Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 4




Chương 4

Reeng~~~

Tiếng chuông thông báo kỳ thi kết thúc vang lên, học sinh ùa ra từ các phòng thi như ong vỡ tổ, trên gương mặt không thể giấu nổi cảm xúc của mình. Từng tốp học sinh xúm lại với nhau hỏi han, kêu than về đề thi năm nay và thấp thoáng trong đó là những lời bàn tán về sự vắng mặt của Bá Minh.

“Ê mày! Có thấy thằng Minh đâu không? Tao tìm nó có việc.”

“Vãi, giờ mày còn hỏi câu đấy. Mày không biết chuyện thằng Minh cả ngày hôm nay không đi thi à! Chối vãi cức.”

“Có chuyện đấy luôn!?”

“Tao nói phét mày thì được cái gì đâu. Mà ông hiệu trưởng đang rối tít cả lên kia kìa. Dù gì nó cũng làm cái trường này nở mày nở mặt bao nhiêu lần rồi, giờ lại biến đâu mất éo có lí do…”



Phòng hiệu trưởng.

Một thân hình thấp bé có phần mập mạp đang không ngừng đi lại bên trong căn phòng, hai tay bối rối đan vào nhau, vẻ mặt thấy rõ được sự bồn chồn, lo lắng.

“Thầy Mac, thầy có thể ngồi xuống giúp tôi được không? Thầy cứ như vậy làm tôi chóng mặt quá đấy!” Một người đàn ông với vẻ ngoài thanh lịch ngồi đối diện lên tiếng.

Ngay lúc ấy, cánh cửa chợt mở ra, một bóng hình bình tĩnh bước vào.

“Em ấy không ở nhà.”

Nghe thấy tin dữ, thầy hiệu trưởng Mac liền ngồi phịch xuống ghế, hai tay ôm đầu chán nản, miệng không ngừng lẩm bẩm, “Toang rồi. Toang thật rồi. Toang thật rồi~”

Người vừa đến kia nhìn thấy biểu hiện lạ của hiệu trưởng thì lên tiếng, “Em học sinh đó có gì quan trọng chứ? Chẳng phải trường mình cũng có nhiều học sinh xuất sắc thây?”



“Cậu thì biết cái gì chứ? Em học sinh đó là trường hợp đặc biệt, trường hợp đặc biệt ĐẤY! Em đó được những người ở trên nhắm vào từ lâu rồi. Chính vì thế nên tôi mới chiếu cố em ấy nhiều như vậy đó. Cậu hiểu chưa HẢ?” Thầy hiệu trưởng gắt lên khiến người kia im bặt không dám mở lời.

“Thầy cứ gắt gỏng lên như vậy chỉ làm mọi việc rối lên thôi.” Người đàn ông thanh lịch ngồi kia cũng mời giáo viên mới chuyển đến kia ra ngoài rồi mới lên tiếng trấn tĩnh.

Nghe vậy, ông thầy hiệu trưởng cũng chịu bình tĩnh lại.

“Thế cậu có đề xuất gì không?”

“Tất nhiên là có. Nhưng phải xem ý của thầy như thế nào đã.”

“Cậu cứ nói đi.”

“Trong danh sách 10 em học sinh đứng top của trường, tôi thấy em học sinh đứng top 4 rất có triển vọng. Em ấy sẽ thay thế cho cậu học sinh ưu tú kia.”

“Liệu nó có gây ra…”

“Điều đó còn phụ thuộc vào miệng lưỡi của thầy.”

“Hmmm…”



Thời gian nhanh chóng trôi qua, màn đêm cũng đã buông xuống.

Trong con hẻm nhỏ tồi tàn, ẩm mốc đầy những con chuột cống béo mập chạy nhảy khắp nơi có một thân hình gầy gò, ốm yếu, quần áo luộm thuộm có dính vài v·ết m·áu đang nằm vật trên đống rác bốc mùi h·ôi t·hối, miệng không ngừng phát ra những tiếng rên rỉ khó chịu. Và người đó không ai khác chính là Bá Minh.

