Chương 12: Đại âm mưu.
Chương 12: Đại âm mưu.
Trời đã sáng, mặt trời đã lên, đôi chim uyên ương đang âu yếm nhau. Một cách nhảy cóc thời gian thường thấy trong các tác phẩm.
Lúc này, Nguyên ca của chúng ta vẫn đang đắm chìm trong cảm giác tu luyện. Đợi lúc mặt trời lên cao quá nữa, hắn mới dừng vận hành công pháp, mở mắt ra, cảm thụ lại giây phút lần đầu tu luyện ở thế giới này.
"Quá thần kì. Mặc dù đã lường trước được, nhưng thật không ngờ võ học ở thế giới này lại phát triển cao thâm đến mức độ này, hoàn toàn cho thế giới cũ hít khói."
"Thay vì cảm giác mơ hồ không rõ ràng, ta lại có thể cảm nhận được một cách chi tiết luồng đấu khí luân chuyển trong cơ thể, tựa như một dòng nước ấm, thư thái vô cùng."
"[Huyết Sát Đắc Tử Công] sau khi thành công nhập môn, có thể dựa vào ý niệm c·hết chóc mà ta có được chuyển hóa thành [Huyết Sát Đấu Khí] một loại đấu khí cực kì đặc thù. [Huyết Sát Đấu Khí] tuy có lợi cho ta, nhưng đối với yếu tố khác cực kì bài xích. Khi sử dụng [Huyết Sát Đấu Khí] để t·ấn c·ông sẽ tạo ra tổn thương vô cùng lớn, đồng thời luồng sát khí ẩn chứa bên trong sẽ dần dấn ăn mòn, tiêu diệt sinh cơ, hoàn toàn là khắc tinh của những sinh vật sống. Nếu không phải luồng sát khí này sinh ra từ ta, e rằng ta cũng sẽ bị nó phản phệ mà c·hết."
"Nếu như đặt môn công pháp này vào giới tu luyện giả, thì chắc nó sẽ được coi là một môn ma công tà ác vô cùng, thương thiên hại lý, hoàn toàn bất hòa với chính đạo công pháp."
"Nhưng đối với ta mà nói, là chính là tà, là phật là ma chẳng liên quan đến ta. Không ai, không gì có thể bắt ta phải làm gì, hóa thành ai hết. Ta không phải là phật, là ma, ta chỉ là ta thôi."
Sau khi phải sống như một cuộc đời như con rối ở kiếp trước, La Nguyên đã thề, rằng mình nhất định không được phép mắc lại sai lầm ngu ngốc đó nữa. Nhất định, hắn sẽ sống theo những gì mình muốn ở thế giới này trong bất kì hoàn cảnh nào.
"Để ta xem thành quả tu luyện một buổi tối như thế nào nào. Giao diện hệ thống."
"Túc chủ: La Nguyên
-Tuổi: 10
-Tu vi: Phàm nhân.
-Công pháp:
+Tâm pháp: Huyết Sát Đắc Tử Công( Trình độ: Tầng thứ 1 :Nhập môn - 16/100)
+Luyện pháp: Không
+Đấu pháp: Không.
-Đấu trang: Không.
-Tích điểm:0"
"Theo như những gì được ghi chép trong công pháp, trình độ nhập môn tương ứng với võ sĩ bắt đầu tu luyện ra những sợi đấu khí đầu tiên. Đợi đến tiểu thành thì tương đương với nhất tinh tu vi, đại thành nhị tinh, viên mãn tam tinh. Khi đạt tới nhất tinh cấp, đấu khí tại [Đấu Vực] sẽ hình thành một loại tinh đồ đồ án, trong đó sẽ thắp sáng một viên tinh cầu. Cứ thế suy ra, mỗi tấn thăng một cấp sẽ có một viên tinh cầu được thắp sáng. Chín viên tinh cầu là cực hạn, tương ứng với tu vi cửu tinh. Với tiến độ này, cần khoảng 4 ngày nữa mình sẽ đạt tới nhất tinh. Nếu tính đến tình huống khác biệt mỗi cấp cần lượng kinh nghiệm lớn hơn, thì sẽ mất khoảng một tháng để mình luyện tầng thứ nhất tới cấp độ viên mãn... So sánh với thời gian một thiên tài bình thường tu luyện tới cùng cảnh giới cần nhanh nhất 2-3 tháng mới làm được, thì ra nhanh hơn rất nhiều. Đây là do mình tu luyện nhật cấp công pháp, đấu khí được ngưng luyện áp súc, tinh thuần hơn so với võ sĩ đồng cấp, nếu không tốc độ tu luyện còn bạo tăng."
