Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 3: Khu ổ chuột




Chương 3: Khu ổ chuột

Chương 3: Khu ổ chuột

Thanh Thiên Giới

Đây là một thế giới đã tồn tại hàng trăm nghìn vạn năm.

Ở đây, có cường giả nhấc tay nhấc chân đều có uy lực hủy sơn diệt địa, có hung thú hoành hoành khắp nơi, có vạn tộc chi tranh,...

Từ xa xưa, thế giới này đã bị bao trùm bởi c·hiến t·ranh loạn lạc. Xung đột về tài nguyên, lãnh thổ, lợi ích đã dẫn đến cuộc bạo phát c·hiến t·ranh suốt hàng nghìn năm.

Cuối cùng, những người đứng đầu các thế lực cảm thấy việc tiếp tục c·hiến t·ranh là vô nghĩa. Và đã thống nhất một hiệp định hòa bình giữa các phe phái.

Thế giới bước vào thời đại hòa bình.

Vài nghìn năm sau.

Năm 4517, ngày 6 tháng 4, Quang Minh Lịch

Hoàng Long Quốc

Vân Lưu Quận

Lục Ấm Thành

Khu ổ chuột phía đông ngoại thành

Trên một ngõ hẻm nhỏ nối liền với một con đường chính của phía đông ngoại thành, lúc này có một cảnh tượng kì lạ xảy ra.

Một đám người ăn mặc giống như d·u c·ôn thời hiện đại đang truy đuổi một thiếu niên ăn mày quần áo tả tơi. Thiếu niên này thoạt nhìn khoảng 9-10 tuổi, khuôn mặt bình thường, trên mặt lấm le bùn đất, tay và chân có vài vết chai, toàn thân toát ra một mùi hơi thối giống như chưa tắm rửa nhiều ngày.

Lúc này trên tay thiếu niên cầm những chiếc bánh màn thầu đã nguội, chân thì cặm cuội chạy trối c·hết, không hề liếc về phía sau quan sát tình hình.

Đám d·u c·ôn đằng sau thì từng người đằng đằng sát khí, từng người cầm lấy những cây gậy gỗ làm v·ũ k·hí, vừa truy đuổi thiếu niên vừa quát tháo:

"Tiểu tử, đứng lại cho ta"

"Tiểu quỷ c·hết tiệt, hôm nay không bắt được ngươi họ lão tử viết ngược lại"

"Ba lần bảy lượt đến địa bàn Hắc Hổ Bang t·rộm c·ắp, ta phải dạy cho tiểu hỗn đản nhà ngươi một bài học"

Thiếu niên không đáp lại, chỉ tiếp tục dùng hết sức chạy trốn. Khuôn mặt ngày càng đỏ, hơi thở cũng ngày càng gấp, sức lực toàn thân đang nhanh chóng cạn kiệt.

Rất rõ ràng, thiếu niên đang ngày càng đuối sức. Cứ thế này, rất nhanh sẽ b·ị b·ắt kịp.

Đây cũng rất dễ hiểu. Cơ thể của trẻ con khó mà so sánh với người lớn. Hơn nữa, những người này từ cuộc đối thoại cũng có thể biết được là đệ tử của một bang phái nào đó, chắc chắn là người luyện võ, khí huyết phương cương, mạnh mẽ hơn người lớn bình thường nhiều.

Trừ phi thiếu niên cũng là luyện võ nhân, không thì sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi kịp, mọc cánh khó thoát.



Tạm dừng một chút, đến đây chắc sẽ có độc giả thắc mắc: Chẳng qua chỉ là bắt trộm mà thôi, trong khu ổ chuột xảy ra là chuyện bình thường mà thôi, có gì đâu mà kì lạ?

Xác thực là như vậy, trong khu ổ chuột thì loại chuyện t·rộm c·ắp này là chuyện cơm bữa, ngày xảy ra 5 bữa, tuần xảy ra 40 lần.

