Chương 10
Sau đó, bác Tuân giúp bốn người họ vào trong quán cafe qua cái lỗ hổng ông ấy vừa tạo ra rồi tiếp tục đi giúp những người khác.
15 phút sau, mọi thứ bỗng trở nên yên tĩnh lạ thường. Tưởng chừng như đã kết thúc thì cánh cổng năng lượng viền quanh là những đống sắt thép bị biến dạng đã hình thành giữa không trung rồi lập tức rơi thẳng xuống lòng đường. Khói bụi mù mịt.
Không cần nói thêm gì nữa, một hầm ngục đã xuất hiện.
Marco ra hiệu cho mọi người giữ nguyên vị trí rồi chậm rãi bước về phía trước. Ngay khi cậu ra ngoài, vô số vật thể kỳ lạ đột nhiên bay ra từ trong làn khói bụi chưa tan kia, phóng đi khắp mọi nơi.
Không để Marco bất ngờ thêm, bác Tuân đã xuất hiện bên cạnh cậu ta, giọng nói có phần gấp gáp.
"Cháu với Minh mau đi di tản người dân giúp bác. Càng nhanh càng tốt!"
Marco gật đầu một cái rồi đi vào thông báo di tản cho mọi người. Còn bác Tuân ở ngoài vận sức hét lớn,
"TẤT CẢ DỊ NHÂN VÀ THỢ SĂN Ở ĐÂY NGHE RÕ. LẤY VIỆC DI TẢN NGƯỜI DÂN LÀM TRỌNG. KHÔNG ĐƯỢC CHẬM TRỄ!!!"
Hét xong, bác Tuân liền lao vào đống khói bụi.
"Mọi người mau di tản. Ai có khả năng chiến đấu đứng bọc ngoài. Yêu tiên trẻ em, phụ nữ và người già." Marco nói vanh vách như thể cậu đã nói câu đó hàng trăm lần vậy.
...
"Haruko, giúp anh chăm sóc Luna." Marco vừa nói vừa bế Luna đưa cho Haruko rồi quay sang nói tiếp với Bá Minh, "Minh, cậu đi hộ tống đoàn người này. Cứu được thêm người thì càng tốt."
"Oke."
Phân công mọi thứ xong xuôi, Marco liền phóng đi cứu những người khác, còn Bá Minh cố gắng hô hào người dân di tản đến khu vực không bị ảnh hướng.
Trên đường di tản, Bá Minh cũng bắt gặp rất nhiều nhóm người khác nhưng thứ cậu chú ý nhiều hơn lại là những bãi nhầy màu đen rải đầy xung quanh.
Chỉ thấy 3,4 bãi nhầy gần nhau bắt đầu động đậy rồi hợp lại thành một. "Ục ục" vài tiếng, bãi nhầy sau khi tụ lại ấy dần hình thành nên một con quái vật gớm ghiếc. Chúng không hề có đầu nhưng phần thân lại có một cái miệng rộng ngoác với hàm răng sắc nhọn. Tay và chân của chúng được thay bằng những chiếc xúc tu nhớp nháp với phần đầu hệt như mũi giáo.
Vừa thành hình nhưng chúng đã bắt đầu t·ấn c·ông dữ dội người dân. Nhiều người không may mắn bị chúng tạo một lỗ lớn trên bụng bằng chiếc xúc tu của mình, gục ngay tại chỗ, còn nếu xấu số mà không c·hết ngay thì họ sẽ bị chúng kéo về và trở thành món khai vị ngon lành. Người dân cũng vì thế mà càng thêm sợ hãi. Họ dẫm đạp lên nhau để chạy thoát thân nhưng điều đó cũng chẳng giúp họ thoát khỏi số phận trở thành cái bia di động để bọn quái vật kia điên cuồng ngắm bắn.
Bọn chúng quá đông, Bá Minh không thể nào chặn được hết những đòn t·ấn c·ông của chúng dù đã hắc hóa toàn thân. Cậu cũng muốn kêu gọi dị nhân xung quanh hợp lực lại chứ bộ nhưng chưa nói xong hết câu thì họ đã bị tụi quái vật xiên c·hết ngay tại chỗ hoặc ba chân bốn cẳng chạy mất.
