Chương 6:
“Thế làm lao công ở đâu ạ?”
“Trường THPT Malley!” Bác Tuân điềm tĩnh đáp lại.
Trường THPT Malley? Chẳng phải đó là trường cho người thường sao?
Dường như đoán được suy nghĩ của Bá Minh, bác Tuân liền hỏi thẳng, “Sao? Sợ à!”
“Chẳng có gì phải sợ bác ạ! Cháu chỉ sợ là họ sợ cháu thôi.” Bá Minh cũng không ngại nói ra suy nghĩ của mình.
“Hahaha!” Bác Tuân cười ha hả như thỏa mãn lắm, “Bác đùa thôi. Bác xin cho cháu làm ở một trường cho dị nhân rồi nên khỏi phải lo.”
Đúng như suy nghĩ của Bá Minh, cậu chẳng có gì phải sợ dù có làm việc ở bất cứ đâu, trừ những công việc phạm pháp ra. Mình làm việc để nuôi sống bản thân chứ có làm việc để nuôi người khác đâu mà lo. Quan trong nhất là cứ sống như chính mình là được, dù sao thì cậu cũng đã chấp nhận cái thân phận dị nhân và cái mác “quái vật” của mình rồi.
Đi chừng hơn 30 phút, hai người đã đến nơi cần đến.
Bá Minh vừa bước xuống xe liền bị choáng ngợp bởi khung cảnh trước mắt. Cánh cổng cao lớn, uy nghiêm cùng với dòng chữ “Trường Đào Tạo Anh Hùng Karsa” càng làm nó thêm nổi bật. Bước qua cổng là 2 dãy cây cảnh đều tăm tắp được cắt tỉa gọn gàng, kéo dài đến tận cái sân trường đủ chứa hàng nghìn người. Phía trước là dãy nhà chữ U 3 tầng dành cho học sinh học tập nhưng đừng để b·ị đ·ánh lừa rằng đây chỉ là một ngôi trường tầm thường vì chỉ cần liếc sang trái bạn sẽ thấy 5 nhà đa năng được thiết kế không khác sân vận động là bao, có lẽ đó là nơi luyện tập, còn liếc sang phải sẽ là dãy trọ 2 tầng xa hoa cho đám học sinh nhà giàu. Thấp thoáng phía sau dãy nhà chính là một mái vòm màu trắng khổng lồ, không cần suy nghĩ cũng biết nơi đó to đến cỡ nào.
Ổn định lại cảm xúc, Bá Minh tiếp tục cùng bác Tuân đi vào trong. Thủ tục đăng ký nhanh chóng được hoàn thành, chiều nay là cậu có thể đến làm việc. Cậu ta đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì bác Tuân đã lên tiếng.
“Đến trại trẻ mồ côi với bác không?”
“Cũng được ạ.” Bá Minh nghe vậy đồng ý ngay. Cậu đang cần làm gì đó để g·iết thời gian.
Hai người chỉ mất chừng 10 phút đi ô tô là đã đến nơi vì trại trẻ mồ côi khá gần.
Ngay khi bước vào trại trẻ mồ côi, Bá Minh liền nhìn thấy thân hình đang quét dọn nhà kia có chút quen mắt. Chẳng phải đó là t·ên c·ướp ở đường Nguyễn Huệ hôm qua sao? Sao hắn ta lại ở đây?
“Marco! Đám nhóc đi ngủ hết rồi à.” Bác Tuân lên tiếng trước.
“Tụi nhỏ đang chơi ở sân sau.” Marco lập tức đáp lại khi nhìn thấy bác Tuân nhưng lại có chút nghi hoặc khi thấy Bá Minh bên cạnh.
Nhận ra biểu hiện lạ của Marco, bác Tuân đã lên tiếng giải thích, “Đây là Minh, chắc hai đứa cũng coi như quen biết nhau.”
“Chào. Cậu cũng biết tên tôi là gì rồi nên chắc không phải giới thiệu lại. Hân hạnh làm quen.” Marco mở lời trước.
Đúng vậy, cậu ta chính là t·ên c·ướp hôm qua ở đường Nguyễn Huệ. Cậu ấy có ngoại hình không quá nổi bật ngoại trừ mái tóc màu đỏ quá nổi bật kia. Bá Minh không hiểu tại sao hôm qua cậu ta lại đi t·rộm c·ắp, còn giờ thì lại ở trại trẻ mồ côi.
