Chương 23: Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn
Chương 23: Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn
Một lúc sau vụ h·ỏa h·oạn ở Thanh Vũ Lâu.
Lúc này, La Nguyên đang dừng lại tại một con hẻm nhỏ tăm tối, thân trên cúi xuống, hai tay dựa vào đầu gối, hơi thở hổn hển đứt quãng, thể lực tiêu giảm không ít.
"Hộc hộc, xem ra khoảng cách như này là đủ an toàn rồi. Cũng may là khoảnh khắc ta tháo chạy khỏi Thanh Vũ Lâu, lũ Hắc Hổ Bang còn đang ngỡ ngàng ngơ ngác không biết thủ phạm là ai, chỉ biết hối hả chữa cháy, ta mới không bị kẻ nào phát giác, nên không có truy binh đuổi theo, qua khỏi kiếp nạn này."
"Nhắc tới mới ức chế, tên khốn đội mũ mèo đó, đợi lão tử điều tra ra thân phận thật sự của ngươi, ta nhất định sẽ cho ngươi biết cái gì gọi là dảk dảk bủn bủn."
Chúng độc giả:"LMAO"
Nghĩ đến thôi là đã thấy tức, La Nguyên quyết định tạm thời không suy nghĩ về vụ đó nữa, chứ nếu cứ thế này không khéo hắn khó ở suốt ngày mất.
"Trước lúc rời khỏi ta đã thu hết toàn bộ bảo vật vào trong La Sát Vực, cũng chính là không gian chứa đồ của hệ thống...Ừm, tất cả đều không bị hư hại sứt mẻ gì, lần này hệ thống lập được đại công rồi."
"Tuy cái tên khó ưa đó suýt nữa đã hại c·hết ta, nhưng mà hắn đã thay ta làm một quả "pháo hoa chúc mừng" cho Hắc Hổ Bang. Ý định ban đầu của ta cũng tương tự như thế, nên cũng không thể nói làm ăn thua lỗ được. Cơ mà như thế chẳng phải vả mặt một cái, nói rằng công sức ngày đêm chuẩn bị của ta đổ sông đổ bể hết rồi sao. Thật không biết nên vui hay nên buồn nữa..."
"Thôi kệ đi, không nghĩ nữa. Bây giờ việc ưu tiên cần làm là liên lạc với Tiểu Lạc Lạc, thông tri cô ta để tìm hiểu tình hình, m·ưu đ·ồ của đám người kia. Tiến độ nhiệm vụ đạt mức 100% tức là cô ấy đã nghe được toàn bộ những gì có thể nghe rồi. Cho dù không thể biết đích xác, nhưng ít nhất cũng có thể có một cái nhìn khái quát về kiếp nạn sắp tới."
Nhận biết điều cần thiết nhất phải làm lúc này, La Nguyên ngưng thần, trong đầu ý niệm tập trung, nối liền với tâm thần khí linh Lạc Vi. Mặc dù hắn không thể truyền âm tới chỗ Lạc Vi khi cô ta ở vị trí cách xa, nhưng La Nguyên có thể dựa vào mối liên kết giữa chủ nhân và khí linh, từ đó làm cầu nối âm thầm tạo một loại tin tức, gửi vào tiềm thức khí linh . Nhờ vào đó, Lạc Vi có thể xác định được vị trí hiện tại của La Nguyên cho dù khoảng cách của cả hai xa đến như thế nào, giống như định vị GPS vậy.
Làm theo phương pháp như thế, La Nguyên dễ dàng thông báo cho Tiểu Lạc Lạc về khu vực hiện tại đang lưu lại. Cuối cùng chỉ còn là vấn đề về thời gian cho đến khi cô nàng tìm ra hắn.