Giữa lúc hỗn loạn, Bá Minh vừa chặn xong hướng này thì các đòn t·ấn c·ông đã lao đến từ hướng khác khiến cậu không kịp trở tay. Bỗng "xoẹt" một cái, từng cái xúc tu phía sau lưng câu liền đứt đoạn, rơi lộp bộp xuống đất. Con quái vật gào lên giận dữ.
Cậu bé trong nhóm người theo đó phấn khích hét lên, "Ah, là Wing Man!!!"
Bá Minh cũng quay đầu nhìn theo để có thể thấy được phong thái của vị anh hùng được gọi là Wing Man kia, thế nhưng khác phải sự xuất hiện ngầu lòi của các anh hùng trong phim thì vị anh hùng kia đang bị một con quái vật tóm chân và quay như chong chóng không chút thương tiếc.
"Ồ! Thì ra Wing Man là như vậy." Bá Minh cảm thán.
Giữa lúc ấy, một bóng đen vụt qua đầu Bá Minh, lao về phía con quái vật đang chơi trò bé tập quay với Wing Man. Đến nơi, chỉ thấy động tác vung tay của người kia, con quái vật đã b·ị c·hém làm trăm mảnh.
Xuất hiện trước mắt mọi người là một người đàn ông mặc trên mình bộ trọng giáp chi chít vết xước, trên vai còn đang vác một thanh cự kiếm bóng loáng. Tiếp đó, ông ấy vung mạnh kiếm về phía trước rồi hét lớn, "XÔNG LÊN!!!". Tiếng hét ấy không hiểu vì sao đã thu hút hết thảy đám quái vật gần đó.
Bá Minh đang chiêm ngưỡng cái phong thái kia thì một người lạ vỗ vai cậu một cái, "Làm tốt lắm cậu nhóc." rồi bình tĩnh hướng đến đám quái vật. Anh ta khoác trên mình một bộ giáp đơn giản nhưng cơ động, bên hông còn giắt một thanh trường kiếm châu Âu. Anh ấy chỉ vung kiếm một cái, con quái vật trước mặt lập tức b·ị c·hém làm đôi.
Không dừng lại ở đó, một người phụ nữ đã đứng bên phải Bá Minh từ lúc nào không hay biết. Cô ấy mặc bộ đồ công sở màu đen, tay cầm một tập ghi chép, ánh mắt nghiêm túc đánh giá tình hình xung quanh rồi bất ngờ lên tiếng.
"Mọi chuyện ở đây đã có đội thợ săn Green Wolf và các anh hùng. Cảm ơn cậu đã góp sức."
"Không có gì. Phiền chị chăm sóc hai người này giúp tôi."
Nói rồi Bá Minh cũng tham gia cuộc chiến cùng các Thợ săn và Anh hùng nhưng mục tiêu hàng đầu của cậu là tìm Marco.
Thợ săn và Anh hùng xuất hiện. Hàng tuyến phòng thủ đã được dựng lên, sự an toàn của người dân đã được bảo đảm nhưng phía sau nó lại là tiếng còi xe cứu thương pha lẫn những tiếng gào khóc t·ang t·hương.
...
Khói bụi đã tan đi hết nên không mất quá nhiều thời gian, Bá Minh đã nhìn thấy Marco. Giờ đây, trên người cậu ta là cả đống thương tích, lớp băng gạc trên cánh tay cũng bung ra không ít nhưng cậu vẫn không hề mảy may mà điên cuồng lao đi giải cứu những người khác.
Trong lúc Marco đang dồn sức nâng tảng bê tông đè lên chân của một người đàn ông, một con quái vật đã nhắm vào cậu ta. Chiếc súc tu sắc nhọn của nó lao vun v·út đến đầu cậu ấy nhưng tiếc thay cho con quái vật, Bá Minh đã kịp đến và tóm được cái xúc tu. Con quái vật nhanh chóng bị một thợ săn chém c·hết.
"Suýt nữa thì được đi tàu ngầm sáu tấm đấy!"
"Cậu còn sức để khịa thì mau lại đây giúp đi."
"Oke oke."
Dưới sự giúp sức của Bá Minh, hai người đã cứu được người đàn ông rồi giao ổng cho một anh hùng.
