Là Do Em Không May Mắn

Chương 23






Quá đỗi bất ngờ, Mạc Tử Sâm không còn nhận ra người đàn ông trước mặt này, lại chính là người chồng đã từng lạnh nhạt và đối xử tàn khốc với cô nữa.

Hàn chủ tịch và phu nhân cũng không biết phải nói thế nào nữa. Bà vẫn có vẻ rất ấm ức, nên ông vỗ nhẹ lên tay bà, nhìn sang Mạc Tử Sâm mà nói:

- Ta thay mặt bà ấy xin lỗi, là bọn ta đã trách lầm con rồi!

- Dạ thôi không sao, mọi người đều biết sự thật là tốt rồi.

Mạc Tử Sâm vội đáp, ở Hàn chủ tịch cô luôn cảm thấy không thể hiểu hết được suy nghĩ và tính cách của ông ấy. Như có điều gì đó rất sâu xa ẩn chứa trong đôi mắt của ông mà không ai có thể biết hết được. Nên cô không muốn lòng vòng với ông, kẻo lại bị nắm thóp lúc nào không hay.

Vừa nói xong thì món ăn cũng vừa chín, cô nhanh chóng tắt bếp rồi mang lên cho anh. Anh lại nhìn cô rồi nói:

- Em hãy ăn phần đó đi, tôi muốn ăn phần của em!

Nói rồi anh cũng nhanh tay lấy luôn đĩa thức ăn đã nguội của Mạc Tử Sâm kéo về phía mình. Cô lại một lần nữa ngỡ ngàng vì anh!

Ba mẹ anh cũng khá ngạc nhiên vì điều này. Từ trước đến nay, ngoài mẹ "ruột" của anh ra thì họ chưa từng thấy anh quan tâm người phụ nữ nào khác giống như vậy cả.

Thế nhưng trong đầu anh lúc này lại nghĩ:

"Nha đầu ngốc này, rõ ràng biết mình bị oan như thế mà cô ấy vẫn nhịn được sao? Dáng vẻ cứng đầu xù lông lên với anh lúc trước đâu rồi? Chẳng lẽ chỉ vì chuyện của gia đình, mà cô có thể vứt bỏ cả tôn nghiêm và danh dự của bản thân, đến đây để mặc người khác chà đạp, cũng chỉ cắn răng chịu đựng mà không hé ra một lời? Không được. Dù sao cô cũng là vợ anh, anh không cho phép cô phải chịu tủi nhục!"

Nghĩ rồi anh ngước lên nhìn đám người giúp việc trong nhà, thần thái có chút sát khí nói:

- Còn ai có ý định giống cô gái khi nãy nữa không?

Tất cả đều lắc đầu lia lịa, ai cũng run rẩy với sắc mặt của anh. Cũng không phải họ không biết tính tình của anh, nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy anh tức giận đến như vậy.

Thấy tất cả đều ngoan ngoãn hợp tác, liếc mắt một cái mặt anh liền dãn ra, quay qua nhìn Mạc Tử Sâm dịu dàng nói:

- Em đã là người của Hàn Minh Hạo này, từ nay có tôi bảo vệ em!

Thanh âm của anh nhẹ nhàng nhưng lời nói ra lại chắc như đinh đóng cột. Anh như muốn nói với cô hãy mãi ghi nhớ trong lòng câu nói đó.

Cả ba mẹ anh và cô đều không thể ngờ đến anh sẽ nói như vậy. Đây là điều mà từ trước giờ chưa từng có. Hôm nay anh cứ đưa mọi người đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.

Mạc Tử Sâm lại cảm thấy anh rất lạ! Từ ngày anh ***** *** cô vào đêm đó đến giờ, anh như đã thay đổi hoàn toàn khiến cô chóng hết cả mặt. Chẳng lẽ đêm đó, anh đã phát hiện điều gì rồi sao?

Cô muốn hỏi anh cho rõ nhưng cũng không biết hỏi làm sao. Ba mẹ chồng dùng bữa sáng xong thì cũng đã lên lầu nghỉ ngơi. Cô loay hoay dọn dẹp một chút thì cũng lên lầu.

Vừa tới giữa cầu thang thì cô nghe tiếng nói chuyện, hình như là của mẹ chồng cô và một cô gái nào đó. Nghe kĩ một chút thì ra đó là giọng của Liên Hồng.

Cô không đi lên nữa mà đứng hẵn lại đó vì nghe có tên mình được nhắc trong đó:

- Có mỗi Mạc Vân Ninh nhỏ bé như vậy mà cũng không xử lí cho ổn thỏa được, thật vô dụng!

- Phu nhân, xin phu nhân hãy cứu cháu! Cháu không ngờ kết quả lại thành như vậy.

Giọng của Liên Hồng run rẩy khóc nấc lên. Nhưng Hàn phu nhân vẫn không có chút động lòng, bà lạnh lùng:

- Ta cũng không ngờ đến Minh Hạo lại trở nên như vậy. Cũng không biết nó đã phải lòng con bé kia từ bao giờ. Nhưng hành động của cô đã quá sơ xuất nên mới bị người khác phát hiện. Vậy nên bản thân đã làm sai thì cô tự chịu đi!

- Không...phu nhân...người đừng bỏ cháu. Cháu đã theo người lâu như vậy mà...cháu đã cố hết sức làm theo lời của người chỉ dẫn rồi...Cháu cũng đã quan sát và canh thời gian rất kĩ, rồi mới cho thêm gia vị vào đĩa thức ăn đó như lời người dặn...cháu làm tất cả vì người...

Nghe đến đây Mạc Tử Sâm như chết lặng!

- Ý của Minh Hạo đã quyết, tôi cũng không thể ngăn cản. Tôi đã chuẩn bị cho cô chỗ ở mới, còn lại cô tự lo cho mình đi!

Nói đến đây cô nghe tiếng đóng cửa một cái "Rầm". Bên trên vẫn còn tiếng khóc nức nở:

- Không...phu nhân đừng mà...cháu không muốn rời khỏi đây...phu nhân...!

Tiếng đóng cửa đó đã khiến cô giật mình lui về sau, suýt tí thì trượt chân xuống cầu thang. Nhưng ngay phía sau cô lại chính là Minh Hạo!

Ngay khi cô vừa ngã người ra phía sau thì anh đã giữ chặt cô lại trong vòng tay mình. Nhưng...anh đã đứng sau cô từ khi nào? Và liệu anh có nghe được câu chuyện vừa rồi không?

Có rất nhiều câu hỏi đang vây quanh trong đầu, nhưng Mạc Tử Sâm vẫn không thể mở miệng thốt ra được câu nào với anh. Anh cũng chỉ giữ cô lại một lúc rồi kéo cô đứng thẳng dậy. Sau đó anh đi ngang qua cô mà tiếp tục lên trên tầng.