Là Ai Cưa Ai Khác Biệt Sao?

Chương 96: Nhìn xem có phải anh không? (18+)




Một tuần ở New York, Lữ Thiên Luân đưa Doãn Khả Vy đi thăm thú khắp nơi, cũng không quên chụp hình kỷ niệm và mua sắm đặc sản về làm quà cho mọi người.

Dù có luyến tiếc nhưng thời gian lên máy bay cũng đến, không thể tiếp tục kéo dài thêm. Sau hôm nay, mỗi người lại một nơi không biết đến ngày nào mới có thể gần gũi như thế này.

Về nước, Doãn Khả Vy bắt đầu cặm cụi bên sách vở bất kể ngày đêm dưới sự hướng dẫn của Anthony. Vừa phải đến công ty làm việc nên thời gian để học không nhiều, cho nên cô phải mất hơn hai tháng mới xem như miễn cưỡng nạp đủ kiến thức.

Sau khi Anthony cho Doãn Khả Vy làm một bài test thử và đạt yêu cầu đề ra, anh ta cuối cùng cũng đăng ký cho cô thi CEO.

Cuộc thi khá căng thẳng nhưng kết quả thu về không phụ lòng mong đợi, cô không những đậu còn đạt được thành tích khá cao.

Kết quả này xem như đã khiến trên dưới Queen's Land tin phục. Từ đây cô có thể mặc sức tung hoành trên địa bàn của mình mà không sợ ai soi mói.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, mới đấy mà đã bước sang những ngày cuối năm, chuẩn bị kỳ nghỉ đông và đón mừng năm mới.

Ngần ấy thời gian, Doãn Khả Vy và Lữ Thiên Luân vẫn thường xuyên giữ liên lạc, rảnh rỗi thì gọi video call, bận cũng không quên nhắn tin thăm hỏi. Tuy vẫn cảm thấy không đủ nhưng cũng chẳng thể làm gì hơn.

Thi thoảng cô cũng sẽ cùng Mr L nhắn tin qua lại nhưng ít khi gặp được hắn online. Cả hai đều cho rằng đối phương bận rộn nên cũng không có ý định đào quá sâu, chỉ hỏi thăm tình hình gần đây và cố gắng duy trì liên lạc.

Tiệc tất niên của Queen's Land kết thúc, toàn thể công ty có mười ngày nghỉ lễ, ba mẹ cô sáng nay cũng đã ra sân bay bắt đầu cuộc du lịch kéo dài, còn cô cũng đã lên kế hoạch ngày mai sẽ bay qua New York thăm Lữ Thiên Luân.

Về đến nhà cũng đã là nửa đêm, lúc này cũng chỉ còn mình Doãn Khả Vy với căn nhà trống trải, tuy có chút cô đơn nhưng không lâu nữa cô có thể gặp người nào đó rồi, thêm một ngày cũng chẳng việc gì khó khăn.

Mở cửa phòng ngủ bước vào, cô định bụng sẽ đi tắm rồi lên giường ngủ thẳng một giấc, lấy sức cho chuyến bay dài. Chỉ là cánh cửa vừa khép lại, hai cánh tay rắn chắc của người nào đó không tiếng động ôm chặt lấy cô từ phía sau, không cho cô có cơ hội vùng vẫy.

Cô chỉ sững sờ trong chốc lát, sau đó liền thả lỏng chính mình khi nghe thấy thanh âm cùng hơi thở quen thuộc vang lên bên tai: "Vy Vy, là anh!"

Sự buồn phiền cô đơn ngay tức thì biến mất không còn một mảnh, thay vào đó là niềm hạnh phúc vỡ oà khi người đang nghĩ đến lại bất ngờ xuất hiện.

Cô nghẹn ngào nói không nên lời: "A Luân, là... là anh thật sao? Em không phải đang nằm mơ đi!"

Hắn buông cô ra, xoay người lại áp cô vào tường, ánh mắt sâu không thấy đáy ôn nhu nhìn cô, cất giọng trầm khàn: "Vy Vy, nhìn xem có phải anh không?"