Thế nhưng độc giả thân mến, cứ việc bình tĩnh lại, kịch hay sẽ tới ngay thôi.

Lúc này, khóe miệng thiếu niên giương lên, trong lòng cười thầm:

'Tính toán thời gian, chắc cũng sắp tới rồi'

Đám người đằng sau không phát hiện biểu cảm trên mặt thiếu niên, chỉ thấy tốc độ thiếu niên giảm dần, cười to lên:

"Hắc hắc, tiểu quỷ, hôm nay ta muốn xem ai có thể cứu được ngươi"

"Các huynh đệ, hôm nay chúng ta dâng nộp tiểu tử này lên cho bang chủ, chắc hẳn ngài ấy sẽ rất hài lòng, trọng thưởng cho chúng ta."

"Nếu thật là như vậy, hôm nay ta nhất định sẽ đến thanh lâu một phen, ta nhớ các cô nương ở đó quá rồi"

Nghe thấy lũ côn đồ nói chuyện, thiếu niên trong lòng khinh thường:

'Một lũ ngu dốt, thế cục chưa định mã đã giương giương tự đắc. Không giữ trong lòng một tia cảnh giác, sau này khó mà làm việc lớn được. Chẳng trách lại chỉ có thể làm đệ tử sai vặt của Hắc Hổ Bang, suốt đời ở tầng lớp dưới chót'

'Mà thôi, tiểu gia ta đây cũng là một người nhân hậu. Hôm nay ta sẽ chỉ điểm cho các ngươi biết khuyết điểm của mình. Còn về việc có hiểu được không, thì đó là tạo hóa của bọn ngươi'

Nghĩ xong, thiếu niên quay đầu lại, hô to:

"Lũ thiểu năng, ngu ngốc, để quên não trong bụng mẹ kia, hãy nghe đây"

"Cái gì"

"Ngươi nói ai là thiểu năng"

"Tiểu tử, muốn c·hết"

Đám người bị kích động, gào thét lên, tăng tốc độ đuổi theo thiếu niên.

"Các ngươi đã nghe qua câu 'hoa lài cắm bãi phân trâu' chưa?"

"Hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy 'phân trâu sinh ra từ hoa lài'."

Đám người mộng bức:"Hoa lài? Phân trâu? Tiểu tử này nói cái gì a?".

Dẫn đầu đám người là một tráng hán cao to nổi bật, hừ lạnh, đáp:

"Tiểu tử, đừng có mà giả thần giả quỷ, mấy cái lời đe dọa đó đem dọa trẻ con còn được, muốn uy h·iếp bọn ta, nằm mơ đi"

"Các huynh đệ, lên"

Nhưng đúng lúc này, tráng hán bỗng nhiên khựng lại. Trên trán đầy mồ hôi, hai tay ôm bụng, la lớn lên:



"Aaa~ bụng ta, bụng taaa~"

"Lão đại, ngài bị gì vậy"

Đám người kia không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lão đại lại hành động kỳ lạ như vậy? Chẳng lẽ trúng tà rồi?

Ngay sau đó, như phản ứng dây chuyền, đám người lần lượt ôm bụng, lăn qua lăn lại trên mặt đất.

"Không được, ta không chịu nổi nữa rồi"

"Sắp ra rồi, sắp ra rồiiiii~"

"Ta không muốn ra ở đây đâu"

Chúng độc giả:"CMN, sao cảnh tượng này nghe cứ dâm dâm thế nào ấy nhỉ"

Hạ bộ của đám d·u c·ôn đang không ngừng phình to lên, như nước sắp tràn bờ đê, hay một quả bom đang chực chờ nổ tung ra.

Cuối cùng, một cảnh tượng hùng vĩ chấn động lòng người xảy ra.

Quả bom hạ bộ cuối cùng đã p·hát n·ổ, một lượng lớn chất thải từ trong người phun ra.

Ầy, xưa có ngư dược long môn, nay có phân vượt hậu môn.

