Chương 13: Chuẩn bị
Chương 13: Chuẩn bị
Để đảm bảo kế hoạch được diễn ra hoàn hảo, không chút lỗ hổng thì khâu chuẩn bị phải thật tỉ mỉ, không được phép sơ sót. Đột nhập vào Thanh Vũ Lâu mà không bị phát hiện thì không nói, nếu như có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, trong lúc hành động bị bại lộ thì lúc đó phải có sẵn đường thoát thân, không thì chỉ có ăn shjt.
Muốn làm được điều đó thì cần phải có thực lực và bản lĩnh đủ trâu bò.
Do đó, La Nguyên quyết định dùng 3 ngày tiếp đến bế quan tu luyện, tranh thủ đạt tới nhất tinh cấp, chính thức trở thành võ sĩ. Sau đó, sẽ đi mua những nguyên liệu cần thiết để chế tạo vật phẩm dùng đối phó cao thủ của Hắc Hổ Bang như [Thực Môn Thang] hay [Quỷ Tiêu Độc].
Dù sao hắn chỉ mới nhất tinh, cho dù có nhật cấp công pháp, thì cũng chả là trò quỷ gì trước mặt những võ sĩ khác. Không có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, không có đấu pháp mạnh mẽ, chỉ dựa vào chút công phu mèo cào mà muốn xâm nhập vào sâu địa bàn Hắc Hổ Bang thì đúng là mơ mộng hão huyền. Mặc dù [Huyết Sát Đắc Tử Công] rất lợi hại, nhưng chưa nhìn thấy tác dụng của nó khi thực chiến, La Nguyên không dám làm càn.
Còn về tại sao không đi mua sắm trước rồi mới tu luyện thì lí do là lúc đó La Nguyên đã có chút năng lực phòng vệ, có thể đối phó với một số kẻ theo dõi. Một đứa trẻ mới 10 tuổi mà lại hành động kì quặc, không theo lẽ thường như vậy, chẳng khác nào "hỡi ông tôi ở bụi này" cả. Do đó, nếu như có gặp mấy kẻ thích moi bí mật người khác, La Nguyên có thể giả heo ăn cọp, nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác, cho một kích trí mạng.
Ngạc nhiên chưa con đi lon.
Về phần kế hoạch chi tiết, tạm thời chưa tiết lộ được, mời đón đọc các chương tiếp theo.
*
Ba ngày sau
Sau ba ngày toàn tâm tu luyện, La Nguyên đã thành công ngưng tụ đấu khí, tạo hóa tinh đồ, thắp sáng viên tinh thần thứ nhất, bước vào cảnh giới nhất tinh võ sĩ.
Nội thị [Đấu Vực] đặt tại tâm tạng của mình, La Nguyên có thể thấy được, [Đấu Vực] là một khoảng không gian đen kịt, tối tăm giống như vũ trụ. Ở trung tâm là một bản tinh đồ đồ án không hoàn chỉnh, bên trong chỉ có một viên tinh cầu xoay quanh, vận động theo đồ án.
"Hóa ra đây chính là [Đấu Vực] sao. Ta có thể cảm nhận được toàn bộ đấu khí của mình đang tập trung tại viên tinh thần kia. Có vẻ như tinh đồ đồ án này không phải chỉ là thứ tượng trưng, mà toàn bộ đấu khí của võ sĩ đều được lưu trữ và xuất phát từ nó. Cảm giác như một vũ trụ thu nhỏ. Nếu như ta đạt tới nguyệt cấp và nhật cấp, chẳng phải nói cũng sẽ xuất hiện mặt trăng và mặt trời sao. Giống như Thái Dương Hệ vậy, thật thần kỳ. Võ học của thế giới này đúng là phi thường mà ". La Nguyên cảm thán.