Bá Minh dần hồi tỉnh sau cơn hôn mê. Vừa lờ mờ tỉnh dậy, cậu liền cảm thấy toàn thân ngứa ngáy cùng mùi h·ôi t·hối nồng nặc xung quanh, nhưng chưa đến vài giây sau, một cơn nóng rát đã lan tỏa khắp cơ thể khiến cậu lập tức bật dậy khỏi đống rác, miệng không ngừng kêu gào trong đau đớn khiến đám chuột kinh hãi bỏ chạy tán loạn. Hai tay cậu xé rách chiếc áo đồng phục rồi không ngừng cào cấu loạn xạ khắp cơ thể đến nỗi rách toạc cả da, máu rỉ khắp nơi.



Bá Minh kêu gào thảm thiết như vậy vì cơ thể cậu đang có sự biến đổi đến rợn người. Từng lớp da đến mắt thường cũng trông thấy được đang bóc ra thành từng mảng rơi xuống đất, để lộ ra cơ thể trần trụi với từng sợi cơ đang co giật kịch liệt cùng những mảng thịt nhuốm đầy máu tươi. Chưa dừng lại ở đó, Bá Minh càng kêu gào thảm thiết hơn khi từng thớ thịt đang từ từ tách ra khỏi cơ thể, rơi bồm bộp xuống đất liền bị t·hiêu r·ụi, cháy xèo xèo như thịt rán. Sự biến đổi ấy chỉ diễn ra trong vài phút ngắn ngủi nhưng đối với cậu, nó lại chẳng khác gì địa ngục trần gian, và cuối cùng...

Một người đàn ông như đang say rượu lờ đờ bước vào con hẹp. Men rượu khiến tầm nhìn ông ta nhòe đi, vừa bước được một đoạn, tiếng lạch cạch từ dưới chân truyền lên khiến ông tò mò nhìn xuống. Vừa liếc qua một cái, ông ta liền hoảng sợ ngã nhào xuống đất, chân không ngừng đẩy cơ thể ra sau, miệng lắp bắp không thành tiếng, “M…m…maa!”. Dứt lời, ông ta lập tức lồm cồm đứng dậy. bỏ chạy ra khỏi con hẻm tối tăm.

Ở phía sau, Bá Minh chẳng biết bản thân phải làm gì. Cậu cũng chẳng thèm để tâm đến người đàn ông kia. Cậu run run đưa bàn tay xương xẩu còn dính tí máu lên trước mắt mà nhìn trong sợ hãi. Cậu cứ duỗi ra rồi lại nắm vào không biết bao nhiêu lần, từng tiếng lạch cạch của khớp xương cũng theo đó mà vang lên. Cậu không biết tại sao cơ thể lại biến thành như vậy. Sáng nay cơ thể vẫn còn bình thường mà? Mình có làm ra điều gì tội lỗi đâu? Chả lẽ muốn sống một cuộc sống bình thường lại là một cái tội? Ông trời ơi, ông đã c·ướp đi gia đình của tôi, giờ ông lại muốn c·ướp luôn cuộc sống của tôi sao?

“Tại sao? Tại sao hả? Mau trả lời tôi ĐI!” Bá Minh ngẩng đầu lên trời hét thật lớn, hét để thương xót cho cái số phận của mình, hét để xả hết cơn giận đang lấn át tâm trí của cậu lúc này. Tiếng hét nghe sao mà não nề đến vậy…



Những con phố đã lên đèn, khoác lên mình bộ quần áo lộng lẫy đầy màu sắc, tô điểm thêm sự xa hoa, tráng lệ của cả thành phố. Giữa dòng người đông đúc, chen nhau bước về phía trước lại xuất hiện một thân hình cô độc đi ngược lại với tất cả, hắn khoác trên mình tấm vải đen h·ôi t·hối để che đậy cái cơ thể xương xẩu của mình. Thế nhưng chẳng có ai đặt ra nghi vấn vì điều đó, dù gì thì đây cũng là thời đại của anh hùng và thợ săn, có những kẻ ăn mặc quái dị cũng là điều không thể tránh khỏi.

