Chương 2: Thanh niên cô độc
Chương 2: Thanh niên cô độc
Ta là La Nguyên
Năm nay 20 tuổi, là sinh viên của một trường đại học công lập
Năm 18 tuổi, ta vì nguyện vọng của cha mẹ mà gắng sức thi vào một trường đại học danh giá.
Ta cũng không phàn nàn gì cả, dù sao cả cuộc đời của ta trước giờ đều do ba mẹ quyết định.
Từ nhỏ, cha ta đã định sẵn sự nghiệp cho ta. Ông ấy cho ta vào những trường học mà ông từng theo học, chọn cho ta những ngành học mà lập nên sự nghiệp ông ấy. Cha ta cũng quyết định sẽ cho ta thừa kế tập đoàn của ông ngay sau khi kết thúc học hành.
Còn mẹ ta, bà ấy là người quyết định con người của ta. Bà lựa chọn cơm ăn áo mặc cho ta, cố gắng rèn giũa ta thành một con người lịch lãm, có học thức trong mắt bà ấy. Thậm chí bà ấy còn quyết định người vợ của con trai mình.
Dần dà, vì sống một cuộc đời vô vị mà bản thân không thể nắm giữ, ta cũng không biết rằng mình sống vì cái gì.
Ta cũng không hận cha mẹ mình. Dù sao, chính ta là kẻ quyết định buông xuôi tất cả, là một kẻ hèn nhát không dám nói ra ý kiến của mình.
Để cuối cùng, kẻ mất tất cả, lại là ta.
*
Trên sân thượng một tòa tháp chọc trời cao vun v·út, có một thanh niên mặc áo khoác đen, bên trong là áo sơ mi mỏng màu trắng. Thanh niên để lại cho người khác một cảm giác t·ang t·hương khi nhìn vào đôi mắt của mình. Đôi mắt màu đen rất đẹp, tựa như thương khung đêm tối nhưng lại rực sáng vì những vì sao chói lòa. Nhưng đôi mắt vô hồn giống n·gười c·hết ấy lại không mang đến chút sức sống nào.
Thanh niên ngẩng đầu nhìn lên thương khung đầy mây đen, sấm chớp nổi lên, cuồng phong nổi dậy, những hạt mưa điên cuồng rơi xuống.
"La thiếu"
Thanh âm vội vã cùng thành khẩn vang lên từ sau lưng khiến thanh niên quay đầu lại.
Trong tầm mắt La Nguyên là một đám người ăn mặc giống như vệ sĩ, dẫn đầu là một tráng nam cơ bắp cuồn cuộn, khuôn mặt đầy vết sẹo, khí thế bức người.
Nhưng lúc này, khuôn mặt tráng nam lại đầy vẻ lo lắng, khí thế dọa người như một con hổ thường ngày cũng biến mất, tựa như thuộc hạ trung thành lo lắng cho chủ nhân của mình
"La Hổ à"
La Nguyên mở miệng chất giọng trầm thấp điềm đạm nhẹ nhàng vang vọng khắp không gian.
"Ta không còn là thiếu chủ La gia nữa, ngươi không việc gì phải xưng hô như vậy"
"La thiếu, trong lòng thuộc hạ, ngài vẫn luôn là thiếu chủ như lúc trước. Hơn nữa, gia chủ vẫn chưa đồng ý cho ngài rút khỏi La gia. Xin ngài hãy quay về đi ạ, phụ mẫu ngài đang đợi, đừng làm khó thuộc hạ nữa"
"Không đâu, tất cả đã kết thúc rồi"
Đưa chân bước về phía mép sân thượng, La Nguyên từng bước đi tới, vừa đi vừa nói:
"Kể từ thời khắc ta vứt bỏ sự nghiệp, ta đã trở thành phản đồ La gia rồi."
"La Hổ, thuở nhỏ chính ta là người đã đem ngươi về La gia, cũng chính ta là người ban cái tên này cho ngươi. Ngươi chính là kẻ bên cạnh ta nhiều nhất, hiểu ta nhất, nên cũng rõ ý của ta chứ."
"Đây là lần đầu tiên trong đời ta thực sự muốn làm gì trong đời, thế nên ta sẽ không thay đổi ý định đâu"
Nói xong, La Nguyên đã bước đến mép sân thượng, cúi xuống, phía dưới là mặt đất cách xa trăm trượng. Chỉ cần bước thêm bước nữa, là hắn sẽ chính thức khép lại cuộc đời u ám này, hoàn thành nguyện ước của hắn.
Hít một hơi dài, chân phải hắn chuẩn bị giơ lên. Ngay lúc đó, tiếng nhạc chuông điện thoại của ai đó vang lên. La Nguyên sững người, sau đó lấy tay sờ vào túi áo khoác mình. Trên màn hình lúc này sáng lên hiển thị cuộc gọi, tên người gọi là "Phụ thân" cùng với tiếng nhạc chuông không ngừng.
Do dự một lát, La Nguyên vẫn quyết định chọn nhấn nút nghe máy
"Nghịch tử, bây giờ mày đang ở đâu, quay về ngay. Con gái cả Dương gia đã tới lễ đính hôn rồi. Chỉ cần hợp tác với tập đoàn Dương thị, thì vị thế của tập đoàn La thị sẽ tăng vọt lên, đứng đầu trong quốc nội. La gia cũng có thể trở thành đỉnh tiêm gia tộc rồi. Do đó, nhất định phải tới ngay, nghe rõ chưa."