“Cứ gọi tôi là Minh là được.”
“Thôi cả hai đứa cùng vào trong đi. Bác vào trước đây.”
…
“Anh Marco. Cho anh cái kẹo này!” Một cô bé tầm 8 tuổi chạy tới chỗ Marco khi hai người đến sân sau của trại trẻ mồ côi, tay đưa ra viên kẹo mới được tặng. Cô bé có mái tóc màu xanh nước biển, gương mặt hồn nhiên, ngây thơ có chút xanh xao.
“Cảm ơn Luna nha.” Marco mỉm cười, vui vẻ nhận lấy rồi đút vào túi áo.
Đừng bên cạnh, Bá Minh cũng đoán ra được vài điều đồng thời giải thích được nghi vấn ban nãy.
“Em cậu à.”
“Ừ.” Marco từ tốn lên tiếng, ánh mắt vẫn luôn dõi theo thân hình nhỏ bé kia đang chạy nhảy nô đùa với đám bạn mới quen.
“Luna đúng không? Trông em nó có vẻ xanh xao nhỉ?” Bá Minh quan tâm hỏi, nhìn lũ trẻ kia làm cậu nhớ đến đám trẻ ngỗ nghịch ở ngõ nhỏ.
“Ừ. Em ấy phải nhịn đói gần một tuần. Đều là nhờ bác Tuân cả.”
Dẹp bỏ mọi phiền muộn, hai người cùng hòa mình vào cuộc vui của lũ trẻ. Trái với Marco khi mà cậu ta được lũ trẻ tiếp đón nồng hậu, cười đùa vui vẻ thì Bá Minh lại bị cho ra rìa vì ngoại hình đang sợ, duy chỉ Luna là dám lại gần cậu nhưng chỉ những lúc có Marco bên cạnh thôi. Ngồi trò chuyện với Marco, cậu cũng biết được cậu ta hơn cậu 3 tuổi nhưng Marco không hề để ý điều đó, cứ xưng hô như bình thường là được. Giữa lúc đó, một đứa nhỏ vì chạy quá hăng say mà ngã nhào xuống đất khiến đầu gối rỉ máu. Đứa nhỏ khóc rống lên, Bá Minh cũng vội vã chạy lại, còn Marco chạy đi tìm Sơ. Đến nơi, cậu ta lại thấy một đốm lửa trên đầu cậu bé như lần trước, tuy nó nhỏ hơn đôi chút.
“Ngoan. Để anh phù phép cho hết đau nhé.”
Nói xong, Bá Minh một tay để hờ lên v·ết t·hương kia, miệng không ngừng lẩm bẩm như niệm chú, tay còn lại tóm lấy ngọn lửa kia. Làm xong mọi thứ, đứa nhỏ kia liền im bặt vì hết đau, còn lũ trẻ xung quanh nhìn cậu với ánh mắt đầy sự hâm mộ.
Không để ý quá nhiều đến ánh mắt của lũ trẻ vì ngọn lửa nhỏ có sức hấp dẫn hơn cả, cậu nhanh chóng làm hành động tương tự lần trước nhưng ít phô trương hơn, chỉ hé tí miệng rồi hút ngọn lửa vào, ngay sau đó quả cầu thủy tinh liền xuất hiện, con số trong nó đã thay đổi thành 3/100. Điều đó đã đặt ra không ít nghi vấn trong lòng Bá Minh.
Không mất quá lâu, Marco cùng Sơ chạy đến, trên tay cầm theo hộp cứu thương, còn phía sau là bác Tuân với gương mặt tràn đầy lo lắng. Sơ nhanh chóng sơ cứu v·ết t·hương, may sao nó chỉ là v·ết t·hương ngoài da.
“Martin của sơ mạnh mẽ ghê. Đau nhưng không hề khóc.” Sơ động viên đứa nhỏ.
“Không phải đâu ạ. Nhờ chú pháp sư này chữa cho con đấy sơ ạ. Chú ấy niệm chú vài câu con liền hết đau luôn.” Đứa nhỏ thành thật khai báo nhưng từ “chú” cứ như đang xát muối vào tim Bá Minh vậy. Cậu ấy mới có 15 tuổi thôi mà.
“Ồ. Cảm ơn con.” Sơ bất ngờ nhìn Bá Minh nói.