Bá Minh lại đến với cây cầu quen thuộc. Mọi thứ vẫn vậy, không hề thay đổi, duy chỉ có cậu là khác. Từng cơn gió nhẹ nhàng lại lướt qua như đang xoa dịu đi nỗi đau chất chứa trong cậu nhưng vù một cái, một cơn gió mạnh mẽ thổi qua hất bay tấm vải trùm đầu, để lộ ra cái đầu lâu với những cái hốc đen ngòm. Có lẽ, cơn gió ấy muốn Bá Minh đối mặt với sự thật nghiệt ngã này hoặc có thể không phải như vậy…

Đứng đó trầm tư một hồi lâu, cậu mới để ý thấy có một cô gái trông hơi quen ở cách cậu chừng 2 mét. Ngay khi vừa liếc qua, hai người thật trùng hợp lại chạm mặt nhau nhưng thứ Bá Minh chỉ chú ý lúc bấy giờ chính là ngọn lửa nhỏ đang cháy yếu ớt trên đầu cô ấy. Nó cứ đung đưa, bập bùng trong làn gió như mời gọi cậu. Trong vô thức, cậu tiến lại gần cô gái ấy. Dường như có thứ gì đó đang thôi thúc cậu hãy chiếm lấy ngọn lửa sắp tắt kia vậy.

Tất nhiên, cô gái kia cũng để ý đến Bá Minh và thấy rõ được cái đầu lâu gớm ghiếc kia. Cô ấy sợ hãi nhưng chưa kịp làm ra phản ứng gì thì cậu ta đã ở ngay trước mặt cô, một tay giữ chặt lấy tay trái, tay còn lại đưa lên đầu cô như muốn bắt lấy cái gì đó. Ngay sau đó, một loạt câu hỏi cứ tuôn ra trong đầu cô khi trông thấy hành động tiếp theo của cậu.

Bá Minh ngay khi bắt được ngọn lửa kia liền há miệng hết cỡ, để lộ ra một khoảng đen kịt như hố đen, rồi nuốt trọn ngọn lửa yếu ớt kia. Ngọn lửa kia cứ như c·hất k·ích t·hích khiến cậu đứng đờ người ra, quên cả việc buông tay con gái nhà người ta.

Thấy kẻ lạ mặt trước mặt cứ nắm chặt lấy tay minh không buông cũng không một lời giải thích, cô nàng trở nên tức giận, lập tức tháo bỏ chiếc vòng kỳ lạ trên tay và tung một đòn thật mạnh vào ngực làm cậu văng ra vài mét. Điều đáng chú ý là trên ngực Bá Minh còn xuất hiện một lớp băng mỏng, qua đó chứng tỏ rằng cô gái kia sở hữu siêu năng lực.

Lãnh trọn một chưởng vào ngực kia nhưng Bá Minh chẳng hề hấn gì. Cậu vẫn thản nhiên nằm đó tận hưởng cái khoái cảm mà ngọn lửa ban nãy mang lại.

Vài phút sau, hai chiếc xe đã xuất hiện ở đó, 1 chiếc với màu đen bóng loáng sang trọng và chiếc còn lại chính là xe cảnh sát. Cảnh sát không nói câu nào liền rước cậu về đồn uống trà tâm sự và cùng nhau chụp những tấm hình lưu niệm…

...



Tới đồn, Bá Minh dù trải qua vài lời “thăm hỏi” của cảnh sát nhưng sau đó, may mắn đã mỉm cười với cậu khi cô gái kia đồng ý bỏ mọi chuyện, chỉ cho đó là sự hiểu lầm, cũng vì vậy mà cậu chỉ bị tạm giam 1 đêm để hối lỗi.

Sáng hôm sau, cậu được một ông bác có vẻ đã ngoài 50 với bộ đồng phục cảnh sát màu đen khác hẳn với những cảnh sát khác đón đi. Trên chuyến xe, ông bác có liếc qua vẻ bề ngoài kì lạ của Bá Minh nhưng rồi cũng lờ đi vì suốt 15 năm làm công việc này, ông ấy đã gặp quá nhiều kẻ có vẻ ngoài dị hợm như cậu ấy rồi. Đi chừng hơn 15 phút, chiếc xe cảnh sát dừng bên ngoài một tòa nhà cao tầng, tuy nó chỉ thuộc tầm trung vì thấp hơn nhiều tòa nhà khác ở xung quanh nhưng thứ thu hút sự chú ý lại là dòng chữ “Cục Quản Lí Dị Nhân” với màu đỏ chói lọi.

