Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 98: Tại sao cô lại cầm điện thoại của anh ấy?




Một năm qua đi rất nhanh, mới đó lại đến tiệc tất niên của Queen's Land.

Dự án khu đô thị mới đã khai thác hơn một nửa, ước chừng chỉ mất thêm một năm nữa là sẽ hoàn thành dự án một cách mỹ mãn. Tuy giữa chừng gặp không ít khó khăn vì bị các đối thủ cạnh tranh gây khó khăn cho các công ty hợp tác cốt để làm chậm tiến độ nhưng Doãn Khả Vy đều có những phương án tối ưu. Thông qua việc mời gọi bất động sản Khánh An hợp tác, chia sẻ dự án nên không những không còn bất kỳ trở ngại nào mà còn rút ngắn được tiến độ thi công.

Nhờ vậy mà chỗ đứng của Queen's Land càng được khẳng định, địa vị của một nữ Tổng tài trẻ tuổi như cô cũng ngày thêm vững chắc, được không ít tiền bối trong và ngoài ngành phải kính nể.

Tiệc tất niên năm nay cũng có mặt Tổng tài của Khánh An, gương mặt quen thuộc mà trước đây không ít lần cô nhìn thấy trên tạp chí kinh tế từ kiếp trước. Ngay khi gặp ngoài đời thực, cô không khỏi tán thưởng về ngoại hình lịch lãm cùng khí chất của người có thâm niên trong ngành, một tấm gương sáng đáng để cô phải học hỏi.

Ngay khi ông ta vừa bước chân vào sảnh tiệc, Doãn Khả Vy đã lập tức tiến đến chào hỏi và không ngờ ông ta liền đề nghị muốn cùng cô hợp tác vào dự án mới của họ.

Mặc dù cô không tự tin lắm nhưng cũng không từ chối, dù sao dự án của cô cũng đang trên đà phát triển thuận lợi, cô cũng không cần phải đổ thêm tinh lực quá nhiều nữa cho nên đã đồng ý và hẹn một ngày sớm nhất sẽ đến công ty họ chào hỏi, xem như tiếp tục thử thách bản thân.

Nói chuyện cùng Tổng tài bất động sản Khánh An xong cũng vừa lúc đến giờ nhập tiệc, Doãn Khả Vy lên sân khấu phát biểu đôi lời sau đó giao lại cho MC hoạt náo các tiết mục văn nghệ và bốc thăm trúng thưởng cho nhân viên vì một năm cống hiến của họ.

Bước xuống đài, cô dáo dác đi tìm bóng hình quen thuộc nhưng trước sau vẫn chẳng thấy.

Bước ra ngoài ba công tìm đến một góc khuất, cô lấy điện thoại ra gọi nhưng cứ đổ chuông mà không có người nhận.

Cô tự trấn an bản thân có lẽ hắn đang lái xe nên không tiện nhận điện thoại nên quyết định gọi thêm một cuộc nữa.

Tuần trước Doãn Khả Vy đề nghị Lữ Thiên Luân về sớm một chút cùng cô đến tiệc tất niên của Queen's Land, cô chính là muốn cùng hắn chia sẻ niềm vui này. Hắn đã nhận lời và hứa sẽ đến kịp giờ khai tiệc thế nhưng hiện tại đã qua nửa giờ, không thấy hắn cũng chẳng có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ cho nên cô có chút sốt ruột.

Điện thoại đổ chuông ba tiếng cuối cùng cũng thông, Doãn Khả Vy mang theo tâm tình vui vẻ muốn lên tiếng nhưng lời còn chưa thốt ra đã nuốt trở lại khi cô nghe thấy thanh âm của phụ nữ vang lên bên trong điện thoại.

"Xin chào!"

Cô hít sâu một hơi cất giọng lạnh lùng: "Cô là ai? Lữ Thiên Luân đâu?"

Điện thoại cá nhân của hắn rất ít người biết, chỉ có những người thân thuộc mới gọi cho hắn vào số này, còn công việc hắn sử dụng điện thoại khác. Hơn nữa chung quanh hắn không có bóng dáng phụ nữ, kể cả thư ký và trợ lý cũng đều là nam, đây chính là hắn tự mình nói với cô. Vậy thì hiện tại người phụ nữ đang nói chuyện cùng cô rốt cuộc là ai?