"Được, nếu cứ tiếp tục thế này thì ta sẽ chính thức trở thành võ sĩ trước khi thực hiện phi vụ tại Thanh Vũ Lâu, khả năng thành công sẽ nắm chắc hơn."
"Ta vừa nảy ra một ý rất hay để thực hiện vụ c·ướp nhưng không chắc sẽ làm được. Hay là gọi cho Tiểu Lạc Lạc một cái, nhờ cô ấy cung cấp ý kiến. Nếu kế hoạch thực dụng, thì có thể đào cho Hắc Hổ Bang một cái hố lớn, khiến cho bọn chúng phá sản, không ngóc đầu lên được."
"Đúng, chính là vậy. Nghĩ thì phải làm liền. Này, Tiểu Lạc Lạc, mau nghe lời triệu hoán của ta. Nhanh lên, đừng lề mề, ngươi muốn kháng lệnh của chủ nhân à."
"Aaa, cái tên c·hết tiệt kia sao ngươi cứ dây dưa không dứt với nô gia vậy hả? Rốt cuộc nô gia đã nợ gì ngươi?"
"Đừng có mà gọi ta là tên c·hết tiệt, ăn nói tầm bậy tầm bạ, nhìn cho kĩ, ta là chủ nhân mới của ngươi. Ta yêu cầu cái gì ngươi phải làm cái đó, không được phép thắc mắc, vì phục vụ cho ta là niềm vinh hạnh của ngươi."
Chúng độc giả:"...Con hàng này là main chính, vậy mà phát biểu mấy câu đúng chất phản diện mất não. Cái tổ hợp này..."
Tác giả:"Mỗi nhân vật chính đều có cá tính của riêng mình, như vậy mới tạo được sức hấp dẫn cho truyện chứ."
Chúng độc giả:"(õ_ó)...Ngươi quản cái này là cá tính? Cá biệt thì có."
"Ngươi, ngươi,... U oa oa, số ta khổ quá mà. Tại sao lại gặp phải tên chủ nhân ác ôn ác bá như thế chứ?"
"Đừng có mà ở đó khóc lóc than vãn. Ta đã trở thành chủ nhân của ngươi, nên lúc nào cũng có thể nói chuyện với ngươi trong tiềm thức, và ngươi cũng không thể cự tuyệt yêu cầu của ta được, chấp nhận số phận đi. Thôi, bỏ qua chuyện này, ta muốn hỏi ngươi, không gian chứa đồ của hệ thống được thiết kế như thế nào? Nó có giới hạn bao nhiêu? Có thể cất giữ bất cứ thứ gì sao?"
"*Sụt sịt* Hả? Cái này, ta cũng không rõ lắm, chỉ biết nó cũng chính là La Sát Vực thôi. Nhưng vì không có nguồn máu cung cấp năng lượng nên thời gian trôi qua ở đó vẫn bình thường, giống như ở hiện thực. Chỉ cần là đồ vật ngươi có thể chạm vào được, kích thước không quá một ngọn núi nhỏ, thì đều có thể lưu trữ ở không gian trữ đồ?"
"Thế à. Khửa khửa khửa, vậy thì thật đúng ý ta rồi, khửa khửa..." Sau khi nghe những gì mình muốn từ khí linh Lạc Vi, La Nguyên cười quái dị như nông dân được mùa.
"Ừm, tiểu hỗ- không, chủ nhân, có chuyện gì sa?"
"Hửm, à, không có gì đâu Tiểu Lạc Lạc, ta chỉ là vừa nghĩ ra một cái "bựa kế" mà thôi."
"Bựa kế?"
Mặc kệ khí linh Lạc Vi vẫn đang tối cổ không hiểu sự tình, Nguyên ca quay đầu về phía khác, thì thầm phấn khích:
"Hắc Hổ Bang, hi vọng các ngươi sẽ thích món lễ vật lớn này của ta, hắc hắc hắc..."
Ầy, Hắc Hổ Bang thật là đáng thương, gặp ai không gặp lại gặp một tên bẩn bựa thích cho người khác rớt hố, cõng nồi.
Thôi thì, xui.
*
Nhắc đến một trong những thế lực lớn trong Lục Ấm Thành, thì phải nhắc đến tam đại gia tộc Diệp gia, Lưu gia, Tống gia..
Trong đó, Diệp gia được coi là phú thương ở đây, của cải dồi dào, có những sản nghiệp liên quan đến đan dược và v·ũ k·hí, chuyên buôn bán chúng cho những võ sĩ nội thành hoặc từ nơi khác đến, là đối thủ cạnh tranh trực tiếp với Lưu gia trong lĩnh vực này.