Chờ đợi thời gian được vài phút, bóng hình của Tiểu Lạc Lạc đã xuất hiện trong tầm mắt. Điệu bộ không chút vất vả, quần áo nguyên vẹn, không dính chút tổn thương nào. Từ bộ dáng trước mắt mà xem xét thì, Lạc Vi đã thuận lợi mà không bị phát hiện, đồng thời cũng không bị cuốn vào rắc rối một phần do La Nguyên gây nên. Cũng đúng, bản lĩnh của khí linh này tuy chúng ta chưa được tận mắt chứng kiến nhiều, nhưng chắc chắn rất phi thường. Giả sử có bị liên lụy thì v·ụ n·ổ kia cũng chẳng thể tạo thành uy h·iếp gì cho cô nàng này cả.
"TÊN CHỦ NHÂN HỖN ĐẢN KIA, TẠI SAO NGƯƠI CÓ THỂ ĐỂ MẶC MỘT CÔ NƯƠNG LẺ LOI BÉ NHỎ LẠI MỘT MÌNH MÀ CHẠY TRỐN CHỨ!? NGƯƠI CÓ PHẢI LÀ NAM NHÂN KHÔNG ĐẤY HẢ? TẠI SAO NGƯƠI KHÔNG MẶC VÁY ĐÀN BÀ VÀO LUÔN ĐI!?" Có vẻ vì quá bực tức vì hành động "đại nạn ập xuống mỗi đứa chạy một nẻo" của La Nguyên, mà bây giờ khuôn mặt của Tiểu Lạc Lạc lúc này đầy nếp nhăn, lao nhanh đến trước mặt hắn, oán giận gào thét lên đến nỗi nước bọt cũng phun ra cùng câu từ, trút toàn bộ sự phẫn nộ trong lòng mình vào mặt tên chủ nhân vô sỉ.
"Được rồi, được rồi. Ngươi nói nhiều quá, nhanh nhanh tường thuật lại toàn bộ sự việc đi." Bỏ mặc cho vẻ mặt bất mãn ra trò của Tiểu Lạc Lạc khi bị sai làm cu li, La Nguyên chẳng rảnh để mà giải với chả thích, không chần chừ cấp tốc tìm hiểu câu chuyện từ miệng cô nàng.
Cảm thấy bị nhục mạ vì thái độ thờ ơ không biết tội của La Nguyên, sự tức giận trong Lạc Vi ngày càng dâng cao, dần dần đạt tới đỉnh điểm, cảm tượng bây giờ chỉ cần Nguyên ca chơi ngu tác động một tí, thì y như rằng cô nàng này sẽ hóa thành sư tử hà đông mất. Nói dễ hiểu thì tình cảnh bây giờ của hắn giống như mấy thằng trẻ trâu đi trêu chọc chó nhà người ta vậy. Và kết cục thì, úi giồi ôi, các độc giả biết rồi đấy, hữu tử vô sinh.
Độc giả 1:"Hay quá em ơi, chơi tới bến luôn đi. Quý vị, chúng ta hãy dâng một tràng pháo tay thật nồng nhiệt ủng hộ em nó cái nào."
Độc giả 2:"Từ từ, phải giấu con hàng excite* của tên này trước đã. Kẻo nó lại "36 kế chạy là thượng sách" thì cơ hội ngàn năm có một vụt mất."
Độc giả 3:"Cũng phải nghĩ cách phi tang chứng cứ, ngăn ngừa hậu hoạn cái đã. Đúng rồi, đầu thì ném cho chó hoang, hai hòn thì..."
La Nguyên:"Lịch pẹ, tụi bây lẩm bẩm cái gì mà ghê tởm quá vậy. Truyện này éo muốn có tag "kinh dị" đâu nhá."
Thế nhưng, khi Lạc Vi nghĩ đến quá khứ tràn đầy "tươi đẹp" với những đòn roi đầy tình "yêu thương" của La Nguyên, thì cô nàng này đã cố gắng kìm nén lại sự sục sôi trong lòng. Tĩnh tâm lại, Lạc Vi từ từ kể đầu đuôi những gì mình nghe được cho La Nguyên.
Độc giả 4:"Xì, đúng là cái thứ bệnh hoạn chuyên đi đe dọa con gái nhà lành. Con hàng này mà có mặt trong haiten thì chắc chắn dính tag NTR."