"Được, bây giờ ta đã là nhất tinh cấp, đã đến lúc xuất phát đi mua một số vật cần thiết rồi. Hi vọng ta không có cái hào quang nhân vật chính chuyên thu hút mấy vụ rắc rối vào người. Tuy ta không sợ phiền phức, nhưng vào thời điểm n·hạy c·ảm này ta không nên cuốn vào bất cứ chuyện gì. Nhưng những chuyện này chỉ có trời mới biết được. Hầy, chỉ còn cách chúc bản thân vạn sự như ý thôi." La Nguyên nghĩ trong đầu, rồi xác định phương hướng, tiến về phía khu nội thành của Lục Ấm Thành.
Nhắc tới nhân vật chính mới nhớ, kiếp trước La Nguyên vì không rõ bản thân muốn làm gì, nên đã xuôi theo một số người trẻ lên mạng tìm tiểu thuyết để khuây khỏa.
Một số tác phẩm nổi tiếng thì không nói, nhưng những nhân vật chính của mấy cái tiểu thuyết rác khác khiến La Nguyên bất mãn cực kì.
Tính cách thì kiêu ngạo vô cùng, lúc nào cũng khua môi múa mép nói về sức mạnh của bản thân, trong khi thành công chúng đạt được lại phần lớn dựa vào ngoại vật. Rồi thì có mấy thằng main lúc nào cũng như trong kì động dục hám gái vô cùng, giống như chưa nhìn thấy phụ nữ bao giờ. OK, nhân vật chính mà không có kim thủ chỉ thì đúng là hơi try hard một tí, main mà hám gái thì tùy thuộc tính cách của mỗi người thôi, cái này La Nguyên cũng tạm chấp nhận được. Nhưng mà mọe nó chứ, có mấy cái chi tiết đúng chuẩn ngứa mắt luôn. Nào thì chỉ cần ngồi yên một chỗ cũng có thể vô địch thiên hạ, nào thì không làm gì cũng có mỹ nhân đưa tới tận cửa,... nói đơn giản là "không làm mà cũng có ăn". Cho dù không có cái quang hoàn "ngồi chơi xơi nước" đó thì La Nguyên lại thấy những nhân vật khác thì cũng hãm lờ vô cùng. Đặc biệt là mấy con nhân vật nữ vây quanh nam chính ấy, chỉ cần một tí hành động thân thiện thì sẽ lao vào ôm ấp liền, còn với mấy nhân vật nam khác thì vô cảm vl, như mấy con đĩ đượi ngoài đường TDH ấy.
Thứ La Nguyên cảm thấy ghê tởm nhất, chính là trong những tác phẩm ấy hoàn toàn không tôn trọng văn học thật sự chút nào.
Một tác phẩm thật sự là một tác phẩm truyền đạt những thứ mà tác giả muốn kể cho những độc giả nghe, chứ không phải là nơi để cho những kẻ ngu ngốc kể những câu chuyện nhằm tránh né thực tại. Một tác giả thật sự phải là người viết nên những câu chuyện kì bí tuyệt vời về một thế giới mới thần kì, là người truyền tải những ước mơ của mình vào từng câu chữ, chứ không phải là những kẻ thất bại không chịu đối diện với bản thân, tự sướng nhằm thỏa mãn mơ ước mà mình không dám thực hiện.
Những điều đó thật đáng khinh, thật ghê tởm. Ta nhất định sẽ không bao giờ trở thành bọn chúng. Cái gì mà đỉnh cao nhân sinh chứ, cái gì mà đệ nhất cường giả chứ, thứ ta muốn không phải là những thứ hão huyền, mơ hồ đó. Ta muốn sống một cuộc sống thật sự, muốn cống hiến hết mình vì nó, muốn tìm thấy cái tôi trong chính mình.
Đó chính là những suy nghĩ của La Nguyên, cũng chính là một trong những thứ đã thúc đẩy hắn sống tiếp ở thế giới này.
