Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
La Sát Chi Đạo

Chương 11: Huyết Sát Đắc Tử Công




Chương 11: Huyết Sát Đắc Tử Công

Chương 11: Huyết Sát Đắc Tử Công

"Thôi thôi, còn gì nữa đâu mà khóc với sầu, ngươi không việc gì phải buồn cả. Thực ra, chủ nhân vẫn để lại một phần thưởng như một cách khích lệ, tránh để cho người kế tục ông ấy lâm vào chán nản, bỏ quên sứ mệnh kế thừa La Sát Chi Vị. Những phần còn lại, tiền trao cháo múc, chỉ cần ngươi hoàn thành những nhiệm vụ và chỉ tiêu mà hệ thống đề ra, một ngày nào đó ngươi sẽ có được, chính thức kế thừa La Sát Chi Vị."

Lạc Vi xoa đầu La Nguyên, vỗ về an ủi

Độc giả 1:"U ô ô, Lạc Vi cô nương đúng là thánh nữ sống mà. Dù cho lúc trước bị bón hành ngập mặt bởi cái "thứ đó" vẫn mở lòng lương thiện đón nhận "nó". Thử hỏi có ai trên đời này tuyệt vời như thế."

Độc giả 2:"Cái tên cẩu tốt số đó, làm gì xứng đáng những lời an ủi đó chứ."

Độc giả 3:"Chư vị, chúng ta không được phép để cái tên cặn bã nam này làm ô uế nữ thần của chúng ta. Tôi xin phép được đưa ra phương án sau, đó chính là: sau khi thảo luận abc thì sẽ xyz con hàng này."

Độc giả 4:"Ối giồi ôi, đồng chí với tôi đúng là tâm ý tương thông mà."

Độc giả 5:"Không cần đồng chí nói, tôi cũng sẽ đưa ra phương án tương tự thôi."

Chúng độc giả:"Sát, sát, sát, sát, sát, sát,..."

Tác giả:"Này các ngươi nhẹ tay thôi, người mà c·hết thì tác phẩm này tiếp tục bằng niềm tin à."

Trong lúc đội quân "Best Vi Vi" đang hừng hực khí thế ốp lết thằng main, Nguyên ca đã từ từ hồi phục sau sang chấn tâm lí.

"Thôi, chuyện đã đến nước này không thể làm như "quay đầu là bờ" được, đâm lao phải theo lao, cùng lắm thì lúc gặp mặt cái thằng hãm lờ kia cứ cho nó ngửi mùi đất vĩnh cmn viễn là được, không cần phải lo lắng. Điều đầu tiên mình cần làm bây giờ là-"

"Thời hạn tiến nhập La Sát Vực đã hết, kích hoạt quy trình tự động cưỡng chế trục xuất"

Đúng lúc La Nguyên đang suy nghĩ hướng đi sau này của mình, thanh âm của hệ thống vang lên bên tai, cả người của hắn bị một vầng sáng trắng bao phủ, tâm thần ngưng trệ. Đợi tinh thần hắn khôi phục, La Nguyên phát hiện mình đã trở lại căn nhà ổ chuột, vị trí trước khi hắn tiến vào không gian trong ngọc bội.

"Nhìn sắc trời tối đêm này, giống hệt với trước lúc ta tiến vào La Sát Vực, quả nhiên dòng thời gian ở hai nơi không giống nhau. Nếu không tính thời gian 5 năm tham gia khảo nghiệm, tính toán kể từ lúc ta tiếp nhận hệ thống, thì thời gian mà máu 3 võ sĩ nhất tinh cung cấp năng lượng cho ngọc bội chỉ khoảng 20 phút...Ngắn quá, đối với thời gian ở hiện thực chẳng tạo ra khoảng cách đáng kể là bao. Nếu muốn tạo ra ưu thế khi tu luyện, ít nhất phải vài tháng mới được."

"Mặc dù thiên phú của ta bây giờ có thể coi là đứng đầu trong lịch sử Thanh Thiên Giới, tốc độ tu luyện phải nói là cực nhanh, nhưng nếu có thể có được ưu thế về thời gian, việc trăm lợi vô hại như thế, tại sao ta không làm."



