Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 97: Chờ anh thêm một năm nữa thôi




Hôm sau khi mặt trời đã lên tới đỉnh, trên giường lớn mới có người nhập nhèm mở mắt.

Nhìn thân ảnh non mềm ngủ ngon trong ngực, Lữ Thiên Luân nở nụ cười dịu dàng chưa từng có.

Từ ngày Doãn Khả Vy bất ngờ đến thăm hắn sau kỳ thi tốt nghiệp Trung học, mãi đến hôm nay hắn mới gặp lại cô, tính ra cũng gần nửa năm rồi. Có trời mới biết trong ngần ấy thời gian hắn sống như thế nào, hắn nhớ cô nhiều bao nhiêu.

Gia nghiệp của ba hắn để lại quá sức tưởng tượng của hắn. Khi chưa tiếp xúc thực tế, hắn cho rằng nó chỉ lớn hơn sự nghiệp của mẹ hắn một chút. Đến khi tự mình tiếp xúc, tự mình kiểm chứng, hắn mới biết nó khủng khiếp như thế nào.

Đôi khi hắn tự hỏi một sự nghiệp đồ sộ như vậy sao ba hắn lại cứ ôm hết vào mình, rồi lại cứ ngày một khuếch trương hơn nữa để làm gì.

Nghe ba hắn giải thích xong hắn mới hiểu ra ngọn nguồn và từng bước tiếp nhận.

Sự nghiệp của gia tộc Lauder khởi đầu từ ông cố của hắn, bắt đầu từ hai bàn tay trắng. Đến khi ông nội hắn kế thừa thì cũng chỉ bằng một phần mười hiện nay. Nhờ sự giúp sức của bà nội hắn, gia tộc Lauder càng lớn mạnh thêm và ba hắn tiếp tục gánh vác đến hiện tại.

Thế nhưng những người anh em ruột của ông nội hắn lại không nghĩ như thế, họ cho rằng ông cố thiên vị giao vị trí gia chủ cho ông nội hắn, đến lượt con cháu lại còn quá quắt hơn, thông đồng cùng nhau hòng lật đổ chiếc ghế mà ba hắn đang ngồi, dĩ nhiên đến lượt hắn càng không kiêng kị.

Nếu như phía sau ông nội không có trợ giúp thì đã sớm đã bị bọn người tham lam kia hại chết không biết bao nhiêu lần. Đến lượt mẹ hắn cũng chẳng khá hơn, hết lần này đến lần khác gây khó dễ, thậm chí còn bày mưu các kiểu mang mẹ hắn làm bia đỡ hòng kiếm chác cổ phần, thậm chí là vị trí gia chủ.

Ban đầu khi mẹ hắn bước chân vào gia tộc cũng không hề dễ dàng, cho nên sau khi sinh hắn liền đổ dồn mọi tinh lực gây dựng sự nghiệp của chính mình. Bề nổi là tạo thanh thế nhưng thực chất là lót đường cho hắn, chờ đến ngày hắn kế thừa sự nghiệp của gia tộc sẽ không còn thế lực nào dám chèn ép hắn nữa.

Hiện tại xem như hắn đã hiểu rõ ngọn nguồn, cũng không còn trách móc ba mẹ vì đã bỏ bê hắn từ nhỏ, càng thêm kính nể sự kiên cường của mẹ và tình yêu thầm lặng của ba mà bấy lâu hắn lầm tưởng ông đối với hắn xa cách.

Hắn không thể chọn lựa xuất thân của mình nhưng hắn vẫn cảm thấy may mắn vì có người cha người mẹ luôn hết lòng yêu thương và lo nghĩ cho hắn. Điều mà hắn có thể làm là nhanh chóng gánh vác trách nhiệm của mình, để ba mẹ hắn sớm được nghỉ ngơi bù đắp những tháng ngày bận bịu vì sự nghiệp. Hơn cả là hắn phải ngồi thật vững ở chiếc ghế gia chủ của mình thì mới có thể bảo đảm sự bình an và hạnh phúc trong tương lai của cô và hắn.