Đầu dây điện thoại bên kia là một trung niên nhân mặt mày dữ tợn, mặc một bộ âu phục đang lớn giọng quát tháo lên. Chất giọng uy h·iếp rõ ràng truyền qua đầu dây bên kia, có thể khiến cho người khác kh·iếp sợ.
Đối mặt với sự uy h·iếp từ cha mình, La Nguyên vẫn một mực bình tĩnh, nhàn nhạt đáp lại:
"Con và cô ấy không có tình cảm, cớ gì phải kết hôn?"
"Tuyết nhi thích ngươi, chỉ là nó không dám nói ra thôi"
"Dù cho cô ấy thích con thì con cũng không thích cô ấy. Hơn nữa, con chưa từng nhớ là mình từng làm việc gì để cô ấy thích mình cả. Nếu cô ấy thích con thật, thì đó chỉ là một sự hiểu lầm, không phải tình cảm chân thực. Hai bên việc gí cứ phải quấn lấy nhau"
"Không có tình cảm thì sau này bồi dưỡng. Vả lại, đây không phải là vấn đề tình cảm, mà là lợi ích của cuộc hôn nhân này đem đến cho La gia. Không được cằn nhằn nữa, quay về ngay."
Tiếng ngắt điện thoại vang lên. Sau đó, màn hình điện thoại tối đi, để lại phút giây tĩnh lặng.
Trên mặt của La Nguyên lúc này vẫn bình thường. Không có tức giận, không có cằn nhằn, giống như hắn đã lường trước được điều này.
Phía sau lưng đám vệ sĩ cũng bắt đầu hành động, từng bước áp sát La Nguyên
"Xin lỗi La thiếu. Thuộc hạ buộc phải đắc tội ngài rồi"
"Đây chỉ là việc bất đắc dĩ. Sau này ta sẽ tạ tội với ngài"
"Người ta nói 'thân bất do kỷ'. Mong ngài hiểu cho"
"Đây là mệnh lệnh của gia chủ. Ta không thể làm trái được"
"La thiếu..."
"La thiếu..."
"..."
La Nguyên vẫn đứng yên tại chỗ, không xê dịch nửa bước.
"Ha... quả nhiên các ngươi cũng như vậy sao."
Chợt, khóe miệng La Nguyên giương lên, thở một hơi, sau tự cười trong lòng.
Hắn cười cợt chính mình vì đã ngu ngốc đến như vậy. Hắn biết rõ tính cách cha mình vậy mà đến phút cuối cùng vẫn hi vọng ông ấy tác thành cho mình. Hắn cũng đã chờ mong rằng đám vệ sĩ thân cận sẽ hiểu cho mình.
Để rồi hi vọng lại thất vọng .
La Nguyên trước giờ vẫn tin rằng xung quanh mình vẫn có những người hiểu cho hắn, những người đáng để hắn kết thành tri kỷ.
Nhưng thực tế, tất cả đều chỉ là ảo tưởng của hắn, một giấc mộng mà hắn cố gắng ngụy biện, tự lừa mình, đắm chìm vào trong nó, để trốn tránh hiện thực tàn khốc.
Hóa ra, thứ gọi là "bạn bè" hắn chưa từng thực sự nắm giữ.
Hóa ra, hắn vốn chỉ là một kẻ cô độc, lẻ loi, không nơi nương tựa.
Tuy nhiên, La Nguyên cũng không hề căm hận ai cả.
Tất cả những thứ đó chỉ là hắn tự tưởng tượng ra, là lỗi của hắn khi tin tưởng vào nó. Những người xung quanh không hề liên quan gì.
Hắn cũng không trách cứ thế giới này.
Hắn biết rằng thế giới này tuy tăm tối, nhưng cũng tồn tại những người tốt đáng tin cậy.
Là lỗi của hắn khi không chịu giương tay ra tìm kiếm nó.
Tất cả những nghiệp này là tự do hắn tạo ra, những thứ khác chỉ là thứ yếu mà thôi.
Chỉ là, La Nguyên có chút hụt hẫng .
"Nếu là nghiệp do ta tạo ra, vậy thì chính tay ta sẽ kết thúc nó, chặt đứt vận mệnh này"
La Nguyên ngẩng đầu lên, ánh mắt trực nhìn vào thương khung bao phủ bởi mây đen, hét lớn:
"Ta, La Nguyên, hôm nay thề với trời đất, hôm nay sẽ tự chấm dứt nghiệp quả mà ta tạo ra. Nếu có kiếp sau,..."
Nói được một nửa, thân hình La Nguyên biến mất trên sân thượng. Thân thể hắn đang rơi tự do trong khoảng không.
Cảm nhận được luồng khí cọ xát vào cơ thể mình, La Nguyên nhắm mắt lại, nói tiếp:
"Nhất định, ta sẽ sống hết lòng vì mình, dù cho có phải chịu đựng sự cô độc tột cùng."
Nói xong, La Nguyên cảm thấy một cơn chấn động mạnh trên cơ thể mình, cơn đau kinh khủng lướt qua giây lát, sau đó ý thức dần trở nên mơ hồ, cuối cùng biến mất.
Cùng lúc đó, trên bầu trời đen, sấm chớp vang lên không ngừng. Tiếp đó, một đoạn xích sắc lôi đình oanh vào trên người La Nguyên. Ánh sáng từ lôi đình chiếu sáng cả một khu vực giữa màn đêm tối.