Độc giả 5:"Còn nếu là trong AV thì tựa đề mười phần là: bố chồng và con dâu..."
La Nguyên:"BỚT BỚT MẤY CÁI TRÍ THÔNG MINH ĐI TRƯỚC THỜI ĐẠI CỦA TỤI BÂY HỘ LÃO TỬ!!"
Sau khi nghe được thông tin quý báu, vẻ mặt của La Nguyên trầm trọng hẳn lên vì sự việc này nghiêm trọng hơn hắn tưởng, nhưng trong lòng nhẹ nhõm đôi chút vì hắn coi như đã giải bỏ một chút thắc mắc còn vương vấn.
Thứ nhất, đại nạn sắp ập đến Lục Ấm Thành mà hệ thống đề cập tới có vẻ do một tổ chức thần bí tên là Ma Động Quật chủ mưu, còn có nội ứng của Hắc Hổ Bang và Diệp gia- một trong tam đại gia tộc trong thành.
Thứ hai, mục đích của bọn chúng hình như là để hồi sinh một kẻ rất nguy hiểm, tình tiết thường thấy trong các tiểu thuyết phim truyện.
Thứ ba, thời gian chỉ còn 1 tuần cho đến khi kế hoạch của bọn chúng thành công. Tình thế hiện nay rất gấp gáp, căn bản rất khó để xoay chuyển thế cục.
"Làm sao bây giờ, chỉ với sức một mình ta thì rất khó để ngăn chặn âm mưa của chúng. Cũng không thể cầu viện ai được, ai mà tin lời một đứa nhóc như ta chứ. Cho dù có tin, làm sao mà trả lời được lí do ta biết được tin tức này chứ, không thể để lộ bí mật của mình được, làm không khéo thì có khi còn bị nghi ngờ là đồng phạm nữa." Chỉ với những tình báo trên, đã đủ để La Nguyên mường tượng đại họa gì sắp xảy ra. Có điều, biết là một chuyện, giải quyết được không là một chuyện khác.
"Đúng rồi, Tiểu Lạc Lạc, Ma Long Hóa Sinh Đại Trận là cái gì thế? Cô nói rằng trận pháp này đang bào rút dần dần sinh mệnh lực của người dân trong thành, dùng để hồi sinh kẻ nguy hiểm kia. Nhưng nguyên lí và cách thức hoạt động như thế nào, có thể giảng giải rõ ràng cho ta được không? Có khi ta có thể tìm ra cách phá giải trận pháp này đấy." Đang bó tay với thế cục trước mắt, bỗng dưng La Nguyên nảy ra một chủ ý, lại gần thăm hỏi cô nàng Lạc Vi
"Nô gia không biết." Tiểu Lạc Lạc không thèm nhìn vào mặt hắn, phồng má quay đầu sang chỗ khác, hừ lạnh một tiếng, bộ dáng khó ở.
"Sao lại không biết? Chẳng phải cô từng nói với ta rằng mình đã sống cả vạn năm sao? Những kiến thức về trận pháp thế này thường thì cô phải biết chứ." Bất ngờ với câu trả lời của Lạc Vi, La Nguyên hỏi rõ lại.
"Đã nói không biết tức là không biết. Nô gia chưa từng nghe qua trận pháp này. Nô gia buồn ngủ rồi, quay về đây, đừng gọi cho nô gia." Tiểu Lạc Lạc không đợi La Nguyên kịp phản ứng, nhanh chóng hóa thành một luồng ánh sáng màu tím bay về mi tâm hắn rồi biến mất.
Đứng hình một vài giây, La Nguyên gãi gãi đầu vài cái, thì thầm:
"Ta không cảm nhận được chút dối trá nào, hẳn là cô ấy nói thật. Kỳ lạ thật, cứ tưởng Tiểu Lạc Lạc "trên thông thiên văn dưới tường địa lí" lắm chứ."
