Chương 7
“Cút” Marco quát lớn, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đám người trước mặt.
Đám nam sinh kia nhìn vậy thì kinh hãi, ba chân bốn cẳng khiêng đại ca của mình đi. Lúc chạy qua Bá Minh lại còn buông lời h·ăm d·ọa, cố tỏ ra là mình ổn, “Nhìn *** gì mà nhìn!”.
“Có sao không?” Marco ngồi xuống hỏi thăm cô gái kia. Gương mặt cậu trầm lại khi thấy cơ thể cô ấy vẫn còn run rẩy vì sợ hãi, trên gương mặt còn không ít vết bầm tím.
“Arigato.” Cô gái lí nhí cảm ơn Marco bằng tiếng Nhật rồi chạy đi mất đồng thời để lại một dấu hỏi chấm to đùng trong đầu cậu ấy.
Bá Minh lúc này cũng bước tới thu dọn cái xô với cái chổi lau nhà bị gãy đôi rồi lau lại vết bẩn trên sàn. Cậu cũng không quên nhắc nhở Marco vài câu, “Nhớ cẩn thận đấy.”
“Ừ.” Marco trả lời ậm ừ cho qua rồi cùng lau dọn với Bá Minh.
Lại nói đến cái tên bị Marco một quật đánh gục kia. Sau khi nhận được sự chữa trị từ phòng y tế, hắn cuối cùng cũng hổi tỉnh, thế nhưng vết sẹo trên trán trái của hắn vẫn còn ở đó. Hắn cố nhịn cục tức nãy, trong lòng đầy toan tính, “Tao không g·iết được tụi mày, tao không làm người.”.
Việc gì đến rồi cũng sẽ đến. Bá Minh và Marco vừa ra khỏi phòng nghỉ, chuẩn bị ra về thì bắt gặp một tên nam sinh trông khá quen mắt, hình như hắn là một trong những tên thuộc đám người vừa nãy.
“Đi theo tao.”
Bá Minh và Marco nhìn nhau, rồi lại quay ra nhìn tên nam sinh trước mắt, đồng thanh đáp, “Có ngu mới đi.”. Nói xong hai người liền quay đầu rời đi, nhưng chưa đi được vài bước, Marco đã đứng khựng lại khi nghe lời nói sau đó của tên kia.
“Nếu muốn con bé kia lành lặn thì đi theo tao.” Nói rồi hắn bỏ đi. Đi được một đoạn, hắn ta ngoảnh đầu lại thì thấy Marco và Bá Minh theo sau, đúng như dự liệu của đại ca hắn.
Hai người được tên nam sinh dẫn đến khu luyện tập của lớp D. Ngay khi bước vào trong, cánh cửa sau lưng hai người đóng sầm lại, ánh đèn pha sáng quắc chiếu thẳng đến chỗ họ, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên, “Lady and gentleman! Welcome to my show~~~.”.
Nói xong, ánh đèn lại chuyển đến giữa sân, ở đó chính là tên chiều nãy mới bị Marco đánh, trông mặt của hắn có vẻ rất tức giận. Ánh đèn lại chuyển một lần nữa, giờ đây mục tiêu của nó là cô gái chiều nãy đang bị từng sợi màu trắng trông giống tơ nhện treo lơ lửng giữa không trung siết chặt lấy cơ thể. Marco thấy vậy thì tức giận, lập tức lao đến chỗ tên kia.
“Nào. Đến đấy.” Nói rồi hắn ta cử động nhẹ một ngón tay, sợi tơ đang quấn lấy tay cô gái chợt siết chặt lại khiến cô nàng đang trong cơn mê tỉnh dậy mà gào thét trong đau đớn. Marco cũng vì thế mà dừng lại, còn tên kia thấy vậy càng thích thú.
Hắn buông lời khiêu khích, “Sao vậy? Chiều nãy mày mạnh lắm cơ mà. Sao giờ đứng yên thế. Sợ tao à!”
Đứng ở phía sau, Bá Minh đánh giá sơ qua tình hình. Cậu không chắc lắm về việc siêu năng lực của tên kia có phải là phóng tơ hay không vì động tác động ngón tay có thể là ám hiệu để đàn em xung quanh làm việc. Việc trả thù này tất nhiên phải có đám đồng bọn đi cùng nên việc cậu cần làm bây giờ là âm thầm giải quyết đám đàn em của hắn, “Tôi chỉ giúp cậu được như vậy thôi đấy.”
