15.
Sai lầm, thật sự là sai lầm.
Đêm đó, tôi bị bắt quả tang đang lén ăn bánh ngọt.
Khi Hoàng hậu biết chuyện đã rất tức giận và mắng tôi vì không chăm sóc tốt cho cơ thể mình.
Vừa bị bệnh, nghỉ ngơi chưa tốt đã đi ăn đồ ngọt như vậy.
Tôi ngay lập tức bị cấm túc một tháng, trước khi bị cấm túc, tôi đã khẩn cầu ma ma gửi lời nhắn đến Hoàng hậu.
"Tiểu Bạch và Tiểu Dĩnh có thể giúp tôi xử lý việc vặt của Cục Thượng Cung và Nội Vụ Phủ trong một tháng, được không?"
Hoàng hậu vui vẻ đồng ý.
Ngày hôm sau, Tiểu Bạch và Tiểu Dĩnh đi làm việc trong nước mắt.
16.
Ngày tôi hết bị cấm túc đã có một chuyện lớn xảy ra.
Hoàng đế ngoại lệ sắc phong một cung nữ trở thành Đáp ứng.
Nghe mọi người kể rằng cung nữ này tình cờ gặp được Hoàng đế khi đang làm việc trong ngự hoa viên. Lão Hoàng đế ví von rằng: "Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu."
Thục Đáp ứng vóc người mảnh mai, yểu điệu như liễu nên được sống trong cung Như Ý.
Cô ta liên tiếp được Hoàng đế thị tẩm.
Hôm nay, cung Như Ý phái người tới gọi tôi.
Tôi buồn bực cực kỳ, chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến cung Như Ý.
Khi đến nơi, tôi liếc nhìn Thục Đáp ứng trong lời mọi người bàn tán. Cô ấy có vòng eo thon thả như liễu, mềm mại không xương.
Quả đúng như lời đồn, ngoại hình của cô ấy giống như tiên nữ, con người không thể so sánh được.
"Sương Thượng Cung, xin tha thứ cho ta, ngài là ân nhân lớn của ta. Nếu không có ngài ngày đó chỉ dạy, hôm nay ta sẽ không ngồi ở đây.”
Tôi dụi mắt nhìn kỹ hơn, và lập tức choáng váng. Đây không phải là cung nữ mập mạp ngày đó ăn lén bánh ngọt trong phòng chứa đồ bị tôi phát hiện đây sao?
Một tháng không gặp, thật sự đã gầy đến mức này à?
17.
Thục Đáp ứng chuẩn bị một bàn đầy bánh ngọt.
Lúc này, tôi đang nhập tâm thưởng thức món ngon trên bàn, Thục Đáp ứng nhìn tôi kể lại chuyện cũ.
“Kể từ ngày Sương Thượng Cung giảm bớt đồ ăn cho cung nữ, ta vẫn không hiểu lý do. Nhưng giờ ta đã hiểu, Hoàng hậu và Quý phi luôn cạnh tranh với nhau, Sương Thượng Cung nhìn xa trong rộng, phòng ngừa chu đáo nên đã sớm bồi dưỡng tạo thế lực cho mình.”
"Ta biết, nếu ngày đó Sương Thượng Cung không gánh tội thay ta, có lẽ ta đã bị đánh cho thịt nát xương tan. Lúc đó, ta không thể giúp gì cho Sương Thượng Cung, nhưng hiện tại ta nguyện ý giúp đỡ Sương Thượng Cung dù thế lực ta còn yếu."
Tôi tiếp tục ăn và không để ý tới lời cô ta nói nên chỉ gật đầu bừa.
"Sương Thượng Cung dự định làm gì tiếp theo?"
Tôi:?
Cô ta vừa nói gì thế? Tôi không biết nên trả lời thế nào vì từ nãy giờ tôi không tập trung nghe cô ta nói. Thôi quên đi!
“Trong hậu cung, được sủng ái mặc dù rất quan trọng, nhưng lấy sắc giữ người thì không thể lâu dài. Dùng cái đầu mới trường tồn mãi mãi.”
Không biết nói như vậy có được không, tôi thấy ngại ngại nên sờ sờ mũi. Chắc là không sai, vì tôi là đã luyện phim cung đấu đạt cấp 10 rồi.
Thục Đáp ứng chẳng biết có hiểu hay không nhưng nhẹ gật đầu.
Lúc rời khỏi chỗ của cô ấy, tôi nhìn lại thì thấy Thục Đáp ứng đang tự tay dọn dẹp đống bát đĩa tôi vừa ăn xong. Tôi chợt nhớ ra hồi tôi còn nhỏ, mẹ tôi cũng dọn dẹp sau khi tôi ăn xong.
