Chương 9
“Đến nơi rồi đấy. Này, này, tỉnh lại đi. Này!” Bá Minh vừa nói vừa quơ quơ tay trước mặt Marco.
Bá Minh gọi kiểu gì cũng không chịu tỉnh. Phải đến khi cậu ấy bóp mạnh vào hai tay Marco thì cậu ta mới giật mình bừng tỉnh vì cơn đau truyền đến.
“Đau!” Marco xuýt xoa.
“Đến nơi rồi đấy. Mau xuống xe để người ta còn đi.” Bá Minh thúc giục.
“Ờ ờ.”
Marco nhanh chóng xuống xe nhưng lại bắt gắp Haruko đứng ngay đối diện. Cậu ta đỏ mặt chạy vội vào trong mà quên béng mất lời khuyên không được vận động quá mạnh.
Nhìn thấy hành động kì lạ của Marco, Bá Minh cảm thấy khó hiểu rồi chợt nhớ ra hành động ban nãy của Haruko. Chẹp chẹp! Đúng là tấm chiếu mới trải.
“Vào nhà thôi Haruko.”
…
Bá Minh dẫn theo Haruko đến sân sau của trại trẻ. Vừa đến nơi, cậu đã thấy Sơ đang hỏi han Marco với vẻ mặt lo lắng, “Con làm việc gì mà thành ra thế này? Mau nói cho Sơ nghe.”
“Không có gì đâu Sơ. Vài ngày nữa là nó khỏi ấy mà.”
“Không cái gì mà không. Nhìn cái tay quấn chi chít băng gạc thế này mà bảo mấy ngày là khỏi à.” Sơ nghe lời nói đó của Marco liền mở giọng trách móc. Tay không ngừng chỉ vào cánh tay quấn đầy băng gạc của cậu ta.
Không muốn Sơ phải lo thêm, Bá Minh chạy tới giải vây cho Marco.
“Sơ ơi, cái này chỉ là v·ết t·hương ngoài da thôi. Con đảm bảo là vài ngày sẽ khỏi ngay.”
“Mấy cái đứa này…Haizz!” Sơ bất lực.
“À đúng rồi. Sơ chăm sóc em ấy giúp tụi con được không?” Bá Minh vừa nói vừa chỉ đến Haruko.
Sơ quay qua nhìn thì thấy Haruko đang lóng ngóng không biết làm thế nào giữa cuộc vây hỏi của tụi trẻ. Nhìn những vết sẹo trên người cô nàng, lòng trắc ẩn trong Sơ lại trỗi dậy, Sơ bỏ luôn Marco với Bá Minh ở đó, vội vã chạy lại dắt Haruko vào trong nhà.
“Cảm ơn.”
“Không có gì.”
“Cậu thích Haruko hả?”
“Ừ.”
“…”
Marco trả lời xong liền cảm thấy ngờ ngợ có cái gì không đúng, sau vài giây cậu ta mới nhận ra mình lại bị mắc bẫy rồi mải mải móng móng lên tiếng phủ nhận.
“Không phải, không phải. Do thói quen, thói quen.”
“He…he…he!” Bá Minh không hề quan tâm đến lời giải thích chẳng đâu vào đâu của Marco. Cậu há rộng cái miệng của mình rồi cười đầy thích thú.
“…” Marco bất lực không biết nên nói gì. Cậu cảm thấy hối hận vì đã làm bạn với tên ác ma này. Tác giả ơi, nước cờ này tui đi sai rồi, cho tui đi lại được không???
…
Nhân lúc Marco ngồi chơi với tụi trẻ ở gốc cây, Bá Minh lén gọi Luna ra chỗ khác thì thầm to nhỏ. Không rõ hai người đang nói cái gì nhưng chỉ biết rằng khuôn mặt ngây ngô của Luna hết tỏ ra bất ngờ rồi lại tái mét và sau cùng, cô bé đã nở một nụ cười hí hửng.
Marco ngồi kia bất giác nhìn thấy hai người họ. Trong lòng cậu chợt nổi lên một dự cảm không lành.
Một lúc sau...
Tụi trẻ vì chán chơi với Marco nên đã đi ra chỗ khác. Bá Minh cũng đã quay về ngồi cạnh Marco như chưa có chuyện gì.
“Chiều nay đi gặp bác Tuân đấy.”
“Ừ”
“...”
Bá Minh vừa quay sang định hỏi tiếp thì bắt gặp cái cảnh mắt chữ O miệng chữ A của Marco. Quay đầu nhìn theo hướng của cậu ta liền hiểu được lý do tại sao.