Tên kia đang cười đùa khoái trá khi thấy gương mặt tức giận nhưng đầy bất lực không thể làm gì của Marco mà quên béng mất mối nguy hiểm tiềm ẩn từ Bá Minh.
Marco vừa liếc tới chỗ cô gái kia liền thấy từng sợi đang đứt đoạn theo từng tiếng “bịch bịch” truyền khắp khu luyện tập. Nắm bắt được cơ hội, cậu lập tức vọt về phía trước, lướt qua tên kia rồi nhoài người ra, ôm trọn lấy cô gái. Ngay sau đó, từ trong bóng tối một thân hình tập tễnh bước đến chỗ tên kia, miệng không ngừng rên rỉ, “Đại ca. Cưu..e.” rồi ngã gục dưới chân hắn.
Bá Minh bước đến chỗ Marco rồi bế cô gái dậy. Cậu hiểu rõ việc Marco muốn làm ngay bây giờ, cản cũng không được nên chỉ có thể giúp cậu ta những việc ngoài lề.
Mấy ngày làm việc cùng trò chuyện với Marco, Bá Minh nhận ra cậu ấy là kiểu người không hề thích đừng nhìn kẻ mạnh bắt nạt kẻ yếu. Nhớ có lần hai người cùng nhau đến trại trẻ mồ côi thì bắt gặp cảnh đàn chó đang nhe nanh đe dọa con mèo ở sâu trong con hẻm nhỏ nhưng cậu ta vẫn nhất quyết xông vào giải vây cho con mèo bằng được mới thôi.
“Chăm sóc em ấy.”
“Oke. Cẩn thận đấy.”
“Ừ.”
Nói rồi, hai người mỗi người một hướng. Bá Minh đưa cô gái không quen biết này đến phòng y tế, đồng thời bật hết đèn trong khu luyện tập, còn Marco chậm rãi bước đến đối mặt với tên kia. Tất nhiên là hai người sợ mất việc chứ, nhưng đã đi đến bước này rồi thì không thể dừng lại được, có lẽ họ nợ bác Tuân một lời xin lỗi.
“Chiều nay mày t·ấn c·ông bất ngờ thôi. Không thì tao đã đập cho mày đéo ngóc đầu lên nổi.” Tên kia vẫn buông lời đe dọa, hòng làm suy sụp tinh thần của Marco.
Marco chẳng để vào tài mấy lời vô nghĩa của hắn. Cậu thờ ờ lên tiếng, “Mày nói xong chưa?”. Nói rồi, cậu lao đến chỗ tên kia đồng thời cường hóa cây kiếm gỗ Bá Minh đưa lúc rời đi. Đến khoảng cách hợp lí, cậu xoay người vung một nhát kiếm đến đầu hắn ta.
Thấy lưỡi kiếm bay gần đền đầu mình, tên kia liền nhếch miệng coi thường. Chỉ thấy hắn vung vẩy tay vài cái, cây kiếm đã dừng lại trước mặt hắn chừng vài căn ti, còn Marco đứng khựng lại không di chuyển được.
“Hahaha. Tao muốn xem mày sẽ thoát khỏi “thiên la địa võng” của tao bằng cách nào. Hahaha.” Hắn ta cười khoái trí.
Đúng vậy, hắn ta nói nhiều như thế chỉ để câu kéo thời gian bố trí “thiên la địa võng” bằng siêu năng lực phóng tơ từ các đầu ngón tay của mình. Nếu Bá Minh ở đây, chắc cậu ấy cũng không thể ngờ được phán đoán của mình có phần sai, đơn giản vì tên này quá gian xảo. Hắn ta để lộ ra sơ hở của mình là những sợi tơ to như dây thừng đang trói buộc cô gái để có thể che dấu những sợi tơ mỏng như chỉ kia, cái mà đang giữ chân Marco. Qua đó cũng thấy được những sợi tơ của hắn tuy nhỏ nhưng có võ.