Đúng là, "hậu" sinh khả úy.

"A~"

"Ư~"

"Ta ra rồiiii"

"Phê quá đi mất"

Tác giả:"Nhắc nhở một chút, đây không phải là truyện người lớn. Tình huống trên đây là đặc biệt, bất khả kháng. Thế nên đừng có báo cáo nhé."

Chúng độc giả:"...Ngươi quản cái này là đặc biệt, bất khả kháng?"

Đám người d·u c·ôn như được giải thoát khỏi nỗi đau trần thế, trên khuôn mặt hiện ra vẻ thoải mải, miệng mỉm cười, sau đó b·ất t·ỉnh nhân sự.

Trợ lý:"Vậy là vừa có 'hoa lài cắm bãi phân trâu' vừa có 'phân trâu sinh ra từ hoa lài'. Song hỉ lâm môn a."

Tác giả:"Q.E.D, điều đã chứng minh."

Chúng độc giả:"...A mòe, các ngươi làm ơn nghiêm túc tí được không. Đây là "La Sát Chi Đạo" không phải "Chúa Hề Chi Đạo" a."



Đứng từ xa nhìn về h·iện t·rường v·ụ á·n mạng, thiếu niên hừ lạnh nói:

"Hừ, cứ tưởng lợi hại lắm, có thể chống đỡ được ảnh hưởng từ "Thực Môn Thang". Ai ngờ mới được có tí đã ngã xuống rồi. Một lũ vô dụng. Chỉ với tí bản lĩnh đó, ai cho các ngươi dũng cảm truy bắt tiểu gia ta"

"Xem ra đối phó với lũ đệ tử hạ cấp của Hắc Hổ Bang chỉ cần "Thực Môn Thang" là đủ. Uổng công lần này mình chuẩn bị trang bị mới, đang tính nếu kế hoạch không thành công thì sẽ dùng nó như át chủ bài thoát thân. Nếu không được thì dùng lối đi bí mật . Có vẻ mình đánh giá cao bọn chúng quá rồi."

"Có điều sau lần này, vẫn phải hành sự cẩn thận hơn. Chỉ tiêu diệt đám phế vật này không có nghĩa là mình có thể hoành hành trên địa bàn Hắc Hổ Bang. Tuy người ngoài nói trong Hắc Hổ Bang có 10 tứ tinh cùng 1 cái lục tinh võ sĩ tọa trấn nhưng nước của chúng có thể sâu hơn. Một tông môn bang phái sẽ không dễ dàng hiển hiện ra hết sức chiến đấu của mình. Ai mà biết đằng sau chúng có đại lão nào chống lưng chứ?"

"Chỉ là, mình có điểm tò mò, "Thực Môn Thang" có thể đối phó được võ sĩ không?"

"Thôi thôi, tạm thời không nghĩ nữa, nghĩ nhiều mệt thân, vẫn nên trở về rồi."

Sau một phen lẩm bẩm, thiếu niên quay người, thể lực lúc trước tiêu hao đã hồi phục, phóng người về phía trước, thân hình cũng dần biến mất khỏi hiện trường.

Bây giờ giới thiệu có vẻ đã muộn, nhưng nghi thức vẫn phải làm. Đúng vậy, thiếu niên tầm 9-10 tuổi vừa đại triển thần thông chính là Nguyên ca của chúng ta.

Sau khi bỏ mình ở thế giới cũ, La Nguyên đã xuyên không, à không, nói đúng hơn là chuyển sinh tới Thanh Thiên Giới.

Tất nhiên, La Nguyên vẫn giữ mọi kí ức ở thế giới cũ.

Ở thế giới này, La Nguyên là một cô nhi, không cha không mẹ, được mọi người trong khu ổ chuột góp sức nuôi sống.

La Nguyên kiếp trước tuy có cuộc sống được sắp đặt sẵn, nhưng cũng là một người đàn ông tự lập, đã quen tự mình kiếm sống, không muốn cậy nhờ người khác.

