Chương 8:
Sau khi nghe Bá Minh khuyên bản thân phải qua đêm ở phòng y tế, Marco vẫn nhất quyết đòi về trại trẻ khiến Bá Minh phải ngoắc tay thề non hẹn biển sẽ chăm sóc Luna cận thận thì cậu ta mới chịu ở lại đây. Trước lúc rời đi, cậu còn ghé vào tai Marco nói khẽ, nhưng lại như cố ý nói to để Haruko ngồi cạnh nghe được, "Đừng có làm gì đấy nhé!". Marco nghe vậy thì cầm như hến, ánh mắt đầy uất ức nhìn thằng bạn khốn nạn của mình rời đi, còn Haruko đờ ra không hiểu chuyện gì.
...
Vì đã hứa phải chăm sóc Luna nên Bá Minh chắc chắn phải qua đêm ở trại trẻ mồ côi rồi. Trước khi đến đó, cậu cũng không quên tạt vào cửa hàng tiện lợi mua ít bánh kẹo cho tụi trẻ.
Đi ngang qua một con hẻm, Bá Minh chợt nghe thấy âm thanh cầu cứu phát ra từ phía trong. Cậu nhìn vào thì phát hiện lũ côn đồ đang đ·ánh đ·ập không chút thương tiếc một cậu thiếu niên nhưng lại chẳng làm ra hành động gì rồi lẳng lặng rời đi. Ừ, Bá Minh là người như vậy đấy... đơn giản vì cậu không phải Marco.
…
Đến nơi, Bá Minh cảm thấy hiếu kỳ khi thấy chiếc xe màu đen bóng loáng, sang trọng đỗ trước trại trẻ mồ côi. Cậu ngó vào trong thì thấy sơ đang chào tạm biệt ai đó, một người với vẻ ngoài già dặn mặc trên mình bộ đồ quản gia, vậy người còn lại chắc chắn là cô chủ rồi. Bá Minh đoán họ tới làm từ thiện, hoặc cũng có thể là đến nhận nuôi một vài đứa trẻ về làm việc cho gia tộc.
Cuộc trò chuyện nhanh chóng kết thúc. Lúc này, Bá Minh mới có cơ hội nhìn kỹ cô gái kia. Mái tóc vàng uốn nếp nổi bật, gương mặt sắc sảo với đôi mắt xanh biếc, trông cứ quen quen, hình như từng gặp ở đâu đó. Sau một hồi, cậu quyết định ném phăng cái suy nghĩ đó đi và bước vào trong, chứ cứ lén la lén lút ở ngoài này từ nãy đến giờ, cậu nhận được không ít ánh mắt dòm ngó từ mấy người đi đường.
“Chào sơ. Con đến chơi với tụi trẻ đây.”
“Mau vào đây.”
Bắt gặp ánh mắt hiếu kỳ của cô gái kia, Bá Minh cũng nhìn lại và gật đầu chào hỏi như phép lịch sự tối thiểu mà mẹ cậu từng dạy. Cô nàng thấy cái gật đầu ấy đó thì có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng chào lại.
“Sơ thấy con gầy dơ xương ra. Dạo này kén ăn hả?” Sơ trêu đùa
“Sơ cứ đùa con mãi.”
Đi theo sau Sơ, nhìn bờ vai nhỏ gầy trước mặt, Bá Minh càng cảm thấy gánh nặng mà Sơ phải gánh vác lớn đến nhường nào. Ngồi trò chuyện với Sơ hôm trước, cậu biết được trại trẻ này được dựng lên từ bao mồ hôi công sức của Sơ, nếu không tính đến sự hỗ trợ từ những nhà hảo tâm sau này. Ban đầu, sau cái ngày khống chế được đám quái vật khát máu, rất nhiều trẻ em lâm vào cảnh mất người thân, Sơ đã tự mình thu nhận chúng, tự mình chi tiêu mọi thứ, rồi về sau, nhờ sự giúp đỡ của chính phủ và các nhà hảo tâm, trại trẻ mồ côi đã được dựng nên. Nay Sơ đã sắp gần đất xa trời, Sơ sợ nhà trẻ sẽ tan rã khi chưa có sự bảo hộ.