“Để xem không có v·ũ k·hí, mày làm gì được tao.” Nói xong, hắn ta phất tay một cái, từng sợi tơ liền kéo phăng cây kiếm gỗ khỏi tay Marco rồi ném nó ra thật xa.
Nghe những lời khiêu khích từ tên kia cũng như mất đi v·ũ k·hí, Marco cúi gằm mặt xuống.
Nhìn thấy hành động đó, hắn tưởng rằng cậu ta đã từ bỏ, cái cúi đầu như một câu xin tha mạng.
“Sao vậy? Từ bỏ rồi à. Cảm thấy hối hận à. Hay đang cầu xin tao tha thứ. Hử? Nói đi. Nói đi chứ!” Hắn vừa nói bằng giọng điệu mỉa mải vừa siết chặt những sợi tơ lại làm những nơi chúng đi qua đều rỉ máu.
Ngay lúc ấy, Marco chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mặt cực kì đáng sợ, “*** ***. Mày nói xong chưa!?”.
“Phừng” một tiếng, từng sợi tơ đột nhiên b·ốc c·háy, từng v·ết t·hương trên cơ thể cũng từ từ lành lại, còn tên kia vội vã dùng tơ kéo mình ra thật xa, tấm lưng đã ướt đẫm mồ hôi vì sợ hãi.
“Khà~” Marco thở ra một hơi, một làn khói trắng bay ra từ miệng cậu rồi cơ thể lại trở lại bình thường.
Tên này thấy vậy thì cho rằng tên trước mặt đang cố làm trò, rồi nhân cơ hội vung tay về phía trước, mười sợi tơ sắc bén lao vun v·út đến chỗ Marco, quấn chặt lấy hai tay của cậu.
“Tao sẽ cho mày sống không bằng c·hết!” Hắn ta nói xong liền giật tay ra sau, hòng phế đi hai cánh tay của Marco. Nhưng chỉ nghe “phừng” một tiếng như ban này, tay áo cùng những sợi tơ bị đốt cháy rơi lả tả xuống đất, để lộ ra cánh tay cơ bắp với màu đỏ hỏn như than nóng. Cánh tay quay trở lại bình thường, cậu ta lập tức túm lấy 10 sợi tơ mà tên kia không kịp thu về rồi dồn lực giật thật mạch ra sau khiến các sợi tơ bung ra ở từng ngón tay của hắn, máu tươi rơi vãi khắp sàn, còn hắn ta ngã khụy xuống đất gào thét trong đau đớn vì những cơn đau nhói truyền đến.
Đang trong lúc đau khổ vì cánh tay của mình, hắn ta vừa ngẩng đầu lên đã thấy Marco ngay trước mặt. Vì không kịp phản ứng, cái đầu đáng thương của hắn đã bị kẹp lại bởi hai bàn tay bỏng rát của cậu, tiếng xì xèo cháy da vang lên. Chưa dừng lại ở đó, giữa lúc hắn đang ngọ nguậy cố thoát ra khỏi “cặp kìm” Marco lập tức tung một đòn đầu gối vào cắm, hất văng hắn lên không trung, máu tươi bắn ra, răng môi lẫn lộn. Căn đúng vị trí rơi, cậu tung đòn quyết định, nắm đấm đỏ hỏn b·ốc k·hói cứ thế hướng thẳng đến bụng, đấm bay hắn đến vài mét mới dừng.
Nói thì dài mà diễn ra thì nhanh, từ lúc Marco xuất hiện trước mặt tên kia và hạ gục hắn chỉ diễn ra chưa đầy 1 phút.
Marco tập tễnh bước đi, thờ ơ lướt qua tên kia đang nằm dài trên vũng màu, không rõ sống c·hết, trên cơ thể hắn còn in rõ vài vết b·ỏng n·ặng.
Trong lúc bị trói, cậu ta đã đưa ra một quyết định liều lĩnh khi tự cường hóa bản thân, điều đó dẫn đến hai cánh tay vì cường hóa quá mức nên bị b·ỏng n·ặng, buông thõng vô lực, còn phần chân cũng được cường hóa sơ qua để tăng tốc chạy tiếp cận tên kia nhưng may mắn không hề bị sao, duy chỉ có phần đầu gối là b·ị t·hương lúc tung đòn vào cằm nên cậu ta mới có thể lết đi được.
