Chương 5
Rời khỏi cục kiểm soát dị nhân, Bá Minh được bác Tuân đưa đến trước con hẻm dẫn vào nhà trọ theo chỉ dẫn của cậu. Trước khi rời đi, ông ấy cũng không quên nhắc nhở cậu vài câu rằng hãy cố gắng tìm lấy một công việc ổn định cuộc sống và nếu có gì khó khăn cần giúp đỡ thì hãy gọi đến số điện thoại này rồi mới lên xe rời đi. Thấy chiếc xe khuất dần trong tầm mắt, Bá Minh liền quay đầu rời đi và cũng không quên kéo chiếc mũ trùm đầu lên để mọi người không nhận ra vẻ ngoài xấu xí của cậu.
Ngay khi bước vào phòng, thứ Bá Minh thấy trước mắt là một đống hỗn độn. Quần áo, sách vở thì ngổn ngang, rác thải ở khắp mọi nơi, cái tủ gỗ để đồ thủng một cái lỗ to, đến cái giường cũng bị đập phá không thương tiếc và không cần đoán, cậu cũng biết đây là do lũ côn đồ hôm qua làm. Thở dài một hơi, cậu liền bắt tay vào xu dọn nhưng chưa đưa bao lâu, cậu đã vội vã chạy xộc đến chân giường rồi lôi ra bốn bọc giấy báo được gói vuông vắn giống hệt cục gạch. Có lẽ ông trời vẫn để lại cho cậu một con đường sống khi mà đám côn đồ không hề để ý đến nó vì tưởng đó chỉ là cục gạch kê chân giường, may mắn là số tiền bên trong và một số kỷ vật vẫn còn nguyên vẹn. Cuối cùng, cậu cũng có thể yên tâm xu dọn căn phòng. Mất gần 1 tiếng để dọn dẹp xong căn phòng, duy chỉ có tủ đồ và cái giường là bị hỏng, có lẽ cậu nên bỏ tiền mua cái mới.
Nhìn mọi thứ xung quanh đã đâu vào đó, Bá Minh liền ngồi xuống cạnh giường, đối diện với 3 xấp tiền dày trước mặt.
Giờ là lúc tổng kết lại mọi thứ. Sáng hôm qua, mình bị lũ côn đồ đập cho một trận, lỡ mất kỳ kiểm tra, rồi lại biến thành cái bộ dạng như này. Má nó chứ, càng nghĩ càng không hiểu nổi tại sao mình lại trở thành dị nhân dù đã thức tỉnh một lần năm cấp 2. Gạt nó sang một bên, giờ phải tính đến chuyện tương lai cái đã. Xem nào, giờ việc mình cần làm là tìm một công việc đàng hoàng, rồi… Không được không được… Hay là gọi nhờ bác Tuân…
“A~ Chối vãi sh*t!” Bá Minh tựa đầu vào thành giường, mắt hướng lên trần nhà mà than vãn.
Khoan! Còn một việc nữa…
Suy nghĩ vừa dứt, cái thứ hôm qua Bá Minh nhận được khi nuốt ngọn lửa kia liền xuất hiện lơ lửng trước mắt. Nó có hình dáng như một quả cầu thủy tinh trong suốt, bên trong hiển thị dãy số 2/100 và còn có chút ít thứ chất lỏng màu cam kỳ lạ đọng ở dưới đáy. Cậu cũng không rõ đây là thứ gì nữa nhưng chỉ cần nghĩ về thứ đó thì nó sẽ xuất hiện. Trong lúc bị giam ở đồn cảnh sát, cậu đã thử đập nó, ném nó vào phạm nhân khác nhưng chỉ vài giây sau, nó lại quay về bên cậu không tí sứt mẻ và cậu cũng chắc chắn rằng người khác không thể nhìn thấy nó vì cậu giữ nó bên cạnh từ đồn cảnh sát đến cục quản lý dị nhân rồi về đến nhà nhưng chẳng ai để ý đến nó cả.
Ban đầu, cậu cứ nghĩ rằng đó là thứ thiết bị công nghệ tiên tiến nào đó rồi lại đoán đây là siêu năng lực của bản thân nhưng sau cùng, cậu chẳng biết đây là cái của nợ gì ngoài tác dụng ngồi nghịch cho đỡ chán.
Một ngày với bao suy nghĩ mệt mỏi trôi qua, Bá Minh cũng quyết định gác lại việc học, ra ngoài tìm kiếm một việc làm và tìm hiểu thêm thông tin về dị nhân.