"Thôi, tạm gác chuyện này sang một bên, ta vẫn nên kiểm tra phần thưởng mà Tiểu Lạc Lạc nói thì hơn, nói không chừng lại có kinh hỉ không ngờ đấy"

Tâm niệm nhất động, La Nguyên liên kết với gói quà nằm trong hệ thống.

"Có muốn mở [Tân Thủ Đại Lễ Bao] không?"

'[Tân Thủ Đại Lễ Bao] à? Đúng là giống với cảm giác của những trò chơi nhập vai ở kiếp trước thật. Xem ra người tạo ra hệ thống đúng là rất hâm mộ những trò chơi trực tuyến của con người thật.' La Nguyên thầm nghĩ.

"Mở".La Nguyên ra lệnh

"[Tân Thủ Đại Lễ Bao] đã mở"

"Chúc mừng túc chủ nhận được nhật cấp đấu khí mật tịch: Huyết Sát Đắc Tử Công. Vật phẩm đã được lưu trữ trong không gian chứa đồ hệ thống."

"Chỉ có một cái thôi à. Khoan đã, nhật cấp đấu khí mật tịch!?"

La Nguyên mặt mày hớn hở, tâm tình vui sướng, nhảy nhót khắp nơi.

"Há há, quả nhiên, tiểu gia ta vẫn được lão thiên gia phù hộ. Hệ thống, mau lấy công pháp ra đây, ta phải check hàng khi còn nóng cái."

Nghe theo lệnh của La Nguyên, một quyển công pháp xuất hiện tại lòng bàn tay. Bìa ngoài có màu đen, tiêu đề ghi 6 chữ [Huyết Sát Đắc Tử Công].

Qua một đoạn thời gian nghiên cứu quyển công pháp này, La Nguyên xác định được đây là một quyển lưỡng loại đấu khí mật tịch, bao gồm tâm pháp và đấu pháp.

Điều đáng chú ý chính là, muốn nhập môn công pháp này, cần thỏa mãn một điều kiện, chính là người tu luyện buộc phải [Giác Ngộ Tử Vong].

Không sai, chính là [Giác Ngộ Tử Vong] mà La Nguyên quen thuộc nhất, thứ đã h·ành h·ạ hắn trong suốt 5 năm ở La Sát Vực

Theo những gì hắn suy đoán, khảo nghiệm mà chủ nhân trước của Tiểu Lạc Lạc đặt ra, chính là thứ được chuẩn bị để cho người kế thừa La Sát lúc tu luyện công pháp này.

Dù sao, [Giác Ngộ Tử Vong] yêu cầu hàng nghìn lần bước vào tử môn quan mới có thể đạt được. Mà ở điều kiện bình thường, rất khó để một người có thể trải nghiệm c·ái c·hết nhiều lần như vậy, bởi vì con người chỉ có một mạng, không thể c·hết nhiều lần. Nếu như có cơ hội, cũng chẳng có ai rảnh háng làm cái hành động trêu đùa với tử thần như vậy. C·hết đi sống lại rồi lại c·hết đi, là một trải nghiệm không mấy dễ chịu, ít ai chịu làm cái hành động điên rồ đó cả.



Thế nên mới nói, có được nhật cấp công pháp là chuyện vui hay chuyện buồn thì chưa biết. Lỡ như gặp phải cái yêu cầu nhập môn củ chuối như thế này thì, xin chúc mừng, bạn đã quay trúng vào ô ăn lờ. Rồi phát hiện ông trời đang nhìn mình với khuôn mặt troll cmn đời.

Ầy, đúng là có mà không dùng được thì cũng như không.

Về phần lí do tại sao lại có yêu cầu như lên trời như vậy, thì La Nguyên phát hiện ra [Đấu Vực] của công pháp này đặt tại một vị trí mà, ối giồi ơi, phải nói là khiến hắn cạn cmn lời.