“Dạ không có gì.”
Mọi chuyện cũng không quá nghiêm trọng nên đám trẻ cũng vui vẻ trở lại. Họ cũng không quên ngồi thưởng thức món bánh mà bác Tuân mới mua. Sau sự việc ấy, đứa nhỏ Martin cũng không sợ Bá Minh nữa mà cứ quấn lấy cậu không buông, cậu bé luôn miệng hỏi đủ thứ về pháp sư dù cậu chẳng biết cái của nợ gì về nó. Bá Minh ngồi nhìn đám trẻ cùng Marco những cậu ta chẳng hỏi tí gì về việc ban nãy, có lẽ cậu ấy là người không thích đào móc chuyện riêng tư của người khác hoặc có thể là một người kiệm lời.
…
Thời gian nhanh chóng trôi qua, giờ đã là 1 rưỡi chiều, Bá Minh sắp phải đi làm việc rồi. Cậu cùng bác Tuân chào tạm biệt lũ trẻ rồi rời đi. Trước lúc họ lên xe, đứa nhỏ Martino lấy hết can đảm hỏi một cậu, “Anh Minh. Em có thể trở thành pháp sư không?”
Nghe câu hỏi đó, Bá Minh cũng không biết phải trả lời làm sao. Cậu xoa đầu đứa nhỏ rồi nói đại một câu, “Được chứ. Nhưng nhóc phải tìm được thứ sức mạnh đủ để bảo vệ người thân trước đã.”. Nói xong cậu liền lên xe mà không hề biết rằng lời nói của mình lại là tiền đề tạo nên một huyền thoại trong giới pháp sư sau này.
Chiếc xe mau chóng rời đi, hòa mình vào dòng xe tấp nập. Lúc này, Bá Minh mới để ý trên xe còn một người nữa chính là Marco.
“Sao cậu lại ở đây vậy?” Bá Minh bất ngờ hỏi.
“Đi làm.”
“Lao công ở Karsa.” Bá Minh tiếp lời.
“Ừ.” Marco vẫn kiệm lời như mọi khi.
Dừng xe trước cổng trường, bác Tuân không quên nhắc nhở hai người.
“Bác chỉ có thể giúp đến đây thôi. Nhớ đừng gây sự đấy nhé. À hai đứa tí tự về nhé. Bác có việc gấp.”
“Bọn cháu tự lo được.” Bá Minh lên tiếng.
…
Thay đồ cho lao công xong xuôi, hai người đi đến nơi tập trung. Không mất quá lâu, mọi người đã tập trung đầy đủ, nhìn sơ qua cũng phải hơn 50 người. Người dẫn đầu giới thiệu về người mới là Bá Minh và Marco rồi mới phân công công việc. Bá Minh, Marco và 2 người nữa được phân công đến dãy trọ cho học sinh.
“Quét dọn, moi móc đàng hoàng, đừng xê dịch cái gì cả, lũ học sinh ở đây khó tính lắm.” Nói xong, người kia còn đưa cho Bá Minh một tờ giấy, “Cầm lấy cái này, cứ dọn xong một phòng thì tích vào, làm xong rồi mang đến dán lên cái bảng trong phòng nghỉ cho lao công.”
Hướng dẫn xong xuôi, hai người kia liền đi lên tầng trên. Dãy trọ chỉ có 2 tầng, mỗi tầng 5 phòng, mà mỗi phòng cứ như một phòng trong khách sạn vậy, có khi còn hơn thế nữa, quan trọng nhất là nó còn to hơn cả cái phòng trọ rách nát của Bá Minh. Không cần hỏi nhiều làm gì cho mệt vì chỉ cần nhìn là biết đây là phòng trọ cho mấy đứa nhà giàu. Vì nó quá to nên Bá Minh và Marco phải cùng nhau dọn dẹp. Bá Minh dọn dẹp nhiều cũng thành thói quen nên thấy khá dễ, còn Marco có chút lóng ngóng vì sợ làm hỏng đồ. Phòng có to đến mấy thì chỉ sau “vài tiếng” họ đã dọn dẹp xong 5 phòng rồi thu dọn dụng cụ đi về phòng nghỉ. Đến nơi, Bá Minh thấy phần lớn mọi người đã ở đây, chắc họ đã làm xong công việc của mình. Hai người không nói không rằng cũng chọn một chỗ ngồi nghỉ ngơi lấy sức. Ngồi nghỉ được vài phút thì một ông chú tiến đến chỗ hai người, trên tay cầm theo hai chai nước.