Chi chút tiền ngồi quán nét, cậu cũng tra được 2 thông tin quan trọng. Thứ nhất, trường học dành cho dị nhân là có nhưng không nhiều vì phần lớn dị nhân sẽ thi vào trường đào tạo anh hùng hay trở thành t·ội p·hạm hoặc tìm một công việc ổn định cuộc sống và tất nhiên, mục tiêu của cậu là thi đậu trường học cho dị nhân kia.
Và thông tin thứ hai cũng là thông tin quan trong hơn cả, đó là nhân loại có sự phân biệt đối xử với những người có ngoại hình quái dị như cậu, chính phủ và hiệp hội đã đưa ra nhiều giải pháp để ngăn chặn điều đó, nhưng dù vậy, nó đã tạo ra trong họ một lối suy nghĩ, một thứ tư tưởng rằng những con “quái vật gớm ghiếc” kia đã và đang học cách làm người. Cũng vì vậy mà những người có ngoại hình quái dị còn được gọi là quái nhân và thường là những tên t·ội p·hạm g·iết người không ghê tay.
Đến đây chắc chắn nhiều người sẽ đặt ra câu hỏi rằng tại sao những dị nhân có năng lực biến đổi thành quái vật lại ít bị ghét bỏ. Bạn thử nghĩ xem, một dị nhân có thể biến đổi thành quái vật thì tất nhiên họ có thể biến trở lại thành người, nhưng với quái nhân, chuyện đó là hoàn toàn không thể và họ buộc phải sống hết quãng đời còn lại với cái mác “quái vật”.
…
Tút…tút…tút
“Alo. Bác Tuân phải không ạ? Cháu Minh đây.”
“Ừ. Sao đấy.”
“Cháu có chút chuyện muốn nhờ bác. Bác ra quán nước ở đầu đường Nguyễn Huệ được không?”
“Được rồi. Đợi bác xíu.”
Bá Minh quay ra nhìn dòng người tấp nập, đôi lúc phải giật mình kéo mũ trùm đầu vì những ánh mắt săm soi ngoài kia. Chừng 15 phút sau, cậu đã thấy bóng dáng của bác Tuân ở trước quán nước. Vừa đến nơi, ông cũng nhìn thấy cậu ta đang ngồi ở một góc khuất, dù sao thì vẻ ngoài đen thùi lùi từ trên xuống cũng thu hút không ít sự chú ý.
“Sao vậy? Mới có một ngày mà đã nhớ bác rồi à.” Bác Tuân trêu chọc.
“Đâu có. Cháu có việc nên mới gọi cho bác đấy chứ.”
“Rồi rồi. Vào việc chính đi. Cháu muốn nhờ bác tìm việc dùm chứ gì?”
“Ế. Sao bác biết hay vậy. Cháu còn chưa nói gì mà.”
“Chuyện này bác còn lạ gì nữa.”
“Vậy cháu cũng không lòng vòng nữa. Cháu đang có dự định tìm một công việc rồi đến năm sau, cháu sẽ cố gắng thi vào trường cho dị nhân… rồi…”
Lắng nghe dự định của Bá Minh, bác Tuân cảm nhận được sự chán nản, bối rối từ cậu ấy mặc dù gương mặt kia không thể bộc lộ cảm xúc. Ông đã tìm hiểu về cậu và rồi thương thay cho những ước mơ bị bỏ dở chỉ vì cái mác “quái vật”…
Trong lúc hai người đang bàn bạc về công việc, chợt bác Tuân đứng bật dậy rồi chạy thẳng ra ngoài không nói một lời, còn Bá Minh không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng cậu cũng gác lại suy nghĩ mà đuổi theo sau. Ngay khi ra khỏi quán nước, cậu đã thấy bác Tuân đứng trước một tên thanh niên lạ mặt, còn phía sau là một người phụ nữ đang thở gấp vì mệt. Không cần phải suy nghĩ cậu cũng biết đây là một vụ c·ướp.
“Cậu thanh niên. Mau dừng tay rồi theo tôi về đồn.” Bác Tuấn nhẹ nhàng khuyên can.
“Mau tránh ra. Không tôi xiên cho ông một phát gục ngay tại chỗ đấy.” Tên thanh niên lớn tiếng đe dọa, vừa nói vừa rút ra con dao bấm từ trong túi quần.