"Nhìn bộ mặt của cô ấy, chắc là uất ức lắm. Cũng phải, nửa đêm nửa hôm đánh thức rồi còn ra lệnh cho người ta, không phẫn uất mới lạ. Ta cũng cảm thấy mình hơi quá đáng thật, bữa nào tìm cơ hội xin lỗi cô ấy vậy."
"Tạm thời không nhắc tới chuyện này nữa. Không có sự giúp đỡ của Tiểu Lạc Lạc, có lẽ ta vẫn phải tự lực gánh sinh rồi. Để xem... đúng rồi. Từ trong câu chuyện của bọn chúng, xem ra tên Trương Tam đó rất hứng thú với một tên nhóc, chính là ta. Cộng thêm vụ 3 tên hắc y nhân đột nhập vào nhà ta ở chương 5, có thể suy ra chúng cần ta để làm một việc gì đó, mà nhất định phải bắt sống mới được. Tên Trương Tam đó đã cậy nhờ đám Ma Động Quật vây bắt ta vào ngày mai, với thân thủ hiện nay của ta khó mà thoát thân được. Vậy thì, khục khục, không bằng chơi một nước cờ hiểm, tương kế tựu kế vậy."
Dứt lời, La Nguyên nhanh chóng hướng về phía nhà mình mà đi, để mặc màn đêm đầy sao ở phía sau.
*
Cùng thời gian đó, tọa lạc tại khu vực trung tâm của Lục Ấm Thành, là một tòa biệt thự to lớn lấy phong cách của phương Tây. Nghe cũng thật kỳ lạ, tuy nằm giữa lòng tòa thành, xung quanh có những kiến trúc phương Đông, nhưng tòa biệt thự này lại không mang cho người ta chút cảm giác lạc lối khó chịu, mà lại tỏa sáng rực rỡ như đom đóm giữa ban đêm, vẻ đẹp khác lạ nó gợi tới khiến lòng người rung động.
Đây chính là tư gia của thành chủ Lục Ấm Thành, đồng thời cũng là cứ địa của một trong ba gia tộc lớn nhất trong thành.
Thành chủ Lục Ấm Thành là một quý tộc có chút tiếng tăm, từng lập nhiều công cho vương thất Hoàng Long Quốc, nên đã được đức vua sắc phong quý tộc, tới Lục Ấm Thành trấn thủ nơi này, lập môn hộ, tức là Tống gia hiện giờ. Vị thành chủ này trong vòng 20 năm trị vì đã cống hiến hết mình cho tòa thành này, khiến cho nó phát triển thịnh vượng. Chính vì thế, nên ông rất được người dân trong thành yêu mến, Tống gia cũng được ủng hộ giúp đỡ rất nhiều, dẫn đến cho dù Tống gia chỉ mới đến nơi này có 20 năm, gia tộc này đã có thể sánh vai với 2 đại gia tộc đứng đầu lâu đời là Diệp gia và Lưu gia.
Tòa biệt thự này chính là minh chứng cho sự thịnh vượng và mạnh mẽ của Tống gia, là biểu tượng không thể lay chuyển.
Luyên thuyên dài dòng như vậy là đủ, bây giờ chúng ta sẽ trực tiếp đi vào sự việc chính.
Tại một căn phòng không có ánh đèn điện rọi sáng, chỉ có ánh trăng nhẹ nhàng xuyên qua lớp cửa sổ chiếu rọi căn phòng.
Lúc này, trong căn phòng mờ mịt có 3 thân ảnh không thấy rõ dung mạo, đang ngồi cùng một chiếc bàn ở giữa căn phòng, dường như đang thảo luận điều gì đó. Tuy không thể thấy được biểu cảm trên khuôn mặt, nhưng từ thanh âm ngưng trọng của ba người, có thể xác định sự việc họ đang bàn bạc vô cùng hệ trọng.