Trên bậc thềm dẫn xuống sân sau là hình ảnh Sơ hệt như người mẹ ngồi chải tóc cho đứa con gái bé bỏng.
Giờ đây, bộ đồng phục bám đầy bụi bẩn lúc trước của Haruko đã được thay bằng chiếc áo thụng trắng, bên trên còn một in một chú khủng long chibi, kết hợp cùng chiếc quần short jean làm nổi bật đôi chân thon gọn. Những vết bẩn trên mặt đã biến mất, tuy một vài vết sẹo vẫn còn đó nhưng vẫn không thể làm mờ đi nét ngây thơ của khuôn mặt cùng đôi mắt to tròn. Một làn gió nhẹ khẽ lay động mái tóc ngang vai, che đi tầm mắt của Haruko. Như một thói quen, cô nàng đưa tay vén nó ra sau vành tai, để lộ góc nghiêng tựa thiên thần của mình.
Đó! Tất cả cảnh xuân đó đều lọt hết vào con mắt chữ O của Marco.
Bá Minh chẹp miệng rồi gọi hồn Marco về lần nữa, “Alo. Alo. Con gà gáy le té le sáng rồi ai ơi~~Gà gáy le té le sáng rồi ài ơi~~ Nắng sáng lên r...ư ư ư...” nhưng ngay sau đó đã bị cậu ta lấy tay bịt miệng.
…
“Minh. Con thấy thế nào?”
“10 điểm.”
“Marco?”
“Cũng tạm được.” Marco lạnh nhạt nói.
“...” Bá Minh cùng Sơ hằm hằm nhìn Marco.
“Sao hai người nhìn gì dữ vậy?”
“Đã nghiện rồi còn ngại.” Bá Minh thầm khinh bỉ.
“Con làm Sơ thất vọng quá đấy Marco.” Sơ thất vọng.
Trong lúc Sơ và Marco tranh cãi nhau về ngoại hình của Haruko, Bá Minh liền ra hiệu gọi Luna. Cô bé nhìn thấy thì gật đầu lia lịa rồi nhanh nhảu chạy đến chỗ Haruko. Vừa chạy đến trước mặt Haruko xong, cô bé lập tức nói lớn, “Em chào chị dâu!!!”.
Câu nói ấy khiến Sơ với Marco như c·hết lặng, Haruko mặt đỏ ửng cúi gằm xuống đất, còn Bá Minh ngồi bên cạnh chỉ biết cười tủm.
“Luna! Ai dạy con nói như vậy?” Sơ ngồi xuống gặng hỏi Luna.
Luna nghe vậy thì nghiêng đầu qua nhìn Bá Minh và thấy cậu ta bắt chéo tay ra hiệu không được nói. Cô bé chỉ gật đầu một cái rồi quay lại nhìn Sơ, dõng dạc nói, “Là anh Minh dạy con. Anh Minh bảo chỉ cần nói “em chào chị dâu” thật to thì anh sẽ mua kẹo cho con.”
Nghe đến đây, Bá Minh chẳng biết nói gì thêm. Cậu quay người đi chỗ khác để suy nghĩ nên giải thích như thế nào nhưng vừa quay lại thì bắt gặp ánh mắt như muốn hầm xương cậu của ba người kia.
“Minh à. Con đang giấu ta điều gì đúng không?” Sơ nói với một nụ cười thánh thiện.
“Tôi nhịn cậu hơi bị lâu rồi đấy!” Marco vừa nói vừa bẻ khớp kêu răng rắc.
“...”
“Nước cờ này con đi sai. Cho con đi lại được không Sơ? Hì hì” Bá Minh cười trừ.
…
Ngồi chơi đến tầm 4h chiều, Bá Minh bắt đầu nhấc máy gọi cho bác Tuân.
Tút...tút...tút...
Tút...tút...tút...
"Alo!"
"Cháu Minh đây. Cháu có chuyện này muốn nói với bác."
"Vậy đợi bác tí rồi bác qua. Cháu đang ở trại trẻ hả?"
"À không cần đâu. Để tụi cháu qua chỗ bác."
"Thôi thế cũng được. Vậy đến quán cafe ở Mission Street đi. Bác đợi."
"Dạ vâng. Cháu cúp máy đây."
"Ừm."
Cuộc gọi kết thúc. Bá Minh cũng hẹn gặp được bác Tuân để nói lời xin lỗi.