Hả? Đấu Vực là gì á? A, quên mất, các bạn đọc hình như vẫn chưa biết được thứ này.

Thôi, đành để cho dân chuyên ngành vào giải thích vậy. Nhiệt liệt chào mừng giáo sư tiến sĩ Độc Cô Nhất Đạo đã dành chút thời gian quý báu đến đây để giảng đạo cho những con chiên trung thành của "La Sát Chi Đạo"

Tác giả:"Hân hạnh, hân hạnh"

Trợ lý:"Tác giả, phải là các độc giả thân mến chứ. Đây chỉ là một bộ truyện thôi mà, đâu phải thánh kinh đạo giáo gì đâu. Với lại người truyền đạo là cha sứ hoặc đạo trưởng chứ, đâu có đất diễn cho mấy tên giáo sư tiến sĩ ất ơ nào."

Tác giả:"Không cần thắc mắc, chỉ cần biết đây là cách để tăng cao độ yêu thích của bạn đọc là được. Phải nhân cơ hội này để truyền bá tác phẩm này của ta, lôi kéo những con dê bé- khụ khụ, những độc giả tiềm năng, biết chưa."

Trợ lý:"Ồ, ra là vậy"

Tác giả:"Truyện vừa mới ra mắt, cần nhiều sự giúp đỡ của quý độc giả hơn. Mong mọi người ủng hộ"

Trợ lý:"Mong ủng hộ"

Tiết mục quảng cáo đến đây xin được phép kết thúc.

Trở lại chuyện chính, chúng ta bây giờ sẽ bật mí cho mọi người những thông tin về [Đấu Vực].

Tại Thanh Thiên Giới, không giống với những tiểu thuyết về đông phương huyền huyễn bình thường khác, công pháp ở nơi đây rất đặc biệt.

Thay vì cố định một nơi để chứa sức mạnh như trong đan điền ở các tiểu thuyết khác, mỗi công pháp ở truyện này đều có một nơi tụ tập đấu khí riêng biệt, độc nhất.

Khu vực này có thể là bất cứ đâu trong cơ thể, giả sử như bàn tay, cánh tay, đầu, ngực,... Mỗi khu vực lại phân chia thành các địa phương nhỏ hơn. Ví dụ như ở bàn tay, sẽ có công pháp chọn da hoặc xương bàn tay, nếu chọn da thì là mu bàn tay hoặc lòng bàn tay.



Và những nơi lưu trữ toàn bộ đấu khí của võ sĩ được gọi chung là [Đấu Vực]. Đấu Vực đặt tại đâu quyết định khả năng vận công và kiểu hình của võ sĩ. Lấy trường hợp [Đấu Vực] đặt tại tay nâng cao khả năng tập trung đấu khí tại đó, tăng cường sức mạnh khi t·ấn c·ông b·ằng tay, thích hợp với võ sĩ ưa thích lấy công kích làm chủ.

Sơ lược kiến thức như vậy là đủ, vậy câu hỏi là, rốt cuộc vị trí [Đấu Vực] của [Huyết Sát Đắc Tử Công] phải kinh khủng đến mức nào khiến Nguyên ca cảm thấy khó đỡ như vậy.

"#@$%#$ nhà nó, rốt cuộc là cái thằng kia phải ngu học đến mức độ nào mới có thể tạo ra cái công pháp thích tìm đường c·hết như vậy? Thử hỏi trên thế gian này có kẻ nào đần độn đến mức đặt vị trí [Đấu Vực] ngay tại tâm tạng chứ. Lại còn sủa một câu "Công pháp này đã được kiểm chứng lâm sàng, không gây hại cho thân thể" nữa chứ. Lừa đảo trắng trợn vcl. Bộ tên này tưởng đây là thực phẩm chức năng hả? Chỉ cần trong lúc luyện công sơ sẩy một chút thì chỉ có xác định đi chầu ông bà, lên bàn thờ ngắm gà k·hỏa t·hân thôi."

La Nguyên thật sự không thể diễn tả nỗi cái cảm giác ức chế trong lòng mình.