"Này! Thường ngày cậu màu trắng mà. Sao giờ lại ra cái bộ dạng đen thùi lùi này." Marco thắc mắc.
Bá Minh tóm lấy một cái xúc tu ở trước mặt rồi trả lời, "Chuyện này dài lắm. Khi nào có thời gian rồi kể."
"Ừ." Marco vừa nói vừa giúp hai thợ săn khác tóm lấy xúc tu của con quái vật.
Hai người tựa lưng vào nhau cảnh giác xung quanh.
"Cậu có thấy cái nào làm được v·ũ k·hí ở quanh đây không?" Marco hỏi.
"Đợi xíu!"
Bá Minh lập tức chạy về phía trước, nghiêng người tránh một cái xúc tu rồi trượt dài trên đất. Cậu dừng lại, cầm lên đoạn thép còn dính một cục bê tông lớn trên đó rồi lôi nó về cạnh Marco.
"Đây! Vừa dài vừa to. Oke không?"
"Nhưng nó hơi to thì phải?"
"Cứ dùng đi. Có còn hơn không!"
Bá Minh nói xong lại quay sang bên cạnh giật phăng cái cửa ô tô ra làm tấm khiên cho mình trước con mắt chữ O của Marco.
"Sao cậu khỏe dữ vậy?"
"Do cơ địa cả...! Tránh ra."
Chưa kịp nói xong, Bá Minh đã đẩy Marco sang bên cạnh rồi dùng cửa xe ô tô chặn lại đòn t·ấn c·ông của con quái vật. Chiếc xúc tu của nó vì thế mà bị mắc kẹt, không thể rút ra. Marco nhân cơ hội vung cây búa bằng bê tông đập nát bét cái xúc tu kia, chất nhầy màu đen văng tứ tung.
Một xúc tu lại lao đến từ phía khác, Bá Minh không kịp né tránh. Cậu bị cái xúc tu sắc nhọn kia đâm xuyên qua người. Marco tức giận đập nát cái xúc tu rồi ngồi xuống nắm lấy tay Bá Minh với vẻ mặt sợ hãi.
"Marco, có lẽ tôi phải...hự dừng chân ở đây thôi. Tạm...biệt..." Bá Minh thều thào rồi im hẳn, đôi tay buông thõng trên mặt đất.
"KHÔNGGGG!!!" Marco gào lên trong tuyệt vọng.
Bỗng lúc này, một xúc tu lao tới hòng kết liễu Marco thì Bá Minh chợt bật dậy, đẩy mạnh Marco ngã sõng soài sang một bên, né được đòn t·ấn c·ông của con quái vật. Bá Minh được một tràng cười sảng khoái, "Há há há, tôi đâu có dễ c·hết như vậy. Há há há~" còn Marco hậm hực cố nhịn cục tức này.
Nói xong, Bá Minh lôi cái xúc tu trên người mình xuống, đưa đến lúc lắc trước mắt Marco rồi ném sang một bên. Thật ra khi nãy cái xúc tu đã đâm qua khe hở của bộ xương nên chẳng bị sao cả nhưng với khả năng diễn xuất đạt đến trình độ thượng thừa của mình, cậu ta đã cho người đọc chiêm ngưỡng cảnh tượng hi sinh thân mình ngập tràn mùi dầu ăn.
"Chân cậu có cái gì kìa!?" Marco lên tiếng cắt ngang tràng cười man rợ của Bá Minh.
"Chân cậu cũng có gì kìa!?" Bá Minh quay sang nhìn Marco cũng thấy điều tượng tự.
Hai người mang theo nghi ngờ ngó xuống thì thấy xúc tu đang quấn chặt chân mình. Họ nhìn nhau rồi tiến tới trao cho nhau cái ôm tạm biệt. Một cái ôm thật đặc biệt...
Và sau màn tạm biệt thấm đẫm dầu ăn đấy, hai người bị đám quái vật ném văng ra xa không chút thương tiếc. Marco không biết bay đi đâu nhưng Bá Minh lại được chuyển phát nhanh đến giữa đám quái vật khiến cậu phải căng xương chậu, thít xương chân, chạy thục mạng về phía phòng tuyến. Đám quái vật sau cậu nhanh chóng bị tiêu diệt.