Bên trong điện thoại vang lên tiếng cười lảnh lót, sau đó là thanh âm đầy giễu cợt: "Doãn Khả Vy, chưa đến hai năm mà cô quên mất giọng của tôi rồi sao? Thật là khiến tôi hơi buồn đấy!"

Doãn Khả Vy bị trấn động không nhỏ nhưng rất nhanh khôi phục vẻ điềm tĩnh: "Cô là Tracy?"



"Ồ, trí nhớ tốt đấy!" Tracy vẫn nở nụ cười thập phần đắc ý.

"Tại sao cô lại cầm điện thoại của anh ấy? Anh ấy đâu rồi?" Cô tỏ ra mất kiên nhẫn.

Tracy lại ha hả cười lớn: "Cô đừng tỏ ra ngây thơ như thế chứ? Anh ấy dĩ nhiên phải ở chỗ tôi thì tôi mới cầm điện thoại của anh ấy được không phải sao? Chẳng lẽ tôi cướp được à? Còn anh ấy đâu á? Cô đoán xem?"

Doãn Khả Vy tay cầm điện thoại nắm chặt nhưng không giấu nổi sự run rẩy, nhiều hơn là sự bất an.

Nếu như cô nhớ không nhầm thì chuyến bay của Lữ Thiên Luân đã hạ cánh cách đây một giờ đồng hồ, đúng ra lúc này hắn đã phải có mặt ở chỗ cô rồi, cho dù mất thời gian trở về khách sạn tắm rửa thay đồ đi chăng nữa.

Bây giờ hắn không đến, điện thoại lại nằm trong tay của Tracy. Vậy hắn đang ở nơi nào, sẽ không phải ở cùng một chỗ với ả ta đi?

"Tracy, tôi không muốn nhiều lời với cô. Mau đưa điện thoại cho anh ấy!"

Tracy "chậc chậc" hai tiếng như thể vô cùng bất đắc dĩ: "Tôi cũng rất muốn nhưng anh ấy đang tắm, không tiện cùng cô tán gẫu đâu. Hoặc là tôi gọi cửa anh ấy nhé, xem anh ấy có muốn nghe điện thoại của cô không?"

"Tracy!"

Doãn Khả Vy nghiến răng ken két mà chắc chắn đầu bên kia điện thoại, Tracy cũng nghe được rõ ràng nhưng ả ta dường như chẳng mấy để tâm, tiếp tục khiêu khích: "Mà thôi, chắc là tôi không nên làm phiền anh ấy lúc này đâu, dù sao anh ấy cũng cần phải được nghỉ ngơi. Chậc, nhìn xem, tôi mải nói chuyện với cô đến nỗi mồ hôi ướt nhẹp rồi, chắc là tôi cũng nên tắm một chút mới được. Cô nói xem, vận động xong tắm uyên ương có phải rất tình thú hay không?"

Ả ta cười một tràng dài, sau đó bồi thêm một câu sau chót: "A, không nói với cô nữa, cô cũng đừng gọi điện thoại đến làm phiền chúng tôi ân ái nữa đấy. Tạm biệt."

Bên trong điện thoại vang lên thanh âm "tút tút" kéo dài báo hiệu cuộc gọi đã bị ngắt.

Doãn Khả Vy bần thần dựa vào lan can, điện thoại cầm trên tay rơi xuống đất lúc nào cũng không hay.

Nhắm mắt nhìn lên bầu trời đêm cố gắng điều hoà hơi thở, cô cuối cùng cũng không nhịn được sự đau đớn đang lan toả toàn thân, nước mắt lặng lẽ rơi xuống.

Trình Như Ngọc không biết đến bên cạnh cô lúc nào, ôm cô vào lòng lo lắng hỏi: "Vy Vy, có chuyện gì vậy? Sao lại ở đây khóc thế này?"