Độc giả 1:"A mòe, đây... đây không phải là Nguyên ca mặt dày vô sỉ mà ta biết a"
Độc giả 2:"Sao đột nhiên biến thành triết lý man thế này... Tác giả, tác giả đâu? Cái này không theo sáo lộ a"
Độc giả 3:"Nhất định là ta đã hoa mắt rồi. Đúng vậy, nhất định là vậy"
Độc giả 4:"Đây là điềm xấu, e rằng sắp có t·hiên t·ai nhân họa ập tới rồi."
Độc giả 5:"Hi vọng cơn ác mộng này sẽ nhanh chóng biến mất. Không thì ta sẽ c·hết không nhắm mắt mất."
La Nguyên:"(¬_¬”...Các ngươi đang cố tình cà khịa ta đúng không, cái lũ vạn kiếp chúa hề này?"
*
Nội thành Lục Ấm Thành
Khác với ngoại thành là khu vực cho thường dân sinh sống, nội thành là một địa điểm xa hoa quyền quý, là nơi tập trung các tầng lớp thượng lưu, các thế lực đứng đầu Lục Ấm Thành. Nội thành ngoài chứa nhiều đại bản doanh của các thế lực lớn, một góc của nội thành còn có các khu vui chơi giải trí, buôn bán trao đổi hàng hóa, giống như một trung tâm thương mại ở kiếp trước của La Nguyên vậy. Đó là nơi tập hợp tất cả sự thịnh vượng của Lục Ấm Thành.
Ban đêm, khu vực này sẽ được thắp sáng bởi những bóng đèn neon khắp nơi, cùng với những vật dụng trang trí khác, khiến cho người đến đây có cảm giác vừa bước chân vào thế giới thần tiên vậy.
Do bây giờ vẫn là ban ngày, nên khách nhân đến đây không có cơ hội trải nghiệm khung cảnh mỹ lệ đó. Nhưng chỉ cần nhìn vào dòng người ra vào tấp nập, là có thể cảm nhận được sự phồn vinh của nơi này, trong lòng sẽ cảm thấy náo nức không thôi, hào hứng vô cùng.
Nhưng trên đời luôn có những kẻ làm ngược lại những quy luật của tự nhiên. Và, các bạn không đoán nhầm đầu, Nguyên ca của chúng ta cũng có một chân trong đó đấy.
"Ọe... Nhiều người quá đi mất, thật muốn một bước quay về không bao giờ trở lại luôn. Đúng là mình vẫn không thể quen với mấy nơi có đám đông được. Còn nữa, mấy tên đằng kia thích diễn vai bộ trưởng lắm mồm lắm hả, từ nãy đến giờ cứ luyên thuyên mãi không thôi. Nếu chỉ vậy thôi thì không có vấn đề gì, bọn chúng còn lại to mồm nữa, bộ thì thầm nói nhỏ không được hả trời. Hầy, xem ra cần phải mất một khoảng thời gian để ta thích ứng với mấy chuyện này."
La Nguyên không phải là sợ đám đông, mà chỉ đơn giản là thích ở một mình mà thôi. Vả lại, nếu như suy nghĩ kĩ, thì những nơi như thế này rất hay xảy ra những sự kiện gắn liền với nhân vật chính, mà La Nguyên lúc này không thích dính vào phiền phức nên hắn bây giờ rất muốn nhanh chón ra khỏi đây cũng là chuyện thường tình.
"Lỡ như bây giờ đụng phải mấy cái event giẻ rách anh hùng cứu mĩ nhân thì xác định ăn cám lợn luôn. Ta mặc dù bây giờ rất vội, nhưng lúc này mà xảy ra mấy vụ ức h·iếp gì gì đó thì khó xử lắm, dù sao trong ta vẫn có lương tâm, vẫn có mấy phần nhân tính. Thế nên, bây giờ ta phải tăng nhanh tốc độ mới được. Lăng Ba Vi Bộ."
Trong lúc La Nguyên đang trên đường đi tới nơi cần tới, thì Lạc Vi lúc này đang gào thét dữ dội:
"Aaa, nhân tính cái khỉ khô ấy."