Với tính cách này của La Nguyên, tất nhiên sẽ không để cho mọi người nuôi mình quá lâu.

Đợi đến lúc 9 tuổi, La Nguyên đã xin phép mọi người ra tự kiếm sống.

Đương nhiên, một đứa trẻ làm gì có ai đồng ý nhận vào làm việc.

Thế nên, La Nguyên mới quyết định mình sẽ làm nghề ă·n t·rộm sống qua ngày.

Nhưng chọn đối tượng để c·ướp cũng là cả một nghệ thuật.

Phải biết chọn một đối tượng phù hợp với khả năng của mình.

Thế là, La Nguyên quyết định chọn địa bàn của Hắc Hổ Bang để hành nghề.

Có 4 lí do chính để La Nguyên đưa ra quyết định này:

Thứ nhất: Người của Hắc Hổ Bang đều chẳng phải loại người lương thiện gì. Chúng đều là những tù nhân hoặc d·u c·ôn ác tiếng được bang chủ Trương Tam thu nhận để xây dựng thế lực riêng của mình. Trương Tam chính là tên ác bá, ác danh kinh người ở Lục Ấm Thành. Có tin đồn hắn từng là sát thủ của một trong những tổ chức sát thủ lớn nhất Thanh Thiên Giới, Huyết Khế Hội, tu vi thất tinh cấp. Nghe nói sau khi tham gia một nhiệm vụ, hắn đã bị phế một tay đồng thời b·ị t·hương căn cơ, dẫn đến tu vi thụt lùi, đời này khó mà tiến thêm bước nữa trên con đường tu luyện. Cuối cùng hắn quyết định rút khỏi tổ chức, thoái ẩn đến Lục Ấm Thành này, lập nên Hắc Hổ Bang.

Trở lại chuyện chính, do bang chúng Hắc Hổ Bang đều là ác nhân nên có thể ra tay mà không ảnh hưởng đến lương tâm. Dù sao La Nguyên cũng không phải là người máu lạnh, nếu như gây sự với một thế lực khác mà không có lý do chính đáng, loại chuyện này hắn vẫn làm không được.

Thứ hai: Hắc Hổ Bang chỉ là bang phái nhỏ trong Lục Ấm Thành, địa bàn hoạt động rất nhỏ, cũng không dám đắc tội với thế lực lớn. Chúng sẽ không tùy tiện bước vào lãnh thổ nhà khác, công thêm địa bàn nhỏ, rất dễ để thoát thân.

Thứ ba: Hắc Hổ Bang không có minh hữu, nên không lo sẽ b·ị b·ắt ở nơi khác.

Cuối cùng: La Nguyên lúc này chỉ là một đứa bé 10 tuổi, cao tầng Hắc Hổ Bang kiêng dè thể diện, sẽ không ra tay. Cũng sẽ không phái người vây bắt lúc thanh thiên bạch nhật, trừ phi chúng không muốn mặt nữa. Tuy bang chúng đều là ác nhân, làm v·iệc t·àn b·ạo, nhưng ai biết có thế lực nào lại lấy việc này làm lí do khởi xướng t·ấn c·ông không? Dù sao trong Lục Ấm Thành, có rất nhiều thế lực nhìn không vừa mắt nhau, lúc nào cũng có thể lao vào cắn xé, thứ họ thiếu là lí do chính đáng mà thôi.

Dù là lí do đòi công đạo cho một đứa bé mười tuổi có vẻ hơi củ chuối, nhưng Hắc Hổ Bang toàn là kẻ xấu, nên sẽ không ai phàn nàn đâu, thậm chí còn ủng hộ thay trời hành đạo ấy chứ.

Thế nên mới nói, muốn sống sót ở thế giới này đối với một thiếu niên mà nói, đôi lúc không cần phải có thần công cái thế, chỉ cần cơ trí một chút là được.

Ân, đúng là Nguyên ca của chúng ta.