Bá Minh đã hỏi Sơ tại sao không đi tìm nhà bảo hộ và Sơ đã trả lời rằng Sơ muốn các nhà bảo hộ tự tìm đến mình với một trái tim thực sự . Sơ biết điều này rất hiếm khi xảy ra nhưng nếu có thể thì nó sẽ thật tuyệt vời. Sơ cũng nói, các nhà bảo hộ phần lớn là các gia tộc quyền quý, khi mình tìm đến họ, họ sẽ đưa ra những điều kiện hết sức phi lý, họ chờ mình cắn câu và sẽ sử dụng lũ trẻ như nô lệ chỉ vì lợi ích của gia tộc. Sơ chỉ mong sao tụi trẻ được sống như con người, không phải trở thành con rối cho các gia tộc. Sơ biết điều bản thân mong muốn thật ngu ngốc nhưng Sơ vẫn luôn giữ một tia hi vọng dù nó có mỏng mảnh như thế nào đi chăng nữa và cuối cùng, hi vọng ấy cũng được đáp lại khi tiểu thư Fiona tìm đến ngỏ lời muốn bảo hộ trại trẻ này.
“Sơ ơi, cô gái vừa nãy là ai vậy?” Bá Minh thắc mắc.
“Tiểu thư Fiona. Cô bé ấy sẽ là người bảo hộ cho trại trẻ sau này.” Sơ trả lời với giọng điệu có vẻ rất vui.
Fiona? Fiona? FIONA!? Sao nghe quen quen thế nào ý nhỉ. Hình như chưa gặp bao giờ! Hahaha~~~
“Thôi kệ vậy. Chắc mình nhớ nhầm.” Bá Minh chẹp miệng.
Anh giai ơi! Mau thức tinh đỉ. Đó là bạn cùng lớp chuyển đến vào cuối năm cấp 2 của anh đấy.
“Nhầm cái gì?”
“Dạ… không có gì đâu. Mà cô gái kia có thật sự tin tưởng được không sơ?” Bá Minh đánh trống lảng.
“Ta sống đến từng này tuổi rồi còn nhìn sai người sao!?”
…
Bá Minh đến sân sau thì thấy Luna đang chơi cùng đám bạn. Cậu hét to, “Luna bé nhỏ của anh ới.”
Nghe thấy tiếng gọi quen thuộc, Luna chạy một mạch đến chỗ cậu không chút sợ hãi.
“Anh Minh!”
“Luna dạo này có ngoan không?”
“Dạ có!” Luna gật đầu thừa nhận nhưng ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào túi kéo trên tay Bá Minh.
“Thưởng cho Luna nhé. Nhớ chia cho các bạn đấy.”
“Vâng!” Nhận lấy túi kẹo từ Bá Minh, Luna liền chạy đi chia kẹo cho đám bạn.
Nhìn tụi trẻ xúm lại vui vẻ chia kẹo, Sơ mỉm cười hạnh phúc không thôi.
“Con được Luna yêu thích quá nhỉ? Chẳng bù cho ta tí nào!”
“Chắc do con là bạn của Marco nên em ấy mới dám lại gần.”
“Minh à! Con phải nhớ rằng. Ngoại hình nhiều khi không hề quan trong, quan trong là bên trong ta chứa gì.”
Bá Minh nghe vậy thì trầm ngâm không nói gì. Cậu nhìn đến tụi trẻ, nụ cười trên môi chúng trông hạnh phúc biết bao, nhưng sao trong cậu lại chẳng cảm nhận được gì.
…
Đợi Luna chia kẹo xong, Bá Minh liền gọi cô bé tới để giải thích về việc tối nay Marco không về được, tất nhiên cậu sẽ không nhắc đến việc Marco b·ị t·hương. Cô bé nghe vậy thì lộ ra vẻ buồn rầu, đồng thời một ngọn lửa nhỏ cũng xuất hiện trên đầu, nhưng ngay sau đó đã biến mất khi được Sơ an ủi. Đến đó, Bá Minh càng thêm phần chắc chắn giả thuyết của cậu trong mấy ngày qua.
“Anh Minh.” Martin gọi lớn.
“À…Sao vậy?” Tiếng gọi của Martin kéo Bá Minh khỏi dòng suy nghĩ.
“Ra chơi với tụi em đi.” Martin vừa nói vừa kéo tay cậu đi tới chỗ đám bạn trong sự hí hửng.