"Giờ thì ta đã hiểu vì sao lại có cái yêu cầu nhập môn vô lý đó rồi. Ngoài việc tận dụng những kinh nghiệm c·hết chóc từ [Giác Ngộ Tử Vong] để tạo ra một loại đấu khí đặc thù của công pháp này, thì phải nhờ vào thần kinh thép và tinh thần không s·ợ c·hết được tôi luyện từ khảo nghiệm kia thì mới có đủ dũng khí mới có thể tu luyện. Nếu không, người luyện công sẽ luôn luôn giữ một cảm giác lo lắng trong thâm tâm, gây mất cân bằng, tẩu hỏa nhập ma mà c·hết."

"Không thể không nói, với trải nghiệm 5 năm c·hết đi sống lại, ta bây giờ đối với c·ái c·hết đã không còn cảm xúc gì cả, hoàn toàn có thể tĩnh tâm mà tu luyện công pháp này."

"Trời cũng phải mấy canh giờ nữa mới đến sáng, hay là dành cả buổi tối này tu luyện một phen?"

Nghĩ rồi, La Nguyên đem công pháp cất trở lại không gian hệ thống, trèo lên giường, khoanh chân nhập định, từ từ chìm đắm vào trong tu luyện"

*

Trở lại khoảnh khắc lúc La Nguyên tiếp nhận [Huyết Sát Đắc Tử Công].

Cùng lúc đó, tại một địa điểm không biết ở Thanh Thiên Giới, tọa lạc một căn nhà tranh mộc mạc, giản dị

Bên trong, là một tổ hợp những vật dụng sinh hoạt thường thấy như giường, bàn ghế, ấm trà... Vì tác giả không giỏi miêu tả lắm, nên mọi người chỉ cần biết rằng nó rất giống những căn nhà của nông dân thời phong kiến là được.

Trên giường, có một ông lão tóc bạc phơ mặc bộ đồ đạo trưởng màu trắng, dáng vẻ tiên phong đạo cốt, đang khoanh chân ngồi thiền. Nếu để ý kĩ, sẽ thấy quanh thân lão giả có một vầng sáng màu vàng vây quanh, bao phủ khí tức đạo vận cực kỳ cao thâm.

"Đây... Luồng khí tức này... Rốt cuộc là bảo vật nào xuất thế lại có thể sinh ra khí tức đạo vận mạnh mẽ như vậy!?" Chợt, lão giả tóc bạc mở mắt ra, trong con ngươi tràn đầy vẻ chấn kinh.

Cũng không trách được, lão giả này đã sống rất lâu rồi, vẫn là lần đầu tiên bản thân có cảm giác như vậy.

Giữ nguyên tư thế nhập định một lúc, lão giả đứng dậy, đi ra khỏi căn nhà, nhìn về phía thương khung, thì thầm tỏ vẻ nuối tiếc.

"Đáng tiếc, khí tức quá mơ hồ, lại chỉ tồn tại một lúc rồi đứt quãng, ngay cả ta thần thông quảng đại cũng không thể trong thời gian ngắn tìm ra được. Bảo vật nghịch thiên xuất thế, e rằng là dấu hiệu bình yên trước cơn bão. Xem ra Thanh Thiên Giới đã bình yên một thời gian, phải một lần nữa hứng chịu sóng to gió lớn rồi."

"Cũng không biết đồ nhi của ta bây giờ đang làm gì nữa. Với cái bản tính lương thiện ngốc nghếch thích làm anh hùng của nó, có lẽ 8-9 phần đã vướng vào rắc rồi nào đó rồi. Thằng nhóc này vẫn chưa trải sự đời, chưa biết bóng tối của thế giới này lớn đến mức nào, ta sợ rằng nó sẽ chịu thiệt thòi lớn."

"Thôi, cứ coi như đây là một cơ hội tốt cho nó lịch luyện, ta chỉ cần đảm bảo để nó không gặp nguy hiểm tính mạng là được. Hi vọng đồ nhi này của ta sẽ không làm ta thất vọng, nếu không, cái thân già này của ta không chờ đợi nỗi nữa rồi."