"Sao rồi?"
"Giờ đi đến Mission Street để gặp bác ấy."
"Ừ."
Vì Sơ cương quyết sẽ không cho Marco đi linh tinh với đống thương tích trên người nữa nên trước khi đi, Bá Minh với Marco buộc phải xin phép Sơ.
"Sơ ơi! Sơ cho tụi con đi gặp bác Tuân được không sơ?"
"Có thật không đấy?" Sơ tỏ vẻ nghi ngờ khi thấy gương mặt bối rối của Marco.
"Con xin thề!"
"Được rồi. Tẹo ta gọi cho bác Tuân mà không có các con ở đó thì đừng có trách ta." Sơ buông lời dọa dẫm.
"Cảm ơn sơ. Tụi con đi đây."
"Ừm. Nhớ đi cẩn thận."
30 phút sau…
Bá Minh với Marco đã yên vị trong quán cafe mà bác Tuân hẹn trước.
“Thế hai đứa ngoài kia là như thế nào?” Bác Tuân vừa nói vừa chỉ tay ra ngoài.
Theo hướng đó, chỉ thấy cô bé Luna đang áp mặt vào kính nhìn những chiếc bánh đủ các loại màu sắc với ánh mắt thèm thuồng, còn Haruko đứng cạnh không nói gì.
“Chuyện là…” Bá Minh bắt đầu tường thuật lại mọi chuyện.
Trong lúc hai người chuẩn bị rời đi thì Luna chạy tới ngăn cản đòi đi cùng. Marco bối rối nhìn Sơ và Sơ đã gật đầu chấp thuận.
Suốt mấy ngày qua, Sơ biết Luna cô đơn đến nhường nào. Trước kia, hai anh em lúc nào cũng như hình với bóng nhưng từ 3 ngày trước, Luna chỉ có thể bên anh trai mình vào mỗi buổi tối ngắn ngủi vì Marco đã kiếm thêm việc làm.
Nhớ cái ngày đầu tiên Marco làm thêm đến tận 12 giờ đêm, Luna đã đợi cậu ta ở bậc thềm trước nhà lúc 6 giờ chiều nhưng đợi mãi đến tối nhem vẫn chưa thấy anh trai đâu. Dù vậy, cô bé vẫn ngồi đợi trong lo lắng cho dù Sơ đã ra tận nơi để an ủi. Sau cùng, cô bé đã mất kiên nhẫn và nhào vào lòng Sơ mà khóc, miệng còn không ngừng đòi Sơ đi tìm anh trai về.
Còn về phía Haruko là do Sơ muốn Marco đưa cô nàng đi cùng. Trước khi đi, Sơ còn chốt hạ một câu khiến Marco loạng choạng suýt ngã, “Không được ăn ốc đổ vỏ nhé Marco!”
“Chuyện là như vậy đó bác.”
“Sao cậu lại kể toẹt cái đoạn cuối ra như vậy hả?” Marco quay sang nói thầm.
“Hahaha, Marco nhà chúng ta lớn rồi. Khi nào tổ chức đám...” Bác Tuân đang trêu Marco thì chiếc điện thoại đột nhiên của bác Tuân rung lên cắt ngang cuộc trò chuyện, “Bác đi nghe máy tí. Hai đứa ra gọi Luna với cô bé kia vào đây đi.”
Nghe theo lời của bác Tuân, hai người đi ra gọi Luna với Haruko vào quán cafe nhưng cô bé Luna vẫn cố nán lại để chỉ cho Marco những chiếc bánh kem bắt mắt. Trong lúc hai người họ đang dán mắt vào những chiếc bánh, Bá Minh chợt hét lên, “Mau tránh ra!” rồi đẩy mạnh Marco một cái khiến cậu ta phải ôm lấy Luna ngã theo.
Ngay khi ngã xuống đất, Marco liền nghe thấy tiếng ma sát kim loại đến chói tai ở phía trên. Cậu vừa quay đầu nhìn lên thì thấy cột đèn đường bên cạnh mình đã biến dạng. Cậu vội đỡ Luna đứng dậy trong bàng hoàng rồi quay sang hỏi Bá Minh, “Chuyện gì vậy?”
“Không biết nữa.”