…
Trời đã về khuya, tụi trẻ cuối cùng cũng chịu đi ngủ. Kéo lại chăn cho chúng, Bá Minh cũng rời đi. Đến sân sau, cậu bắt gặp Sơ đang ngồi bên gốc cây vá chiếc áo bị rách của tụi trẻ. Cậu nhẹ nhàng bước đến ngồi cạnh Sơ, ánh mắt chăm chú vào đôi tay già nua đang thoăn thoắt đi từng đường chỉ.
“Sao con không ngủ với tụi trẻ?”
“Con không buồn ngủ.”
“Con đang giấu ta điều gì đúng không?”
“Con… cũng không biết nữa.”
Sáng hôm sau...
“Chào sơ. Con đi đây.”
“Nhớ đi cẩn thận.”
Hôm nay Bá Minh vẫn quyết định đi bộ đến trường, dù sao thì cậu cũng không cảm thấy mệt mỏi gì cả. Trên đường đi, không biết là vô tình hay do ông trời sắp đặt, cậu chợt nhìn sang đường thì thấy đám đông bên kia đường đang vây quanh trước một con hẻm, bên cạnh còn có hai xe cảnh sát cùng một xe c·ấp c·ứu. Cậu ấy đứng đó và nhớ lại tiếng cầu cứu trong vô vọng ngày hôm qua rồi bước tiếp như chưa biết gì.
20 phút sau…
“Đồ ăn đến rồi đây!” Bá Minh hí hửng mở cửa ra.
Vừa mở cửa xong, đập vào mặt cậu là hình ảnh chàng hoàng tử Haruko và nàng công chúa Marco môi chạm môi, mắt chạm mắt. Khi Bá Minh bước vào, sự chú ý của họ liền đặt hết lên người cậu. Ánh mắt ba người chạm nhau, chẳng một ai nói nên lời nhưng sau vài giây, Bá Minh là người lên tiếng phá vỡ tình cảnh này.
“Cứ tiếp tục đi nha. Tôi làm phiên hai người rồi.” Bá Minh nói xong liền khép cửa từ từ rời đi, trước lúc đi vẫn không quên để lại 1 Like cho Marco.
“Khoan! Để tui giải thích. Mau quay lại đây~~~” Marco gào thét gọi Bá Minh quay lại trong tuyệt vọng.
…
Đặt chiếc ghế đối diện giường bệnh, Bá Minh ngồi xuống rồi chưng ra bộ dạng nghiêm túc, "Ok! Giải thích đi."
"T-Thì...sáng nay lúc t-tôi tỉnh dậy thì thấy Haruko đ-đang ngủ ở cạnh giường nên t-tôi mới lấy hết sức b-bế em ấy lên... A-Ai ngờ, c-cái lúc tôi vừa bế lên thì ẻm..." Marco ấp úng giải thích nhưng mắt cứ liếc liếc nhìn Haruko tỏ vẻ hối lỗi.
Nhận thấy sự trung thực trong lời Marco, Bá Minh cũng không truy cứu làm gì nữa, "Được rồi, dừng. Không cần giải thích nữa!".
"Thật?" Vẻ mặt Marco dãn ra đôi chút khi nghe Bá Minh nói vậy nhưng cậu vẫn muốn hỏi lại cho chắc.
"Thật mà! Lần này không có đùa đâu."
Như chỉ đợi câu nói đó của Bá Minh, mặt Marco liền tươi như hoa rồi quay sang xin lỗi Haruko. Cô nàng cũng là người hiểu chuyện nên đã gật đầu tha thứ cho cậu ta.
"Đồ ăn đây! Ăn lấy sức rồi còn về."
"Lại là bánh mì pate à!" Marco lộ ra vẻ ngán ngẩm với cái món này vì từ khi làm việc với Bá Minh, trong danh sách thực đơn cả ngày của cậu chỉ có mỗi món bánh mì pate.
"À hôm nào nhớ trả tiền tôi là được. Còn tiền áo, nước với hai cái pate hôm qua nữa. Tổng là hơn 5,3 đô. Hơi lẻ nên tôi lấy tròn 7 đô vậy."