Chỉ nghe thấy “xoẹt” vài cái, lưỡi dao kia chợt trở nên bóng loáng cộng chút ửng đỏ. Mọi người xung quanh nhìn thấy thế liền lùi ra xa vì trước mắt họ là dị nhân, không nên lại gần, nhưng dù vậy, bác Tuân vẫn không hề sợ hãi.
“Chậc. Vậy ông đừng có trách tôi.”
Dứt lời, cậu thanh niên kia liền lao tới. Con dao trên tay hướng thẳng tới bụng của ông ấy…
…
“Mau! Lên xe.”
“Ấy. Nhẹ nhàng thôi. Mấy anh cứ đưa cậu ta về đồn rồi tôi sẽ giải quyết cho.”
Thấy xe cảnh sát đã an toàn rời đi, bác Tuân liền quay ra hỏi Bá Minh.
“Không ngờ cháu cũng can đảm phết đấy chứ. Dám cầm vào lưỡi dao luôn. Mà cái cậu thanh niên xông vào ban nãy đâu rồi?”
“Cậu ấy ở cạnh cháu nè. Ế! Đâu mất rồi?!” Bá Minh đơ người ra một cái rồi nhìn ngó xung quanh tìm cậu thanh niên vừa này.
“Thôi bỏ đi. Có duyên sẽ gặp lại.”
“Mà bác có sao không vậy? Vừa nãy tự dưng đứng yên tại chỗ làm cháu lo muốn c·hết mất.” Bá Minh lo lắng.
“Thử lòng thôi.” Bác Tuân nói vu vơ.
“Hả? Là sao?”
“Bỏ đi, bỏ đi. Về thôi. Có cần bác chở về không?” Bác Tuân nói xong liền rời đi, bỏ lại Bá Minh đứng nghệt ra ở phía sau.
“Đợi cháu. Đợi cháu với.”
…
Vài phút trước…
Bá Minh đứng bên cạnh thấy rõ con dao đang chuyển động rất chậm, dù không biết tại sao nhưng cậu vẫn lấy hết can đảm chụp lấy lưỡi dao, tiếng xì xèo vang lên, một ít khói bay ra từ bàn tay. Cùng lúc đó, một cậu thanh niên đeo khẩu trang khác vọt ra từ đám đông, ngay khi bắt được cổ tay của tên trộm, một luồng gió lớn lập tức thổi qua khiến mũ trùm đầu của Bá Minh tụt xuống, để lộ ra cái đầu lâu dị hợm. Nói thì dài nhưng diễn ra thì nhanh, chỉ trong chớp mắt, hai người họ đã cản được tên trộm, còn lưỡi dao chỉ cách bụng bác Tuân vài căng ti. Bác Tuân cũng nhanh chóng phối hợp, chế ngự được tên trộm, Bá Minh vội vàng kéo lên chiếc mũ trùm đầu, còn cậu thanh niên kia cũng nhanh chóng rời đi.
…
“Không cần lo quá nhiều đâu. Tối bác về tìm giúp cho. Nhanh lắm.”
“Vâng!”
Chiếc xe đã lăn bánh, Bá Minh cũng rời đi. Cậu cũng không quên tạt vào quán nước đầu ngõ mua cốc nước mía cho dù bây giờ cậu không thể ăn với uống.
“Cho cháu cốc nước mía.”
Cô Hằng không hề tỏ ra sợ hãi với vẻ ngoài kia.
“Có ngay, có ngay. Cậu mới chuyển đến đây à.” Cô vừa làm vừa hỏi.
“Dạ…vâng.” Bá Minh gượng gạo đáp lại.
“Vậy thì tốt quá. Nếu cậu vào trong kia thấy thằng nhóc cao tầm cậu, thì đưa nó cốc nước mía này dùm tôi. Dạo này chẳng thấy mặt mũi nó đâu cả, vào tận nơi thì lại khóa cửa. Chán chả muốn nói!” Cô ấy phàn nàn.
“Được cô.”
“Cảm ơn cậu nha!”
Trả tiền xong, tay Bá Minh run run nhận lấy hai cốc nước mía rồi rời đi. Như một thói quen hàng ngày, cậu bước đến hỏi thăm cụ Del nhưng lời nói còn chưa thốt ra thì đã vội vã rời đi. Lũ trẻ vẫn cười nói vui vẻ như mọi ngày, chỉ khác một điều là chúng thờ ơ chạy qua Bá Minh như không hề quen biết. Trong cậu dâng lên cảm giác mất mát như ngày hôm đó, nhưng cậu vẫn cố chối bỏ cái được cho là cảm giác ấy, “Ừ. Họ không nhận ra mình cũng đúng thôi. Mà như vậy cũng tốt, đỡ phải suy nghĩ nhiều.”.