"...Như vậy thì, Tống thành chủ, sự việc lần này đã được ta khái quát cho 2 người, tiếp theo là phần việc của ngươi rồi." Thanh âm già nua tuôn ra từ miệng của một người ngồi trên bàn, hướng về phía hai người kia mà nói."Lưu gia chủ nữa, hi vọng gia tộc của ngươi sẽ phối hợp với Tống gia, để kết cục thương tâm sẽ không xảy ra."
Mặt trăng lúc này đã dâng cao, ánh trăng chiếu xuống khắp căn phòng, lờ mờ có thể thấy được
Người vừa phát biểu là một lão giả nhìn vẻ ngoài chừng 60-70 tuổi, khuôn mặt đầy vết nhăn, nhuốm vẻ t·ang t·hương. Khí chất quanh người mang cảm giác cao quý không thể mạo phạm. Tuy lão giả mặc một bộ đồ hèn mọn, trên vải đầy bụi bẩn, nhưng nó lại kết hợp một cách hoàn mỹ với khí chất đặc biệt, tạo nên cảm giác thần thần bí bí. Miêu tả một cách dễ hình dung, hình tượng nhân vật này rất giống với những ẩn thế đại lão trong tiểu thuyết huyền huyễn vậy.
Bên trái lão giả là một trung niên nhân ăn mặc bảnh bao, bộ cánh mang khí phái của quý tộc phương Tây, hai tay đeo nhẫn vàng, bộ dáng vô cùng cao sang . Người này chính là Tống Vân Tường, đương nhiệm thành chủ Lục Ấm Thành, tu vi nhất nguyệt cấp. Ông chính là kẻ quyền lực nhất trong thành, một cái phất tay cũng đủ để hô mưa gọi gió ở Lục Ấm Thành. Đây cũng chính là người mà lão giả thần bí gọi với cái tên Tống thành chủ.
Ở phía bên kia, đối diện với Tống Vân Tường là một trung niên nhân khác có khí phái không kém cạnh. Trên người đầy vàng bạc trang sức, độ quý phái sang trọng có thể nói là thượng thừa, ngay cả chất liệu áo bào cũng là chất vải tốt nhất, không dễ dàng có được. Nếu chỉ xét về độ xa xỉ và khoe của, thì người này còn hơn xa so với Tống Vân Tường. Đây chính là Lưu Truyền Văn, gia chủ hiện tại của Lưu gia, một đại gia tộc khác ở trong thành.
Nếu để người khác thấy cảnh tượng này, chắc chắn sẽ nghị luận xôn xao, vì rất hiếm khi người đứng đầu của hai đại gia tộc lại tụ tập cùng một chỗ, thường thì những vụ tụ họp đều do người đại diện mỗi bên tham gia, các gia chủ chỉ gặp nhau khi có đại sự. Nhìn tình hình thì có vẻ không phải là trùng hợp, mà là chủ động gặp mặt. Thật sự là một trường hợp hi hữu.
Điều này dễ làm gợi lên nỗi tò mò về nội dung mà ba người nay đang thảo luận.
"Ngư trưởng lão yên tâm, vì an nguy của Lục Ấm Thành, Tống gia và ta nguyện ý liều mình bảo vệ nó." Thành chủ Tống Vân Tương đáp lại lời của lão giả
"Chuyện của Lục Ấm Thành là chuyện của Lưu gia, hơn nữa ta sẽ không làm loại chuyện lật mặt với Thiên Võ Điện đâu." Lưu Truyền Văn đáp theo.
"Vậy đa tạ hai vị. Sau chuyện này, công lao của hai vị ta sẽ bẩm báo với Điện chủ, ngài ấy chắc chắn sẽ trọng thưởng cho hai vị "
Lão giả giơ hai tay hướng về phía hai người, chắp tay cảm ơn, rồi suy tư trong đầu.
'Đãi Ma, ân oán kéo dài trăm năm của chúng ta, đã đến lúc kết thúc nó rồi. Cho dù n·gười c·hết là ta hay là ngươi, thì cuối cùng chúng ta sẽ được giải thoát bởi mối duyên nợ khốn nạn này. Rất nhanh thôi.'