Kỳ Nữ Vô Tri

Chương 5




21.

Dạo này tôi ngày nào cũng chạy đến phòng của Quý phi.

Không thể làm gì khác ngoài việc đắp mặt nạ cho cô ấy mỗi ngày.

Lúc này, trong khi đổ mật ong và sữa vào với nhau, tôi thêm lòng trắng trứng, ngọc trai và cánh hoa hồng rồi giã nhuyễn những thứ này lại với nhau để chuẩn bị làm mặt nạ tự chế.

Ngày thứ N uống nước chanh tự tay tôi làm, Quý phi u sầu hỏi: “Thứ nước chua lè này thật sự có thể làm đẹp da sao?”

“Đừng lo lắng, nương nương.”

Tôi vỗ ngực cam đoan: “Trong bữa tiệc Trung thu tháng sau, nô tỳ nhất định phải làm cho ngài xinh đẹp hơn bất kỳ ai.”

"Đây chính là ngươi nói. Nếu không xinh đẹp thì ta sẽ hỏi tội ngươi."

Nói xong, Quý phi lại cầm lên nước chanh, cô ấy uống mà nước mắt lưng tròng.

22.

Để tạo bất ngờ cho người trong hậu cung và Hoàng đế.

Tôi bảo Quý phi báo bệnh một tháng, đóng kín cửa từ chối tiếp khách.

Thục Tần hiện đang có thai.



Nên tháng này Hoàng đế chủ yếu ở lại cung của Hoàng hậu.

Hoàng hậu rất vui mừng và ban thưởng cho tôi rất nhiều son phấn vì đã giữ chân được Quý phi.

“Con mụ Hoàng hậu chết tiệt đó lại cho ngươi cái gì phải không?” Quý phi nheo mắt lại, ánh mắt lạnh lùng.

"Nô tỳ... nô tỳ..." Tôi cười ngượng nghịu.

Lúc này chỉ cần mỉm cười, cười có thể giải tỏa mọi việc.

"Hừm! Ả thì có thứ gì tốt? Ngươi có thể chọn bất cứ thứ gì ngươi muốn trên bàn của bổn cung. Ngươi không được phép sử dụng phấn mà ả đưa cho ngươi."

Có lẽ Quý phi cảm thấy còn chưa đủ nên nói thêm một câu.

"Đừng cài chiếc trâm mà ả đưa cho ngươi!"

23.

Gần đây có một nước nhỏ ở biên giới đang rình rập. Hoàng đế sai gia tộc của Quý phi đem quân đi chinh phục, bọn họ đã giành được đại thắng.

Hoàng đế rất có hứng thú đến thăm Quý phi, nhưng Quý phi lại không cho lão vào.

"Mi Nhi, trẫm chỉ nhìn một chút thôi. Một chút cũng không được sao?"

"Bệ hạ, thần thiếp đang bệnh nặng. Nếu lây cho bệ hạ thì tội của thiếp không thể tha thứ. Chờ đến khi thiếp khỏi bệnh, nhất định sẽ đến thỉnh an Bệ hạ."

Lão Hoàng đế tuyệt vọng bị đuổi ra khỏi phòng của Quý phi.

24.

Ba ngày sau là yến tiệc đêm Trung thu.

Sau hơn một tháng nỗ lực không ngừng nghỉ, khuôn mặt của Quý phi bây giờ trắng nõn mịn màng như quả trứng mới bóc vỏ.

Không chỉ sắc mặt mà cả cơ thể anh cũng trắng trẻo vô cùng.

Quý phi ở trong cung hơn mười năm, chỉ mới hai mươi sáu tuổi, nếu không phải chỉ lo tranh giành thì làn da của cô ta cũng không mất đi độ ẩm nhanh như vậy.

Sau một tháng chăm sóc, Quý phi đã rạng rỡ hơn rất nhiều.



“Sương Thượng Cung, ta không phải đang nằm mơ đấy chứ?” Nhìn mình trong gương, Quý phi không thể tin được.

“Nương nương, nô tỳ nhéo ngài thử nhé?” Tôi thận trọng nói.

"Làm càn!" Quý phi mắng.

"Nhéo nhẹ thôi... Ta sợ đau."

Tôi nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt của Quý phi, cô ta lập tức hét lên như một con lợn bị c.ắ.t c.ổ.

"Sao ngươi dám! Bổn cung sẽ trừng phạt ngươi! Ta sẽ trừng phạt ngươi... Đêm nay ngươi không được ăn!"

“Nô tỳ có thể ăn rau được không, nương nương?”

"KHÔNG!"

25.

Trong bữa tiệc Trung thu, Hoàng đế và Hoàng hậu vẫn chưa đến.

Tất cả các phi tần và thê thiếp đều đã ngồi.

Tôi trốn đằng sau Thục Tần lén ăn một miếng bánh quế thơm ngọt.

Tất cả bọn họ đều lén lút nhìn vào khuôn mặt của Quý phi.

Cuối cùng, một vị phi tần nhịn không được, vừa định bước tới hỏi, lại bị Quý phi cắt ngang: "Thấy sao? Có phải thấy da của bổn cung đẹp hơn rất nhiều, đúng không?"

Tất cả các phi tần đều không nói nên lời.

26.

Khi các hoàng tử đã đến.

Hoàng đế mới nắm tay Hoàng hậu ngồi xuống vị trí phía trên.

Vừa ngồi xuống, vị Hoàng đế già có đôi mắt tinh tường lập tức nhận ra Quý phi của mình đã khác trước.

Tại sao trong tất cả các phi tần chỉ có Quý phi là có da vẻ trắng trẻo đến tỏa sáng?

Tại sao trong số các phi tần chỉ có Quý phi cao quý và tao nhã nhất?

Tại sao trong số các phi tần chỉ có Quý phi là đẹp nhất?

Đôi mắt của Hoàng đế lập tức mở to.

Còn bụng của tôi thì đã đầy ụ thức ăn.

27.

Yến tiệc vô cùng nhàm chán. Hoàng đế mới ngồi được một lúc liền nóng lòng muốn dẫn Quý phi đi đâu không biết.

Tôi cũng không muốn biết.

Hoàng hậu ngồi trên cao vẻ mặt ủ rũ. Trong yến tiệc đêm nay, bệ hạ chỉ nhìn mỗi Quý phi, ngay cả khi Hoàng hậu đánh đàn thì lão Hoàng đế cũng chỉ khen ngợi vài câu có lệ.

Vẻ mặt đắc ý của Quý phi khi rời khỏi buổi tiệc thật sự là đáng ghét!

Khi nhìn thấy Hoàng hậu đang nhìn mình, tôi vô thức cứng người lại.

Chết tiệt, hỏng rồi. Bây giờ chạy có kịp không?

Quý phi thật không có tình nghĩa. Sử dụng tôi xong liền vứt sang một bên. Cô ta đáng lý phải kéo tôi theo chứ. Bây giờ tôi phải làm sao đây. C.h.ế.t chắc rồi!