Không để Bá Minh kịp định thần lại, một người phụ nữ đã chạy tới quỳ xuống bên chân cậu với gương mặt đau khổ, tay bám lấy ống quần cậu, giọng nói đầy khẩn thiết, "Xin cậu hãy cứu lấy đứa bé này. Xin cậu. Tôi cầu xin cậu!".
Bá Minh không thể hiểu nổi tại sao người phụ nữ này lại nhờ một người vô danh như cậu trong khi xung quanh có đầy thợ săn với anh hùng thì lại không nhờ. Cậu đã có ý định bỏ đi nhưng sau cùng, cậu vẫn đồng ý lời khẩn cầu đó.
Cậu cầm lấy tấm ảnh chụp đứa bé trên tay người phụ nữ rồi lập tức rời đi, bỏ ngoài tai lời cảm ơn của cô ta.
Trong lúc đang tìm kiếm giữa những đ·ống đ·ổ n·át và trong các ngôi nhà ven đường, Bá Minh chợt nghe thấy tiếng chó sủa phát ra từ một con hẻm gần hầm ngục. Cậu nhanh chóng chạy tới thì thấy một chú chó đang đứng chắn trước mặt một đứa trẻ và không ngừng sủa vào cuối con hẻm, bên cạnh còn có một cậu bé đang không ngừng run rẩy vì sợ hãi.
Nhờ chú chó mà Bá Minh biết được cuối con hẻm có một con quái vật sắp thành hình. Cậu lập tức chạy đến dẫm nát cục bầy nhầy đó. Nào ngờ, lúc cậu quay đầu lại thì thấy một cái xúc tu đang lao tới từ ngoài con hẻm. Nó đâm xuyên quá chú chó và quấn chặt lấy đứa trẻ. Bá Minh hắc hoá bản thân rồi lao điên cuồng về phía trước. Cậu nhoài người ra hòng giữ lại cậu bé nhưng cuối cùng, thứ cậu giữ được chỉ là một chiếc giày dính máu. Cậu nằm bất động tại chỗ, bàn tay nắm chặt lấy chiếc giày.
Một lát sau…
Người phụ nữ vẫn ở đó với vẻ mặt lo lắng. Cậu bước đến trước mặt và đưa cho bà ấy chiếc giày của cậu bé. Người phụ nữ ôm lấy nó rồi ngã khụy xuống đất và gào khóc trong tuyệt vọng. Bá Minh im lặng nhìn người phụ nữ. Bỗng một vỏ lon nước từ xa bay tới, đập vào đầu cậu. Cậu chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn và thứ cậu thấy lại là những ánh mắt khinh miệt thay vì thông cảm.
Bá Minh vẫn đứng yên đó và đón nhận những ánh mắt khinh miệt kèm những lời miệt thị đầy cay đắng.
"Đồ quái vật!"
"Thằng khốn nạn!"
"Đm. Cái thằng kém cỏi!"
"Đã yếu còn bày đặt ra gió!"
"Mau cút đi!"
"Cút đi!"
...
Cậu không hiểu! Bản thân cậu đã làm gì sai mà phải nghe những lời như vậy. À đúng rồi, do cậu không cứu được đứa bé. Đúng vậy! Cậu không cứu được đứa bé. Không cứu được đứa bé. Không cứu được... Không cứu được...
Bá Minh im lặng bước qua đám người.
Đám người được nước lấn tới, không ngừng ném đủ thứ lên người cậu ta kèm những lời lẽ cay đắng dù cho các thợ săn và anh hùng đã lên tiếng ngăn cản.
Có lẽ vì không thể kìm nén thêm được nữa, Bá Minh tiện tay đấm thủng một lỗ lớn trên chiếc xe cạnh mình, tiếng còi báo động vang lên inh ỏi làm đám người kia im bặt vì kinh sợ.
Bá Minh tìm đến một chỗ hẻo lánh và ngồi xuống. Những lời chửi bới ấy vẫn còn văng vẳng trong đầu cậu. Cậu ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đã xế chiều, miệng cảm thán.
"Trời hôm nay đẹp thật!"