Về đến phòng trọ, Bá Minh lại bắt đầu tổng kết lại mọi thứ như một thói quen.
Đúng với những gì cậu biết, khi trở thành dị nhân sẽ có sự đột phá về thể chất lẫn tinh thần, điều mà phần lớn người thường không có, cũng vì vậy mà cậu cảm nhận được chuyển động của con dao để có thể bắt lấy nó, nhưng đó vẫn không phải điều quan trọng. Thứ Bá Minh quan tâm chính là việc bàn tay cậu sẽ trở thành màu đen khi bắt lấy con dao, không, phải nói là cả cơ thể cậu mới đúng. Qua vài lần thử nghiệm ở trên xe, cậu xác định rằng chỉ cần phát động ý niệm muốn chiến đấu thì ngay lập tức, quả cầu thủy tinh sẽ xuất hiện và cơ thể cậu sẽ trở thành màu đen. Ngoài khả năng tăng độ cứng cho xương thì cậu vẫn chưa tìm ra khả năng khác…
2 ngày sau...
Thứ 2, ngày 2 tháng 9 năm 21XX
7:00 sáng
Tiếng nhạc chuông Nokia cục gạch huyền thoại vang lên, đánh thức Bá Minh khỏi cơn ác mộng.
“Alo. Bác Tuân ạ?”
“Ừ. Có việc rồi đấy. Nếu sắp xếp được thì chiều làm luôn. 11h trưa bác qua.”
“Vậy tốt quá. Cảm ơn bác nhiều!”
Nghe tin có việc làm, Bá Minh vui như được mùa, tỉnh luôn cả ngủ, chạy ra giữa nhà gào hét trong sung sướng rồi mới chịu đi vệ sinh cá nhân. Cầm bàn chải đánh răng lên rồi thì cậu mới nhận ra tình cảnh của mình, “Thôi kệ đi. Đánh răng cho nó sạch vậy.”. Làm việc xong xuôi, vuốt vuốt cái đầu bóng lọng của mình, cậu liền gật đầu vừa ý, “Cũng đẹp trai đấy.”.
Sau một đêm nằm trằn trọc suy nghĩ, Bá Minh đã chấp nhận cảm giác mất mát vào chiều tối hôm qua, nhưng không vì vậy mà cậu buồn cả, dù gì thì chẳng có ai đoán được cảm xúc của cậu.
“Chào cụ! Cháu mới chuyển đến. Mong được cụ giúp đỡ.” Bá Minh đưa tay ra trước mặt cụ Del.
“Ờ..ờ! Hân hạnh. Hân hạnh.” Cụ Del không hiểu chuyện gì đang xảy ra nhưng vẫn bắt tay với cậu.
…
“Cô! Cho cháu 1 cốc trà đá.”
“Mãi mới có người mở hàng cho cô!”
“À cái cậu hôm qua cô bảo chuyển đi rồi. Cậu ấy mới đỗ vào một trường cấp 3 nên phải chuyển đi chỗ khác. Còn đây là tiền nước mía cậu ấy nhờ cháu chuyển hộ.” Bá Minh từ tốn nói.
“Trời đất, cái thằng nhóc này. Đi thì phải để lại một tiếng chứ. Cứ nói đi là đi à.”. Cô hàng nước mở giọng trách móc nhưng rồi cũng ngậm ngùi cho qua, “Mà thôi, kệ vậy. Dù gì nó cũng thực hiện được cái ước mơ của nó rồi. Đáng ra mình phải chúc mừng nó mới phải.”
“Tuổi trẻ mà cô.”
…
Không có gì để làm nên Bá Minh ngồi chơi ở quán nước đến tận 11h trưa. Cậu đang mải ngắm dòng xe qua lại thì chợt giật mình bởi tiếng gọi của bác Tuân. Không muốn mất thêm thời gian của bác ấy, cậu vội vã trả tiền nước rồi leo lên xe. Vừa ổn định vị trí, cậu đã hỏi thẳng công việc của mình.
“Bác Tuân. Công việc của cháu là gì vậy?”
“Lao công!”