“Này! Uống đi. Không phải ngại.”
“Dạ cháu cảm ơn.” Bá Minh nhận lấy trai nước, vừa mở nắp chai xong thì lại nhân ra hoàn cảnh của mình nhưng vẫn cố giả vờ như đang uống, dù nước đang nhỏ tong tong dọc khung xương của cậu.
Người kia cũng ngồi xuống cạnh chỗ hai người. Miệng không ngừng tu lấy chai nước khoáng.
“Mọi người ở đây đều là dị nhân hả bác?” Bá Minh thắc mắc.
“Một phần thôi. Khi làm việc thì cứ 1 người thường đi chung với 1 dị nhân.”
“Ồ! Vậy mấy người kia không sợ dị nhân sao.?”
“Trời. Sợ gì chứ. Dị nhân thì cũng có dị nhân này dị nhân nọ. Tiếp xúc rồi thì thấy họ dễ gần. Mà nói thật chứ nhóc có ngoại hình hơi bị dị đấy. Chú chưa thấy ai như nhóc cả. Đừng có giận chú đấy nhá.” Người đàn ông thẳng thắn.
“Haha! Ai gặp cháu cũng nói vậy cả. Lâu rồi cũng thành quen.”
Cuộc nói chuyện rôm rả giữa hai người thu hút không ít sự chú ý, thành ra mọi người trong phòng cứ xúm lại bàn chuyện trên trời dưới đất với hai người, ai cũng cười nói vui vẻ sau vài tiếng làm việc mệt mỏi. Độ thân thiết giữa mọi người tăng lên không ít…
…
“Cái gì? Ông lại~… cho thằng cháu nội yêu quý~... của tôi đi làm~… lao công.” Người đàn ông đứng bật dậy, đập mạnh tay xuống bàn, quát lớn.
“Bình tĩnh! Bình tĩnh! Ngồi xuống hộ tôi cái. Người ta đang nhìn kia kìa.” Nhắc nhở người đàn ông kia xong, người này lại nói tiếp, “Nể tình anh em bao nhiêu năm tôi mới giúp đấy. Sao ông không ra mặt giúp nó tí.”
“Rồi rồi. Tôi~…sẽ lo. Nhờ ông để ý nó~… hộ tôi tí.” Người đàn ông vừa nói, vừa khui chai bia mới, “Nào! Không say không về.”
“Không say không về.” Người kia cao hứng đáp lại.
...
Công việc lao công của hai người diễn ra khá suôn sẻ cho đến chiều thứ 7, cái chiều mà Marco và Bá Minh được phân công đến khu luyện tập lớp D. Chiều hôm ấy, lẽ ra các học sinh sẽ được huấn luyện ở khu luyện tập như mọi ngày nhưng hôm ấy lại xảy ra sự cố nên phần lớn các học sinh đều trở về lớp học hoặc đi đến khu thi đấu. Chuyện sẽ không đáng nói nếu Marco không can thiệp vào một nhóm nam sinh đang trêu ghẹo một cô gái ở góc sân tập. Thật ra Bá Minh cũng nhìn thấy điều đó nhưng cậu không hề quan tâm vì chẳng có lý do gì để cậu phải can thiệp.
Marco xông vào cũng không quên hất xô nước bẩn lên người tên cầm đầu rồi đứng chắn trước mặt cô gái. Tên cầm đầu bị hất xô nước kia tức đến nỗi chửi Marco bằng tiếng Nhật mà quên tên trước mặt hắn chỉ biết tiếng Anh với tiếng Đức. Mất một lúc hắn ta mới nhận ra tên trước mặt không hiểu tiếng Nhật nên mau chóng đổi thành tiếng Anh.
“Mày biết bố tao là ai không?” Hắn ta hất mặt lên tỏ vẻ thách thức.
“Bố mày là tao.”
Nói xong, Marco lập tức cường hóa cán chổi lau nhà rồi quất thẳng vào đầu tên kia. Hắn ta chẳng kịp phản ứng, ăn một gậy liền nằm gục xuống sàn, bên mặt trái hằn lên 1 vết cháy xém, còn đám đàn em ngơ ngác chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.