Hơn 3 thành đan dược và v·ũ k·hí được cung ứng trong Lúc Ấm Thành là từ tay Diệp gia sản xuất. Vả lại, địa bàn của Diệp gia vô cùng lớn, chiếm cứ hơn 4 phần nội thành, cộng thêm quan hệ nhân mạch rộng lớn. Do đó, không thể không thừa nhận sự lớn mạnh của Diệp gia và tầm ảnh hưởng của gia tộc này tới các sự vụ trong Lục Ấm Thành.
Nội thành Lục Ấm Thành
Tọa lạc tại một khu vực rộng lớn là một tòa trạch viện đồ sộ mang hơi hướng hiện đại. Trên đại môn của tòa trạch viện này có tấm hoành phi ghi 2 chữ "Diệp phủ"
Không sai, biệt viện này chính là cứ địa quan trọng nhất của Diệp gia, là nơi tập hợp của cải môn hộ của gia tộc này, căn cơ của Diệp gia, Diệp phủ. Tại tòa biệt viện này, con cháu dòng chính sẽ được nuôi dưỡng ở đây nhằm trở thành người kế tục Diệp gia trong tương lai. Bất luận là trở thành võ sĩ thủ hộ gia tộc, hay là một thương gia lo chuyện buôn bán, tại Diệp phủ đều có thể đào tạo ra được. Ngoài ra, quanh năm nơi đây cũng tập hợp phần lớn cao tầng, đại lão của Diệp gia, hoặc là trấn thủ bảo vệ, hoặc là xử lý nội vụ gia tộc.
Đại sảnh tiếp khách Diệp gia.
Lúc này, cao tầng Diệp gia đang tụ tập tại nơi đây, đáng chú ý là sắc mặt tất cả đều rất khó coi, trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh, đôi mắt kh·iếp đảm nhìn về phía những vị khách nhân tới bái phỏng.
Ba vị khách của Diệp gia tất cả đều mặc áo choàng đen, bên trong là hắc bào với hoa văn tinh xảo, mặt đeo những cái mặt nạ thiết kế giống nhau. Nếu để ý kĩ, sẽ phát hiện vị trí mi tâm của những chiếc hắc bào này được điêu khắc một chi tiết hình trăng lưỡi liềm màu tím, tựa như một ký hiệu đặc biệt nào đó.
Cùng lúc đó, ngồi trên ghế thủ tọa là một trung niên nhân chừng 50 tuổi, khuôn mặt già nua với nhiều vết sẹo là minh chứng đã trải qua quá khứ thăng trầm.
Y chính là đương nhiệm gia chủ Diệp gia, Diệp Vấn, là một cao thủ cửu tinh cấp, chỉ cần một bước nữa là sẽ tấn thăng nguyệt cấp. Diệp gia dưới sự cai trị và dẫn dắt của y đã không ngừng phát triển thế lực, dần dần áp chế 2 nhà Lưu, Tống, buộc hai gia tộc này phải liên thủ lại, đối phó Diệp gia. Có thể nói, y đã đóng góp rất lớn vào sự nghiệp của Diệp gia bây giờ.
Nhưng ngay cả một người đã trải qua nhiều chiến trường như y cũng không thể giấu nổi tâm lý bất an khi đối diện với 3 vị khách thần bí kia.
"Diệp gia chủ, những gì chủ nhân ta muốn thông tri, ta đã truyền đạt tới cho các ngươi. Hi vọng Diệp gia các ngươi sẽ chuẩn bị thật tốt."
"Còn về kế hoạch chi tiết hơn, một tuần sau tại Thanh Vũ Lâu, sản nghiệp của Hắc Hổ Bang, các ngươi hãy cử người tới để bàn bạc." Dẫn đầu nhóm 3 người là một người có tướng mạo thấp gầy. Từ giọng nói mà suy ra, là giọng của một nam nhân, hơn nữa tuổi tác vẫn còn rất trẻ, từ 20-30 tuổi.
"Thời khắc chủ ta tái xuất thế cuối cùng đã đến, ta và các huynh đệ không mong muốn bất cứ chuyện gì bất trắc nào xảy ra."
"Các ngươi phải nhớ, Diệp gia có được thành công như ngày hôm nay, chính là nhờ vào ơn huệ mà chủ nhân ban cho. Diệp gia các ngươi nhất định phải phục tùng, không được phép thoái thác, cự tuyệt."
"Nếu như các ngươi dám làm trái ý, phản bội chủ nhân... Haha, ta nhắc các ngươi một câu: cẩn thận dẫn lửa cháy thân. Trong mắt Ma Động Quật, Diệp gia các ngươi chỉ là một con kiến, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp c·hết nhẹ nhàng."