Từ từ đưa tay lên vuốt ve gương mặt non mịn gần trong gang tấc, đáy mắt hắn ánh lên tia sáng phức tạp, có vui vẻ, có hạnh phúc nhưng cũng có lo lắng bất an.

Hắn là thân bất do kỷ, không thể rũ bỏ trách nhiệm của mình, còn cô thì quá bướng bỉnh không muốn bị gò bó thúc ép. Hắn và cô đích thực là tương đồng về tính cách, âu cũng vì vậy mà hấp dẫn đối phương chăng?

Cảm giác ngưa ngứa trên da mặt đánh thức Doãn Khả Vy thức dậy trong giấc ngủ sâu. Cô chậm rãi mở mắt.

Nhìn thấy gương mặt anh tuấn quen thuộc đang chăm chú nhìn mình, cô nở nụ cười ngọt ngào: "A Luân, chào buổi sáng."

Khoé miệng hắn cong lên, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cô một cái: "Vy Vy, chào buổi sáng. Em ngủ ngon không?"



Cô gật đầu: "Vâng, anh cũng vậy sao?"

Hắn gật đầu: "Ừm. Hôm nay là giao thừa, em có kế hoạch gì không?"

Cô ngẫm nghĩ một lúc rồi mới trả lời: "Đúng ra là có đấy, chính là muốn ra sân bay đến chỗ anh. Nhưng giờ anh ở đây rồi, cho nên tạm thời không có."

Hắn lả giả cười: "Nếu đã không có thì cứ theo anh đi, thế nào?"

Cô lém lỉnh cười: "Em có thể từ chối không?"

"Không thể!" Hắn dứt khoát nói.

Cô từ chối cho ý kiến.

Hắn đưa tay lên gảy nhẹ vào mũi cô một cái, cất giọng sủng nịnh: "Thời gian còn sớm, em muốn ngủ tiếp hay thức dậy đi luôn?"

Cô lia mắt nhìn đồng hồ trên tường lúc này đã điểm chín giờ, sau đó ôm chăn ngồi dậy đối hắn nói: "Dậy thôi. Em thấy đói rồi. Ăn sáng xong liền có thể xuất phát."

"Được, như ý em muốn."

Dứt lời, hắn kéo chăn bước xuống giường, một thân trần trụi đi lại trước mặt cô, một tay kéo phăng góc chăn đang bị cô giữ chặt che đi cơ thể, không nói năng gì lập tức bế bổng cô lên bước thẳng về phía nhà về sinh.

Cảnh tượng quá đỗi quen thuộc, Doãn Khả Vy cũng chẳng buồn phản kháng bởi vì biết phản kháng vô hiệu, cho nên chỉ có thể im lặng đưa tay ôm lấy cổ hắn tránh để chính mình không bị rơi xuống.

Người nào đó tinh lực dạt dào vào buổi sáng nên lại ăn cô thêm một lần nữa mới chịu buông tha. Kết quả lúc trở ra, hai chân cô mềm nhũn không cách nào di chuyển đành để mặc hắn ôm đi từ chỗ này đến chỗ nọ.

Thời điểm an vị tại nhà hàng dùng bữa cũng đã là mười một giờ, cho nên bữa sáng và bữa trưa cùng gộp lại.

Hành lý trước đó cũng đã được chuẩn bị đầy đủ, cho nên lấp đầy bụng xong liền xuất phát đến sân bay.

Vẫn là máy bay tư nhân của gia tộc Lauder đưa hai người đến thẳng Maldives.



Lữ Thiên Luân lựa chọn nơi này vì năm trước cùng cô đón sinh nhật đã hẹn mỗi năm sẽ đến một lần, hơn nữa hắn cũng muốn tận dụng khoảng thời gian ít ỏi này cùng cô ở bên nhau nhiều hơn, không cần phải đi quá xa, cũng không cần phải đặt khách sạn hay tìm kiếm địa điểm giải trí. Hòn đảo này là gia sản của hắn, hắn muốn thế nào chính là thế ấy, không cần phải phiền hà bất cứ ai, quan trọng là cô cũng thích nơi này.