Marco bước ra ngoài khu luyện tập vừa kịp lúc Bá Minh chạy tới. Bá Minh lập tức chạy tới dìu cậu ta, mặc kệ sống c·hết của tên kia, dù gì thì hắn cũng không c·hết được, sẽ có người đưa hắn đi ngay thôi.
Đi chưa được bao lâu, Marco quay ra gắng gượng hỏi, “Em ấy sao rồi?” rồi rơi vào hôn mê. Bá Minh cạn lời, không biết phải nói thế nào về thằng bạn mới quen này nữa, đánh nhau thành cái bộ dạng thê thảm này mà vẫn còn tâm trạng lo cho người khác, rồi giờ lại bắt cái bộ xương già cỗi xử lý tàn cuộc. Tôi đúng khổ quá mà…
…
“Muộn chút nữa là thành người khuyết tật thật đấy. May là có em này nên cậu ta mới giữ được hai cánh tay. Nhớ đừng có hoạt động quá mạnh.” Người được cho là bác sĩ kia nói xong liền rời đi, để lại không gian cho 3 người.
Bác sĩ rời đi, Bá Minh trở nên lạc lòng khi mà cô gái kia đang ngủ gục bên cạnh Marco, còn cậu ta thì đang vẫn hôn mê. Cậu không biết nên làm gì bây giờ, chẳng lẽ lại bỏ về, cuối cùng cậu quyết định đi chuẩn bị một số thứ. Vì vị bác sĩ kia đã hào phóng cho Marco qua đêm ở đây nên cậu ra ngoài cổng trường mua chút nước, bữa tối cho 2 người cùng 1 cái áo mới.
Quay lại phòng y tế, Bá Minh bắt gặp cô gái kia đang chuẩn bị rời đi. Cậu nhanh chóng ngăn cản, “Từ từ đã. Vết thương của cậu chưa khỏi đâu. Mà không phải cậu lo lắng cho tên kia lắm sao?”. Cô nàng nghe vậy thì bối rối không thôi, sau một hồi lưỡng lự ngoài cửa thì cũng chịu đi vào.
“Ngồi xuống rồi ăn đi. Tôi không giàu nên chỉ có thế thôi. ” Bá Minh đưa cho cô gái chiếc bánh mì pate rồi ngồi xuống cạnh giường bệnh, đối diện với cô nàng.
“Arigato”
Nhìn qua cũng có thể thấy rõ được cơ thể cô nàng quá gầy so với những đứa con gái khác. Mái tóc xanh lam nhạt khá giống với Luna, chắc đó có thể là một phần lí do để Marco xả thân cứu cô ấy, và ẩn sau mái tóc ấy là đôi mắt đượm buồn nhưng không thể nào giấu nổi vẻ đẹp vốn có của nó. Nếu bỏ qua vẻ mặt bồn chồn, xanh xao kia cùng một vài vết sẹo trên khuôn mặt, Bá Minh cho rằng cô nàng thuộc dòng dõi quý tộc, nhưng đó vẫn chỉ là giả thuyết thôi vì một người thuộc danh gia vọng tộc sao có thể để b·ị b·ắt nạt đến mức như vậy chứ…
…
Sau một hồi gặng hỏi, cô gái này mới chịu mở lời nhưng ngoài cái tên Ishikawa Haruko và việc cô nàng là học sinh lớp D4 ra thì Bá Minh chẳng biết thêm cái gì nữa. Bá Minh đang ngồi độc thoại một mình thì nhìn thấy mắt Marco khẽ động, có lẽ cậu ta đang hồi tỉnh.
“Ưm… Đây là đâu?” Marco vừa mở mắt chỉ thấy trước mắt là một màu trắng xóa có chút chói lóa.
“Chào mừng bạn~ đến với thiên đường~” Bá Minh đưa cái đầu lâu với những cái hốc đen ngòm đến chắn trước mặt Marco rồi nói với một tông giọng ồm ồm đầy đáng sợ.
Ngay sau đó, một âm thanh cao v·út không pha chút tạp âm, đủ để mê hoặc lòng người cất lên từ phòng y tế.
“AAAAAAAAAAAAAh~”