Doãn Khả Vy hai mắt ướt nhòe, nhìn người trước mắt vừa cười vừa khóc. Cô đưa tay lên chạm vào gương mặt ngày nhớ đêm mong, xúc cảm chân thật truyền đến mới khiến cô tin tưởng hoàn toàn.

"A Luân, là anh thật rồi. Em nhớ anh, nhớ đến phát điên rồi!"

Lữ Thiên Luân giờ phút này cũng không còn kiềm chế tâm tình chính mình được nữa, hắn nhanh chóng cúi đầu ngậm lấy hai phiến môi đang run rẩy của cô, giải toả mọi nhớ nhung thông qua nụ hôn ấy.

Nụ hôn sâu cướp đi hết tất cả lý trí, chỉ còn lại cảm xúc mãnh liệt từ đối phương muốn bộc lộ tình yêu và sự khao khát, cùng nhau hoà quyện gắn kết một thể mới có thể thể hiện tình cảm của mình.

Sau trận kích tình cuồng nhiệt trên giường, hắn bế cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, lại thêm một cuộc vận động mãnh liệt trong bồn tắm nữa mới chịu buông tha cho cô. Tình cảnh quen thuộc mỗi lần gặp nhau như thế này khiến cô không khỏi tim đập chân run. Này cũng quá mức kích thích rồi, cô chẳng lúc nào có thời gian phòng bị lẫn thích ứng.

Chỉ có thể nói, đàn ông bị bỏ đói một thời gian dài, đến khi có thịt ăn liền sẽ ăn sạch đến xương cũng không còn, cô chỉ bị hắn hành hai hiệp như thế này vẫn còn nhẹ lắm. Cũng biết thương hoa tiếc ngọc đấy nhưng chỉ là khởi đầu thôi, chờ cô có sự chuẩn bị rồi thì hắn liền như cầm thú không cho cô có cơ hội giãy dụa, chỉ có thể bị động cùng hắn phối hợp đến lúc không còn chút sức lực nào nữa mới thôi.

Ôm cô ra khỏi nhà vệ sinh, hắn cũng vô cùng thức thời giúp cô sấy tóc.

Tâm trạng cô lúc này cũng xem như bình ổn hơn một nửa, liền không nhịn được lên tiếng hỏi: "Sao anh đột nhiên trở về lại không báo cho em tiếng nào? Em còn định ngày mai bay qua chỗ anh đấy! Mà làm sao anh vào được nhà em vậy?"

"Muốn cho em kinh hỉ mà thôi. Chẳng phải lúc trước em cũng khiến anh kinh hỉ đến rụng rời tay chân hay sao? Bây giờ đổi ngược lại, cảm giác thế nào?"

Doãn Khả Vy đột nhiên quay người ôm lấy eo hắn, cười ngọt ngào: "Em thật sự rất vui, rất hạnh phúc."

Bị cô bất ngờ ôm lấy, Lữ Thiên Luân tay cầm máy sấy khựng lại trên không, sau đó hắn mới hồi thần tắt đi, dang tay ôm lấy cô vào lòng: "Vậy thì tốt, không uổng công anh làm việc như điên để hoàn thành công việc sớm về đây với em. Thế thì..."

Hắn nhìn cô cười đầy gian xảo: "Em cũng nên chuẩn bị tinh thần để đáp lễ cho anh chứ nhỉ?"

Cô buông eo hắn ra, nửa ngồi nửa quỳ trên giường, đưa tay lên choàng lấy cổ hắn, cười như không cười: "Ồ, vậy anh muốn em phải chuẩn bị như thế nào?"

Hắn vuốt ve gương mặt non mịn của cô, khẽ nheo mắt nở nụ cười tà mị: "Em nói xem?"

Cô chợt cười vang thành tiếng, đầu ngón tay di chuyển chạm vào yết hầu của hắn, sau đó lần mò đến da thịt trên ngực lộ ra bên ngoài áo choàng tắm, vuốt ve khiêu khích khiến người nào nó hô hấp chợt khó khăn.