Lời nói của Bá Minh như vả cái bốp vào mặt Marco khiến cậu chỉ biết câm nín ngồi ăn. 5,3 đô hơi lẻ nên lấy 7 đô. Vậy thì Marco tôi đây xin nhận lấy tấm lòng của bạn Minh ạ. Tôi còn chưa có lương ah~ (〒﹏〒)
Thế là sáng hôm ấy Marco đã có một bữa sáng ngon lành, bổ dưỡng với món pate nước mắt.
Giữa lúc hai người "bạn thân" đang nói những lời "đường mật" với nhau, Haruko chợt lên tiếng trong sự bất ngờ đến tột độ của họ, "Ah...Minh-senpai...không đói...a.à.".
"Ừ. Anh không đói." Nghe Haruko gọi mình là senpai nên Bá Minh cũng không ngại ngần xưng anh.
Nhìn dáng vẻ e thẹn của Haruko lại thêm cái giọng "ngọt xớt" của "thằng bạn" trong đầu Marco lúc ấy chợt nhảy ra một dấu hỏi chấm tỏ đùng.
Ơ? Có gì không đúng ở đây??? ಠ‿ಠ
Một lúc sau...
"Đi được hả?"
"Ừ "
"Oke. Vậy đi thôi. Haruko, em đỡ Marco giúp anh."
"Ấy ấy, khoan đã. Cậu không thấy Haruko thấp hơn tôi nửa cái đầu à. Với lại nhìn người em ấy đi. Yếu như vậy thì sao đỡ tôi được...Bla bla...Blo Blo..."
Nghe Marco bắn một tràng dài như vậy, Bá Minh chỉ muốn ném cho cậu ta ánh mắt khinh bỉ nhưng vì không thể làm điều đó nên cậu cứ đừng đơ người ra một lúc rồi mới chịu lên tiếng khi Marco nói xong, "Nói xong chưa?".
"E hèm!" Dường như đã nhận ra điều gì đó, Marco hắng giọng, cố lấp lại cái hố mình vừa đào ban nãy rồi ngượng nghịu quang sang chỗ khác.
Bá Minh cũng chẳng biết nói gì thêm. Cậu không hiểu sao một người thường ngày kiệm lời như Marco lại trở nên như vậy khi nhắc đến Haruko. Không lẽ thằng bạn của cậu đã sa vào lưới tình dưới sự dàn xếp của cậu? Hehe, vui à nha!
“Thôi để anh đỡ cho.” Sau cùng, Bá Minh vẫn là người phải đỡ Marco. Cậu cũng không quên mời Haruko đến trại trẻ, “Haruko. Đến trại trẻ với tụi anh không?”
Haruko nghe vậy thì đứng yên một hồi lâu rồi mới gật đầu đồng ý.
“Oke. Let’s go!!!”
“Ừ”
…
Mặc dù Marco có thể đi lại được nhưng cậu ấy vẫn không thể đi một quãng đường dài từ trường về trại trẻ được nên Bá Minh lại phải chi tiền thuê taxi. Đương nhiên số tiền ấy sẽ quy vào khoản nợ của Marco rồi.
Bá Minh ngồi hàng ghế trước cùng bác tài xế, còn Marco cùng Haruko được ngồi hàng ghế sau. Qua chiếc gương chiếu hậu, cậu thấy hai tay Marco đan vào nhau, ánh mắt lộ ra vẻ buồn bã. Không cần nghĩ nhiều cậu cũng biết cậu ta đang nghĩ gì.
“Cậu không phải lo việc đó. Tôi sẽ đi nhận lỗi với bác Tuân.” Bá Minh quay xuống nói với Marco.
“Ừ.” Dù Bá Minh có nói vậy nhưng không hề giúp Marco vui lên tí nào. Liệu sự đánh đổi ấy có xứng đáng? Cậu cũng không biết nữa. Cậu chỉ biết rằng câu hỏi đó luôn văng vẳng mãi trong đầu cậu.
Haruko ngồi bên cạnh dù không hiểu hai người họ đang nói gì nhưng cô nàng vẫn nhận ra được nét buồn bã từ ánh mắt của Marco. Trong vô thức, cô nàng chậm rãi đặt tay mình lên bàn tay rắn rỏi của Marco, miệng nói ra những câu tiếng Nhật khó hiểu,
“Dai jobudayo” (Sẽ ổn thôi)