Bá Minh ngay khi đặt chân vào trong tòa nhà đã bị choáng ngợp bởi sự lộng lẫy của đại sảnh này phía trên cao là màn hình TV siêu to đang phát tin tức về một số cuộc nổi loạn của các dị nhân gần đây. Bước đến quầy phục vụ, nghe cuộc đối thoại giữa hai người kia, cậu đã hiểu mục đích khi đến đây là gì, đó là đăng kí lí lịch dị nhân. Vì trước đây, cậu chẳng để tâm đến vấn đề này một chút nào nên không biết cũng là điều dễ hiểu.

Không mất quá lâu, hai người tiếp tục di chuyển sâu vào trong. Bá Minh cứ nghĩ sẽ đi lên nhưng ai ngờ hai người họ lại đi xuống. Cánh cửa thang máy mở ra, bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác khi nơi này khác hoàn toàn với phía trên, thật không thể tin được khi họ có thể xây dựng được một nơi như vậy. Rô bốt trí tuệ nhân tạo di chuyển khắp nơi, thiết bị công nghệ hiện đại ở mọi ngóc ngách, còn nhân viên chỉ việc ngồi yên tại chỗ làm việc của họ.

Hai người bước vào một căn phòng bên ngoài được ghi là “ĐĂNG KÍ LÍ LỊCH”. Ngay khi bước vào, Bá Minh đã được chỉ định ngồi vào một chiếc ghế, cạch cạch vài cái, cậu đã bị những chiếc vòng bằng hợp kim khóa lại. Cậu cứ nghĩ mình đã bị lừa, sau đó sẽ bị g·iết lấy thịt bán cho chợ đen. Mà khoan! Nghĩ kỹ lại thì mình đâu còn thịt, họ g·iết mình thì được cái gì chứ. Nhưng dù vậy, cậu vẫn cố gắng hòng thoát ra khỏi đó. “Ngồi im đi nhóc. Cứ thả lỏng đi. Sẽ xong ngay thôi.” Ông bác lên tiếng can ngăn. Lời nói của ông ấy cứ như có ma lực xoa dịu đi sự lo lắng trong cậu vậy.

Ngay khi ông bác kia dứt lời, nhân viên ngay lập tức bắt tay vào làm việc. Chiếc ghế Bá Minh ngồi nâng lên cao một chút, sau đó từng tia laze nhanh chóng lướt qua cậu, rồi cậu lại cảm thấy có vật gì ở tay của mình.

“Quốc tịch của nhóc là gì vậy?” Ông bác bắt chuyện giữa lúc ấy giúp cậu thả lỏng cơ thể.

“À…Việt Nam ạ.”

“Ồ Việt Nam à! Vậy là nhóc cùng gốc gác với ta rồi.”

“...” Bá Minh có chút bất ngờ khi có thể gặp được đồng hương ở một nơi như thế này.

“Thế quê cháu ở đâu?” Ông bác liền thay đổi ngôn ngữ thành Tiếng Việt và cách nói của mình.

“Thái Bình á bác.”

“Ồ! Không ngờ nhóc cũng để ý đến gốc gác của mình đấy. Chẳng giống với mấy đứa Việt Nam bác gặp lần trước tí nào. Chúng nó chỉ biết đến mỗi hai chữ Việt Nam chứ còn để ý đến dải đất chữ S nữa đâu. Haizz. Đúng là tuổi trẻ.” Ông bác phàn nàn.



Cuộc trò chuyện kết thúc cũng là lúc quá trình làm lý lịch cũng hoàn thành và Bá Minh cũng biết được tên ông bác này là Tuân, Phạm Nhật Tuân, làm công việc phụ trách những trường hợp dị nhân chưa đăng kí lí lịch đồng thời giúp đỡ họ. Nhận lấy tấm thẻ lý lịch, cậu cảm thấy tấm thẻ này chẳng khác tấm thẻ căn cước công dân là bao, chỉ có tấm hình đại diện bây giờ là một cái đầu lâu và dòng chữ “Dị Nhân” ngay cạnh họ tên.

Ngồi đợi cuộc trò chuyện giữa bác Tuân với người nhân viên kết thúc, Bá Minh cuối cùng cũng có thể rời đi nhưng cậu không hề biết rằng, trên màn hình hiển thị thông số ở góc phòng kia chi chít là những dòng báo lỗi cùng với khuôn mặt trầm tư của người nhân viên.