Đến biệt thự trên đảo tư nhân vừa vặn mười một giờ ba mươi, còn đúng nửa tiếng nữa sẽ đến giao thừa. Tận dụng thời gian này, hai người cùng đi tắm rửa thay đồ, người làm sẽ thay họ chuẩn bị bữa tối bên ánh nến tại ban công phòng ngủ hệt như một năm trước.

Hai người tay trong tay đứng ở lan can kính nhìn về hướng biển, pháo hoa thắp sáng một vùng trời báo hiệu khoảnh khắc giao thừa bước sang năm mới. Tuy không phải lần đầu tiên nhưng cảm xúc mỗi năm mỗi khác.

Cả hai đều đã trưởng thành, đã bước chân ra ngoài xã hội, cũng mang trong mình những suy nghĩ khác nhau nhưng ánh mắt và trái tim giành cho nhau vẫn không thay đổi, có chăng là càng ngày càng sâu đậm, càng mê luyến hơn mà thôi.

"Chúc mừng năm mới!" Lữ Thiên Luân nâng ly về phía Doãn Khả Vy, khẽ cười.

Cô chạm ly của mình vào ly của hắn, thanh âm ngọt ngào hoà quyện vào tiếng vang thanh thúy của thủy tinh: "Chúc mừng năm mới!"

"Cạn ly!"

Sau bữa tối lãng mạn bên ánh nến, hắn dìu cô nhảy vài điệu êm dịu, sau đó cùng nhau trở về phòng triền miên ân ái, mãi đến khi cô mệt mỏi mà thiếp đi hắn mới chịu buông tha cùng cô tiến vào mộng đẹp.

Khoảnh khắc giao ngày của hôm sau Lữ Thiên Luân cũng cho Doãn Khả Vy một cái kinh hỉ không kém bởi vì đó là ngày sinh nhật mười chín tuổi của cô.

Tuy không quá ngạc nhiên bởi món quà mà hắn tặng vì hắn đã nói với cô từ năm trước, chính yếu là tấm lòng của hắn giành cho cô, vô cùng trân trọng và nâng niu. Hơn hết là cô chẳng cần gì cả, bởi vì hắn chính là món quà vô giá mà ông trời đã tặng cho cô trong kiếp này, dù có là mơ cô cũng sẽ không thấy hối tiếc.

Kỳ nghỉ cuối cùng cũng kết thúc, qua hôm nay thì ai phải trở về nơi của người ấy, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh của mình cho dù có không nỡ đi chăng nữa.

Ngồi trên máy bay trở về nhà, Doãn Khả Vy vẫn một mực nắm chặt tay Lữ Thiên Luân không buông, giống như cô sợ một khi buông ra sẽ không còn nắm được bàn tay hắn nữa vậy. Trong lòng cô cứ bứt rứt không yên cho dù hắn đã hết lời an ủi.

Mà tâm trạng của hắn cũng chẳng khá hơn là bao. Nếu như có thể hắn tuyệt đối sẽ không xa rời cô nửa bước, đáng tiếc hắn chưa đủ lớn mạnh, chưa đủ thực quyền để có thể bảo bọc cô không bị tổn hại.

Cho nên lần trở về này, hắn quyết tâm phải cố gắng nhiều hơn nữa, nhanh chóng nắm giữ vị trí gia chủ đồng thời loại bỏ tất cả mọi nguy hiểm đang rình rập ngấp nghé đến điểm yếu của hắn cho dù có phải gánh trên mình tội danh vì nghĩa diệt thân, máu lạnh vô tình hắn cũng mặc kệ.

Khúc xương mềm của hắn chỉ có một, hắn không thể để bất cứ thế lực ẩn nào làm nguy hại đến bởi vì cô chính là mạng sống của hắn. Một khi mạng sống bị đe doạ, hắn nào có thể an yên mà sống?

Nắm chặt tay người trong lòng, hắn ra sức vỗ về: "Vy Vy, chờ anh thêm một năm nữa thôi, anh nhất định sẽ không để chúng ta phải tiếp tục chia cắt nữa. Tin tưởng anh!"

Cô nhìn hắn mỉm cười ngọt ngào: "Em vẫn luôn tin tưởng anh!"