"Thục Đáp ứng, chắc chắn ngài sẽ là một người mẹ tốt."
Thục Đáp ứng đứng trong phòng, trầm ngâm suy nghĩ.
18.
Đó là mùa xuân năm thứ ba.
Thục Đáp ứng, à không, bây giờ cô ấy đã là Thục Tần.
Cô ấy có thai và mọi người đều ăn mừng.
Hoàng đế rất vui vì đến già lại có thêm con. Hai năm sau khi Hoàng hậu hạ sinh công chúa lại có thêm phi tần mang thai.
Rất nhiều điều đã xảy ra trong ba năm qua.
Đáng buồn thay, cuộc chiến giữa Hoàng hậu và Quý phi đã lên đến đỉnh điểm.
Họ luôn cạnh tranh với nhau, cả hai liên tục gọi tôi đến cung của họ.
May mắn thay, mọi vấn đề của Cục Thượng Cung và Nội Vụ Phủ hiện tại đều được giao cho Tiểu Dĩnh và Tiểu Bạch.
Họ sẽ đến gặp tôi hàng ngày trước khi đi giải quyết những việc trong ngày. Đến khi trời tối thì họ đều kiệt sức trở về cung của mình.
Trên thực tế, nếu hai người cùng làm việc thì thời gian có thể rút ngắn và họ có thể trở về cung sau nửa ngày.
Tuy nhiên, hai người nhất quyết muốn kiểm tra công việc của nhau, và cách họ nghiêm túc làm việc khiến tôi, kẻ đứng đầu quản lý phải tự thấy xấu hổ vì sự hời hợt của mình.
Tôi được rảnh rỗi thành quen. Mỗi ngày hoặc là tới chỗ Hoàng hậu uống trà, hoặc đến chỗ Quý phi vẽ lông mày, hay là đến chỗ Thục Tần ăn bánh.
19.
Đêm đó, Quý phi yêu cầu tôi đến cung điện cô ấy một lần nữa.
"Ta cho phép ngươi cùng Hoàng hậu có quan hệ tốt trong ba năm, cũng cho phép ngươi lập thế lực của chính mình, ủng hộ một cung nữ nắm quyền. Đã ba năm rồi, ngươi nên cho ta một câu trả lời."
"Ta và hoàng hậu, ngươi ủng hộ ai?"
“Nô tỳ ủng hộ ai…” Tôi khóc không ra nước mắt. Chẳng phải tôi ủng hộ ai cũng đều đắc tội với người còn lại sao?
"Bệ hạ có chỉ!" Lý Công Công bên cạnh Hoàng đế lên tiếng.
"Truyền Quý phi nương nương đêm nay thị tẩm. Quý phi nương nương, ngài nên nhanh một chút, nô tài sẽ đợi ở bên ngoài.”
"A! Ta phải làm sao bây giờ?"
Quý phi tức giận nói: "Bổn cung đã rửa mặt rồi!"
Tôi nhìn phấn và bột màu trên bàn trang điểm và nảy ra một ý tưởng.
"Quý phi nương nương, nô tỳ có một kế hoạch..."
Cuối cùng, Quý phi được tôi trang điểm nhẹ nhàng ngồi lên kiệu và rời đi.
Màn đêm buông xuống, long nhan cực kỳ vui mừng, không ngớt lời khen Quý phi quốc sắc thiên hương.
20.
Ngày hôm sau, Quý phi gọi tôi đến sớm, hình như tâm trạng rất tốt.
"Bổn cung không biết Sương Thượng Cung lại trang điểm tinh xảo như vậy, nhìn bổn cung giống như trời sinh đã có dáng vẻ như vậy." Quý phi thậm chí còn không buồn tẩy trang.
Đầu óc tôi lập tức nhảy ra một kế hoạch khác.
"Quý phi nương nương, nô tỳ có một một kế hoạch giúp ngài luôn xinh đẹp như thế mà không cần trang điểm."
"Ồ?" Hai mắt Quý phi sáng lên, nếu như vậy, nàng có thể áp đảo Hoàng hậu.
"Nói cho bổn cung biết đi."
"Nhưng..." Tôi ngập ngừng.
"Nhưng sao? Dù ngươi yêu cầu gì, bổn cung cũng sẽ đáp ứng."
"Vậy về sau Quý phi đừng ép nô tỳ lựa chọn giữa hai người nữa."
“Được!"