Giống như tìm được phao cứu mạng, cô không kiềm chế chính mình nữa, vùi vào trong ngực Trình Như Ngọc khóc thành tiếng: "Như Ngọc, tớ phải làm sao đây? A Luân anh ấy...!"



Chưa nói được trọng điểm, cô lại nức nở khóc vô cùng thương tâm. Trình Như Ngọc không hiểu chuyện gì nhưng cũng ra sức vỗ về: "Được rồi, muốn khóc thì khóc đi. Khóc xong rồi thì nói cho tớ biết xảy ra chuyện gì, tớ giúp cậu giải quyết."

Uớc chừng không quá mười phút, Doãn Khả Vy cuối cùng cũng thôi không khóc nữa, bình tĩnh trở lại kể cho cô bạn thân đầu đuôi sự việc.

Một người tính tình vốn nóng nảy hiển nhiên không thể chịu được cảnh bạn thân bị người khác chơi xấu, cô nàng tỏ ra vô cùng tức giận, ánh mắt cũng sắc lạnh như thể đông chết người, không nhịn được chửi thề: "Cmn, đôi gian phu dâm phụ! Nói cho tớ biết hai người đó ở đâu, tớ thay cậu đòi lại công đạo."

Doãn Khả Vy bất đắc dĩ lắc đầu: "Tớ không biết."

Hai mắt Trình Như Ngọc trợn tròn nhìn cô, xong lại trở về bình thường ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô bởi vì đã hiểu ra căn nguyên.

"Ầy, dù sao cũng chỉ lời một phía, chưa chắc đã là sự thật. Biết đâu thật sự có hiểu lầm thì sao?"

Cô vừa khóc vừa cười, nhìn cô bạn thân nhẹ gật đầu: "Ừm, tớ cũng nghĩ vậy. Cho nên tớ định ngày mai lại gọi cho anh ấy hỏi rõ ràng."

"Ừm, cứ vậy đi. Hôm nay là tiệc tất niên mà, còn bao nhiêu người đang đợi cậu đấy. Cứ gác mọi chuyện sau đầu đi, qua ngày mai lại tính."

Nhìn gương mặt lem luốc của cô, Trình Như Ngọc thở dài một cái, sau đó mở túi xách lấy ra đồ trang điểm dự phòng nói: "Nhìn xem khóc thành ra thế này, để tớ giúp cậu dặm lại một chút. Nhân vật chính thì cũng phải ra dáng một chút chứ!"

Bên phía Tracy, sau khi ngắt điện thoại, ả định bụng xoá đi lịch sử cuộc gọi nhưng đáng tiếc điện thoại của Lữ Thiên Luân có mật khẩu, ả không làm gì được.

Thế nhưng ả không chịu buông bỏ, lục tìm những mật mã mà hắn có thể sử dụng.

Sau bốn lần thất bại, ả bần thần suy nghĩ. Không lâu sau đó hai mắt ả vụt sáng, liên tưởng đến người vừa gọi đến, sau đó bấm một dãy số có quan hệ mật thiết với người đó, đánh cuộc ở lần cuối cùng và ả may mắn thành công.

Khoé miệng ả nhếch lên nở nụ cười nham hiểm, lập tức bắt tay vào xoá lịch sử cuộc gọi, sau đó lại nhìn xem bên trong điện thoại chứa những gì, nhất là ở mục hình ảnh.

Đáy mắt ả chợt âm u sắc lạnh khi nhìn thấy những gì hiện lên trên màn hình, sau đó ả lục tìm dữ liệu bên trong, chuyển sang điện thoại của ả rồi nhanh chóng tắt đi.

Ả nghiến răng ken két: "Doãn Khả Vy, tôi sẽ không để cô được sống yên ổn đâu. Cô cứ chờ mà xem."

Đặt điện thoại về vị trí cũ, không bao lâu thì cánh cửa phòng khách sạn nhanh chóng bị đẩy ra, Lữ Thiên Luân bước vào.

Nhìn thấy người không nên xuất hiện ở nơi này, hắn phóng ánh mắt sắc lạnh về phía ả, nghiến răng ken két: "Tại sao cô vẫn còn ở đây?"