Là Do Em Không May Mắn

Chương 22




Trông thấy biểu cảm đó, Hàn Minh Hạo khẽ nhếch môi lên, nụ cười hình bán nguyệt liền hiện ra trên khuôn mặt anh đầy sắc xảo. Anh lạnh giọng nói:

- Không cần đâu, tôi đã sửa xong rồi.

- Dạ...?

- Tối hôm qua, khi tôi vô tình vào hệ thống an ninh trong nhà, đã phát hiện ra camera có vấn đề nên đã sửa luôn ngay lúc đó rồi.

Anh thản nhiên đáp, nhưng khuôn mặt của người hầu gái đó lại đang dần trở nên tím tái và nhợt nhạt. Cô ta thất thần đáp:

- À...dạ.

Anh quan sát hết những biểu hiện của cô gái đó, rồi nhìn những người xung quanh một lượt, sau đó nói:

- Tôi cho tất cả các người một phút để suy nghĩ và trả lời cho thành thật! Ai là người làm đĩa thức ăn bị mặn để hãm hại Vân Ninh?

Tất cả mọi người trong nhà nghe vậy thì rất đỗi kinh ngạc. Sao anh lại nói như vậy? Anh dựa vào đâu để biết được chuyện đó?

Mạc Tử Sâm cũng quay người lại nhìn anh, ánh mắt to tròn màu đen láy lại mở to ra hết cỡ. Làm sao anh biết được cô đang bị oan?

Một phút trôi qua...

Vẫn không có ai dám lên tiếng. Anh lại cười khẩy một cái rồi nói:

- Chà, đoàn kết nhỉ? Tất cả đều không nói phải không? Thế thì khi tôi mở đoạn ghi hình của camera lên tất cả đều sẽ được nghỉ việc!

Mọi người lại được một phen thất kinh hốt hoảng, ai nấy đều hoang mang lo sợ mình sẽ bị mất việc. Vì đãi ngộ của nhà họ Hàn từ trước đến nay luôn luôn rất hấp dẫn, ra thì dễ chứ không phải ai cũng có thể vào được.

- Là ai làm thì tự nhận đi. Đừng để mọi người phải bị liên luỵ như thế chứ!

Một chị gái trong số người hầu bất bình nói. Mọi người còn lại liền hùa theo "Đúng, đúng,..."

Bọn họ cũng chỉ vì miếng cơm manh áo, đột nhiên lại bị đuổi việc vì một trò lố bịch và không đâu của người khác, đương nhiên họ sẽ không thể nhẫn nhịn.

Hàn Minh Hạo chính là đánh vào tâm lí của họ rất tốt, anh quả nhiên là nhìn người không hề đơn giản.

- Liên Hồng, chị nhận tội đi!

Bỗng nhiên có giọng của một cô bé vang lên, đó là Hồng Tâm!

Và người cô bé ấy nói đến, chính là cô gái vừa nãy đã nói với anh rằng camera trong nhà đã bị hư.

Tất thảy đều ngạc nhiên nhìn Hồng Tâm rồi lại nhìn sang Liên Hồng. Hai người chính là chị em ruột của nhau! Ánh mắt của Hồng Tâm mang đầy tâm sự và uỷ khuất nhìn chị mình. Còn Liên Hồng thì nhìn cô với ánh mắt tràn ngập sự ngỡ ngàng và thất vọng!

- Em nói gì vậy Hồng Tâm? Chị nghe không hiểu?

- Chị đừng giả vờ nữa, em đã thấy hết rồi.

Đôi mắt của Hồng Tâm bắt đầu long lanh như sắp khóc. Bởi vì cô luôn để ý Mạc Tử Sâm, nên nhất cử nhất động của cô và những người xung quanh, cô đều nhìn thấy hết, kể cả việc chị cô đã thêm mắm dặm muối vào đĩa thức ăn như thế nào.

Cô đã dự định là sẽ không nói, sẽ coi như không thấy gì. Nhưng bây giờ nó đã liên quan đến cuộc sống mưu sinh của hàng chục con người, cô không thể khoanh tay đứng nhìn chị mình ngày càng sa vào vũng lầy nữa.

- Chị...

- Có phải cô đã nhân lúc Vân Ninh vừa để đồ ăn ra đĩa, thì cô lại chính là người đã đem những đĩa ấy ra bàn, nên đã lợi dụng thời điểm đó mà tìm cách hãm hại thiếu phu nhân của mình?

Cô ta còn chưa kịp giải thích, Hàn Minh Hạo đã cướp lấy lời cô mà nói ra tất cả. Mạc Tử Sâm lúc này lại còn ngạc nhiên hơn nữa, hoá ra là anh cũng nghĩ giống cô. Nhưng không biết chắc là người nào, nên anh đành dùng kế điệu hổ li sơn này. Quả thật khiến cô có phần nể phục!

Liên Hồng chỉ biết câm nín, cô cắn răng mà không nói được thêm lời nào nữa cả. Anh đã chặn họng hết đường những đường ngã của cô rồi.

- Được rồi Minh Hạo, mọi chuyện đến đây thôi.

Cô không muốn gây thêm bất kì rắc rối và phiền phức nào cho anh nữa. Cô muốn biết sự thật thì bây giờ cũng đã biết rồi, cô không cần phải truy cứu tới cùng với cô gái đó.

Nhưng anh lại không để tâm đến lời của cô, anh chỉ quay qua nhìn cô một chút rồi cũng quay lại nhìn thẳng vào Liên Hồng hất mặt hỏi:

- Nói đi, vì sao lại làm như vậy?

- Vì...vì tôi ghét cô ta...!

"Gì chứ...sao lại như vậy...cô ta thật ngang ngược..." vô số lời bàn tán bắt đầu được lan ra.

- Chỉ vậy thôi?

- Phải, chỉ vậy thôi...

Hàn Minh Hạo có chút nhíu mày nhưng rồi anh cũng dãn ra nói:

- Vậy được, cô thu dọn đồ đạc đi, sau này không cần đến đây nữa.

- Thưa...thưa thiếu gia tôi đã nhận lỗi rồi mà?

- Nếu cô đã có sự ganh ghét thì sẽ không thể nào phục vụ tốt cho chủ nhân của mình được!

Cô lúng túng muốn xin lỗi nhưng anh lại nhanh chóng thẳng thừng quyết đoán suy nghĩ của mình.

Cô ta nghe vậy thì cũng chẳng thể nói gì hơn, chỉ biết cuối mặt xuống rồi lủi hủi đi dọn đồ. Khi đi ngang qua mặt Hồng Tâm, ánh mắt cô tràn đầy uất ức. Cô bé muốn nắm tay cô nhưng cô đã giật tay lại, rồi thẳng bước tiếp mà không hề quay đầu nhìn lại.

Lúc này Minh Hạo mới quay sang ba mẹ anh mà nói:

- Sự thật đã rõ rồi, Vân Ninh không hề làm sai, ba mẹ đừng trách cô ấy nữa.

Mạc Tử Sâm lúc này như bị sốc. Cô không thể ngờ tới có một ngày, anh lại đứng ra bảo vệ cô trước mặt ba mẹ mình như thế!