Là Do Em Không May Mắn

Chương 24






Nghe thấy tiếng khóc lóc đó, anh bước lại gần và quát:

- Còn không mau cút khỏi đây?

- Thiếu...thiếu gia...tôi...tôi đi ngay.

Nhìn thấy Hàn Minh Hạo cô ta liền bất ngờ tái xanh mặt, không dám nán lại thêm giây phút nào nữa mà vội vã lau nước mắt đứng dậy và rời đi.

Tồn tại trong ngôi nhà này hơn ba năm, nên cô thừa biết tính tình của vị thiếu gia này khi tức giận sẽ đáng sợ đến thế nào. Muốn bảo toàn tính mạng, cô nhất định phải nhanh chóng đi khuất mắt anh.

Khi cô ta chạy xuống đến cầu thang thì lại chạm mặt Mạc Tử Sâm ở đó. Liên Hồng nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự chứa thù hận.

Kể ra thì cô ta thật sự rất ghét Tử Sâm. Vì cô ta đã ngưỡng mộ Hàn Minh Hạo từ rất lâu rồi. Và cô ta cũng biết rõ cô đến với anh chỉ vì lợi ích của gia đình, hơn nữa Mạc gia giờ đã không còn chút thế lực nào nữa. Thì cô cũng không khác gì những cô gái tầm thường ngoài kia. Vậy thì cớ sao mà cô lại được chọn làm vợ của anh chứ? Nghĩ rồi cô ta cũng lơ đi và nhanh chóng bước tiếp.

Lúc đến gần Mạc Tử Sâm, cô ta đã cố tình ép sát cô vào lan can rồi va vào vai cô một cái khá mạnh. Làm cô loạng choạng suýt chút thì té xuống, nhưng may là cô phản ứng nhanh nên đã kịp thời nắm lấy lan can để trụ vững.

Liên Hồng quay lại thấy vậy thì lườm cô một cái thật sắc lẹm. Sau đó mới quay người bỏ đi.

Hàn Minh Hạo ở trên này vẫn còn đứng ở trước cửa phòng mẹ anh rất lâu. Anh không gõ cửa cũng không lên tiếng gọi, mà chỉ đứng im lặng như vậy cả buổi. Đến khi Mạc Tử Sâm đã lên tới thì anh mới quay mặt đi về phòng mình.

Hành động đó của anh đã vô tình bị cô bắt gặp. Nhưng cô còn chưa kịp hỏi thì anh đã vội đi mất. Anh đang muốn trốn tránh điều gì sao?

Mạc Tử Sâm vẫn còn khá sốc vì sự thật mà cô vừa nghe được. Không thể tin rằng chính mẹ chồng là người đã bày mưu và tính kế cô, bà muốn đuổi cô ra khỏi nhà như thế sao?

Cả căn biệt thự rộng lớn này, cô thật sự chẳng có lấy một người nào để tin tưởng cả. Ai cũng ngầm ghen ghét và nghĩ cô lợi dụng Hàn Gia. Vậy thì bản thân cô đã phải hi sinh cả thanh xuân và hạnh phúc cả đời của mình thì có ai thấu?

Cô cũng có kế hoạch riêng cho cuộc đời của mình, cũng có mong muốn và ước vọng. Ấy thế mà năm mười tám tuổi, ông trời đã muốn lấy đi đôi chân của cô. Khiến cho bao hoài bão và kế hoạch đều bị phá huỷ. Đến hiện tại còn muốn lấy đi tất cả hi vọng và hạnh phúc của cô nữa. Vậy thì rốt cuộc cô sống vì cái gì?

Được rồi, cứ xem như là cô không may đi! Vậy thì từ giờ trở đi cô sẽ không còn tin tưởng và dựa dẫm vào bất kì ai nữa. Những kẻ đã có ý đồ không tốt với cô, cô sẽ ghi nhớ tất cả và sau này sẽ trả lại cho họ gấp bội.

Cô vốn dĩ không muốn trở thành kẻ máu lạnh vô tình, nhưng chính họ đã ép cô trở thành con người như vậy. Đợi sau khi chân cô hoàn toàn phục hồi, cô sẽ cho họ biết cô chính là Mạc Tử Sâm!

Liên Hồng khi xuống dưới thì liền chạm mặt Hồng Tâm. Cô bé đã cố tình đứng đó đợi cô cả buổi. Thấy cô, Hồng Tâm liền đi đến trước mặt, đôi mắt của cô bé long lanh ngấn lệ nói:

- Chị hai, em xin lỗi!

Hồng Tâm định nắm lấy tay cô, nhưng đã bị cô gạt ra một cách vô tình. Đột nhiên Hồng Tâm lại cảm thấy cổ họng như bị nghẹn cứng, ngực đau đến khó thở.

- Không cần, từ nay về sau chúng ta xem như không còn liên quan với nhau nữa. Em ở lại đây tự lo liệu đi.

Liên Hồng đáp lại với gương mặt lạnh lùng, còn chẳng thèm nhìn lấy em mình một chút, xem bộ dạng của cô bé đã trở nên đáng thương thế nào.

- Chị hai...?

Hồng Tâm nhìn cô với ánh mắt chứa đầy sự tuyệt vọng! Người chị mà cô yêu quý nhất, là người thân duy nhất còn lại trên cõi đời này của cô. Nay đã trở thành một con người khác, mà ngay cả chính cô cũng không nhận ra nổi.

Cô không thể đứng im mà nhìn chị mình có ý muốn hãm hại người khác. Lòng đố kị và ghen tị đã khiến chị cô đã sai càng thêm sai. Nên cô bắt buột phải đứng ra để can ngăn chị mình. Thế mà giờ đây Liên Hồng lại đối xử với cô như thế, thôi thì cô cũng không níu kéo nữa...

- Thôi được rồi, em chỉ muốn tốt cho chị nhưng...

Nói đến đây Hồng Tâm bắt đầu ngập ngừng, cổ họng cô như uất nghẹn. Nước mắt cũng không thể nào kìm được. Cô dùng hết sức mà ngăn cơn nấc để nói với chị mình thêm một câu cuối cùng:

- Chị đi đi...nhớ bảo trọng!

Nghe vậy Liên Hồng mới liếc nhìn Hồng Tâm một cái, không nói thêm gì mà chỉ quay lưng bỏ đi.

Lúc trước là cô đã đưa Hồng Tâm vào ngôi nhà này. Bây giờ Hồng Tâm lại chính là người tiễn cô ra khỏi nhà mãi mãi. Số phận đúng là trớ trêu thật! Họ vốn dĩ đã từng là chị em ruột kia mà...