Bá Minh cũng không biết tình huống vừa rồi là như thế nào. Câu đang ngắm nhìn những bức tranh tường thì để ý thấy từng chiếc xe đỗ hai bên lề đường có dấu hiệu xê dịch rồi đột nhiên, một chiếc xe ô tô cách họ vài mét bị nhấc bổng lên rồi văng thật mạnh về phía họ. Bá Minh không chút do dự liền đẩy mạnh Marco rồi ôm theo Haruko ngã nhào xuống đất, tránh được nguy hiểm trong gang tấc.
Vụ việc vừa rồi cũng khiến không ít người chạy ra từ các hàng quán ven đường. Rất nhiều câu hỏi đã đặt ra trong đầu họ, tiếng va đập lớn vừa nãy là gì, tại sao những chiếc xe của họ lại bị xê dịch khỏi vị trí, còn cái xe nằm ngổn ngang giữa đường kia là sao.
Trong lúc Marco đang hỏi Luna có b·ị đ·au ở đâu không thì cô bé đột nhiên chỉ tay lên trời, “Anh Marco, kia là cái gì?”
Nhìn theo hướng đó, chỉ thấy một vòng xoáy nhỏ đang xoay chậm rãi giữa không trung. Ngay sau đó, vòng xoáy đột nhiên mở rộng, lộ ra một khoảng không đen kịt ở giữa rồi xoay tròn kịch liệt, gió lốc nổi lên.
Trong bán kính 30 mét, những chiếc xe ô tô dù to hay nhỏ đều rung lắc không ngừng rồi bị một thế lực vô hình nhấc bổng lên, bay vụt về phía lỗ hổng.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh, quá bất ngờ, một số người may mắn chạy được vào nhà ẩn nấp, còn một ít người không may mắn bị ô tô quật chúng rồi cũng bay theo nó vào lỗ đen.
Còn nhóm Bá Minh, Marco, Luna và Haruko không kịp chạy vào nhà vì cửa vào cách họ quá xa. Họ chỉ có thể nằm sấp dưới đất rồi bám lấy những cái cột đèn đang cố trụ lại trước lực hút mạnh mẽ từ lỗ đen.
Trong lúc Bá Minh phải chật vật chống lợi lực hút với cái cơ thể xương xẩu nhẹ hều của mình thì Haruko đã đến giới hạn. Haruko buông thõng hai tay, để mặc cho số phận. Cô nàng nhắm nghiền mắt, tưởng tượng đến viễn cảnh sắp gặp lại người thân. Cô mỉm cười hạnh phúc…
Nếu Haruko cảm thấy hạnh phúc vì sắp gặp được người thân, vậy thì Marco sẽ là người phá vỡ cái hạnh phúc đó. Cậu ta đã chộp được tay của Haruko.
“Em bị điên à. Nếu muốn c·hết thì đừng có c·hết một cách vô nghĩa.”
Nói rồi Marco dồn hết sức nắm chặt lấy cột đèn, tay còn lại níu giữ Haruko trước lưỡi hái của thần c·hết, còn cô bé Luna ôm chặt lấy anh trai trong sợ hãi. Phải chịu thêm sức năng từ Haruko, trên trán Marco nổi đầy gân xanh, con mắt lạnh nhạt hàng ngày hằn lên từng tia máu.
Tay Marco vì mồ hôi mà dần tuột ra khỏi cái cột đèn. Cuối cùng, bàn tay chai sạn ấy đã tuột khỏi sợi chỉ của sự sống. Tử thần đã chuẩn bị sẵn tư thể để ra tay kết liễu những con người đáng thương ấy.
Tưởng chừng mọi chuyện sẽ chấm hết tại đó, một thân hình đã lao ra từ quán cafe, phá vỡ lớp kính dày. Đôi tay rắn rỏi của người ấy nắm chặt lấy tay Marco, hai chân đứng vững trên mặt đất không thể lay chuyển.
“Bác Tuân!”
“Bác tán chuyện hơi lâu. Thông cảm cho bác nha Marco.” Bác Tuân cười trừ.
“Cẩn thận!”
Giọng của Bá Minh truyền đến từ phía sau. Theo đó, một chiếc ô tô hung hăng bay tới. Bác Tuân chậm rãi đưa tay lên. “Roẹt” một tiếng, tay áo bên trái của ông ấy rách toạc, để lộ ra cánh tay lực lưỡng với những múi cơ săn chắc. Căn đúng thời điểm, ông ấy xòe rộng bàn tay đón lấy chiếc xe rồi bóp một cái, cả 5 ngón tay đã chọc thủng qua lớp thép dày phần mui xe, giữ yên nó trên tay trước sự ngỡ ngàng của Bá Minh và Marco.