Không để hắn chờ đợi quá lâu, cô dùng hết sức lực đẩy ngã hắn nằm xuống giường, khoé miệng khẽ nhếch lên: "Như thế này thì sao?"



Hắn chợt nghiến răng: "Vy Vy, em..."

Lời còn chưa nói hết, Doãn Khả Vy đưa một ngón tay chạm vào môi hắn, khẽ "suỵt" một tiếng thành công chặn lại mọi câu nói phía sau.

"Bây giờ cứ để em đi, anh chỉ việc tận hưởng là được rồi."

Dứt lời, cô cúi xuống ngậm lấy môi hắn, cùng hắn môi lưỡi giao triền, hai cánh tay cũng không ở yên một chỗ, đưa đến đai áo choàng tắm chậm rãi tháo ra, sau đó không chần chừ thêm nửa giây, lập tức kéo phăng.

Khí lạnh từ điều hoà tràn vào khe hở giữa hai người đánh thức hắn từ trong cơn mụ mị của nụ hôn tỉnh lại.

Nhận ra bản thân đang bị người nào đó chế ngự mà chỉ biết bị động nằm đó, đáy mắt hắn tối đi vài phần, hai tay tìm đến thắt lưng áo của cô tháo xuống, liền sau đó một đường parabol đẹp mắt đáp thẳng xuống thảm trải sàn.

Không còn vật cản, tay hắn cứ một tấc rồi một tấc vuốt ve cơ thể trần trụi của cô không chừa một chỗ nào, dục hoả cứ thế nhen nhóm cháy lên khiến cho nụ hoa xinh đẹp càng thêm ướt át kiều diễm.

Khi sự kiềm chế đạt đến giới hạn, cô khẽ động hạ thân để nụ hoa nuốt lấy vật kiêu hãnh của hắn.

Sự trống rỗng nhanh chóng được lấp đầy, cô thoải mái "ưm" khẽ một tiếng. Người dưới thân cũng mang theo xúc cảm tương tự, chân mày giãn ra hưởng thụ sự mềm mại ấm nóng.

Cô chậm rãi mở mắt nhìn gương mặt tràn ngập dụ hoặc của hắn, khoé miệng khẽ cong lên ngầm hài lòng với biểu cảm của hắn, sau đó liền di động hạ thân đung đưa thân mình, cùng hắn chìm trong bể dục vọng.

Một tràng những tiếng rên la yêu kiều văng vẳng bên tai càng làm cho hắn khó bề kiềm chế. Hắn mở mắt nhìn thân thể nóng bỏng đang luật động trên người, đáy mắt ánh lên một ngọn lửa hừng hực như có thể thiêu sống một người, bạc môi nhếch lên nở nụ cười tà mị.

Vẫn biết cô rất đẹp nhưng vẻ đẹp lúc này của cô lại không có bất cứ ngôn từ nào có thể diễn tả được bởi nó quá mê người, khiến hắn phải hãm sâu không có cách nào dứt ra. Cũng chỉ có hắn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp thần thánh này, hắn có nên cảm thấy tự hào không?

Cảm nhận tiết tấu của người bên trên chậm dần, có vẻ như đã không còn sức đủ sức lực để tiếp tục cuộc vận động kéo dài trong khi hắn còn chưa thấy đủ, hắn liền đổi khách thành chủ, từ bị động chuyển sang chủ động nhanh như cắt đè cô xuống giường, ra sức luật động.

Cô chỉ sững sờ trong một giây, sau đó liền không còn có thể suy nghĩ được gì thêm chỉ có thể nắm chặt lấy ga trải giường vì bị sóng triều liên tục đánh tới.

Thế mới biết thể lực của đàn ông và phụ nữ cách biệt rất lớn, không thể nào đánh đồng nhất là ở phương diện giường chiếu, cho nên mãi mãi không thể nào giành được quyền chủ động cho mình, mà có lẽ cũng chẳng cần thiết phải làm điều đó không phải sao?

Một đêm không ngắn cũng chẳng dài, đủ để hai thân thể, hai trái tim hoà quyện vơi đi nỗi nhớ nhung sau một khoảng thời gian xa cách vời vợi.