa trải sự đời có thể có mưu kế quỷ quyệt gì đâu." Nam tử gầy gò nâng cằm suy nghĩ một chút, rồi nói ra ý kiến của mình.

"Chắc là vậy. Nhưng để đảm bảo, chúng ta nên phái người canh chừng tiểu tử đó, tăng cường cường độ bảo mật." Tổ quạ cũng tán đồng. Nhưng vì giữ mọi thứ trong tầm kiểm soát, hắn vẫn đề xuất phương án an toàn.

"Cứ theo những gì ngươi nói đi." Nam tử gầy gò không có bất cứ phản bác với đề nghị đó. Dù gì hắn cũng là người quản lý nơi này, phải chú ý những biến số ảnh hưởng đến đại cục. Nếu không sẽ không biết nói năng gì cho cấp trên.

Tổ quạ cúi người nhẹ một cái, rồi lui ra ngoài, để lại nam tử gầy gò một thân một mình đem sự chú ý vào lại cuốn sách.