"Những gì cần nói đã nói. Ta sẽ không nhiều lời nữa. Diệp gia chủ, cáo từ."
Vừa dứt lời, bóng hình của 3 người mặc áo choàng đen đã rời đi, biến mất khỏi Diệp phủ, tựa như chưa từng có mặt tại đây.
Khách nhân đã rời phủ, nhưng bầu không khí nặng nề vẫn bao trùm đại sảnh Diệp gia, các cao tầng người nào người nấy đều trong lòng lo lắng, có một dự cảm không tốt chút nào.
"Gia chủ, bây giờ phải làm sao đây? Chẳng lẽ chúng ta thật sự phải làm theo ý chúng sao?" Một vị trưởng lão hướng về phía Diệp Vấn, dè dặt phát biểu.
"Hay là chúng ta đưa toàn bộ môn nhân rời khỏi Lục Ấm Thành, thoát khỏi vũng nước đục này đi. Dù sao, trở mặt với hoàng thất Hoàng Long Quốc, ta cảm thấy là một chuyện ngu xuẩn vô cùng." Một vị trưởng lão khác nói ra ý kiến của mình."
"Hừ, vậy ngươi cho rằng phản bội Ma Động Quật thì không ngu xuẩn sao. Nên nhớ, Ma Động Quật là ma môn, bọn chúng có trăm phương ngàn kế đối phó với phản đồ. Muốn sống yên bình dưới sự t·ruy s·át của chúng sao, ngươi mơ mộng quá rồi đó."
"Hả? Vậy thì ngươi thử đưa ra phương án khác xem, đồ ngồi chơi xơi nước. Hết thảy sự vụ của gia tộc là do ta xử lý. Còn ngươi thì sao, suốt ngày lượn qua lượn lại khắp nơi, trốn chạy trách nhiệm"
"Hứ, ngươi mà cũng có tư cách để lên mặt với ta à, hễ cứ rãnh rỗi là tới thanh lâu hưởng lạc, dưới gối còn có mấy chục tiểu th·iếp, đồ háo sắc. E rằng số lượng con riêng của ngươi phải phá trăm rồi nhỉ."
"Ngươi nói cái gì?'
"Ta nói..."
Trong nháy mắt, đại sảnh của Diệp gia đã biến thành chiến trường cuộc chiến nước bọt, mọi người có qua có lại, anh tới tôi tiếp, loạn hết cả lên.
"Yên lặng". Chính lúc đó, thanh âm hùng hồn của Diệp Vấn quét ngang qua, khiến cho chúng cao tầng bình tâm lại, khôi phục lý trí.
"Chuyện đã đến nước này, không còn đường để lui rồi. Nếu chúng ta đã lên cùng một con thuyền với Ma Động Quật, thì không thể làm chuyện qua cầu rút ván, nếu không hậu quả khó lường"
"Truyền lệnh của ta, trong vòng một tháng tất cả sản nghiệp của gia tộc phải nhanh chóng đem toàn bộ tài sản về Diệp phủ, nhưng vẫn phải tiếp tục buôn bán, tránh đánh rắn động cỏ, kinh động những thế lực khác, nếu không chúng sẽ nhận thấy điểm bất thường, làm liên lụy đến tiến độ kế hoạch rút lui."
"Những đệ tử dòng chính của Diệp gia đang đóng giữ ở nơi khác cũng phải nhanh chóng trở về đây. Còn những kẻ thuộc dòng thứ, hạ nhân, nô bộc, nha hoàn, thậm chí cả tiểu th·iếp thì để cho chúng tự sinh tự diệt. Chúng ta không thể bảo vệ tất cả được, chỉ có tập trung tinh lực vào những phần tử chủ chốt mới có thể để Diệp gia tiếp tục lớn mạnh trường tồn."
"Đúng rồi, chuyện liên quan đến Ma Động Quật, đừng nói cho các tiểu bối, cứ bịa đại một cái lí do nào đó, tránh để chúng hoang mang. Các ngươi đã rõ chưa?"
"""Rõ""". Cao tầng Diệp gia đồng loạt hô vang lên, sau đó từng người một lần lượt rời khỏi đại sảnh, trở về nơi ở của mình, chuẩn bị trước cho tương lai.
"Hầy, Diệp gia ta đã tồn tại hàng trăm năm, bây giờ không biết đây sẽ là phúc hay là họa mà ông trời ban cho đây. Chỉ đành thuận theo chiều gió thôi". Diệp Vấn thì thầm.