Chương 3
Bá Minh nhìn xa xăm rồi thở dài một tiếng, vừa buồn vì sự ra đi không báo trước của người thân, vừa chán nản khi trông thấy cột khói khổng lồ bay lên từ dãy phố xa xa kia. Chẳng cần đến gần cậu cũng biết đó là lũ t·ội p·hạm siêu năng lực. Cậu thật sự ghét chúng nhưng không vì thế mà cậu muốn làm anh hùng, dù cậu đã thức tỉnh vào đầu năm cấp 2 và có tiềm năng để thợ săn hoặc anh hùng trong tương lai sắp tới. Cậu đơn giản chỉ muốn thi lên cấp 3 rồi vào đại học, ra trường, tìm một công việc ổn định,… và trở thành một công dân gương mẫu giống ba mẹ. Nhìn cột khói kia hồi lâu, Bá Minh biết có nhiều người b·ị t·hương hoặc mất đi người thân, nhưng cậu vẫn cố lờ đi rồi quay gót ra về. Có lẽ cậu đang cố chối bỏ cảm xúc của mình…
…
Thế giới sau lần bị t·ấn c·ông bởi lũ quái vật đã có nhiều thay đổi. Điều đáng phải kể đến đầu tiên là sự thay đổi của anh hùng và thợ săn.
Hiệp hội Anh hùng tiếp tục giữ vai trò quan lý anh hùng và truy bắt t·ội p·hạm siêu năng lực. Nhằm quản lý chặt chẽ các hoạt động của anh hùng, Hiệp hội đã đề xuất hệ thống cấp bậc và ngay khi công bố đã nhận được nhiều ý kiến tích cực từ người dân. Hệ thống cấp bậc được chia làm 7 cấp: F, E, D, C, B, A và S, vì vậy mà anh hùng không được hoạt động bắt t·ội p·hạm tự do như trước nữa. Họ sẽ đến các chi nhánh của Hiệp hội để đăng ký thân phận anh hùng, sau đó sẽ nhận nhiệm vụ phù hợp với cấp bậc của mình, hoặc sẽ được liên lạc trực tiếp để giao nhiệm vụ, còn nếu không làm gì, anh hùng bắt buộc phải sống đúng với nghĩa vụ của một công dân.
Loài người từng trải qua thời khắc sinh tử một lần thì chắc chắn không muốn thử qua lần thứ hai, nên đã quyết định lập nên Hiệp hội Thợ săn để sự kiện lần đó không tái diễn một lần nào nữa. Cũng như Hiệp hội Anh hùng, Hiệp hội Thợ săn cũng giữ vai trò quản lý những người có cùng tên gọi - thợ săn và các thợ săn cũng chia làm 7 cấp như trên, từ F đến A và cao nhất là S. Ngoài ra, những thứ liên quan đến lũ quái vật cũng được tối giản hóa, tỉ như cổng năng lượng sẽ được gọi là Hầm Ngục, người thường bỗng dưng có được năng lực giống các thợ săn gọi tắt là Thức Tỉnh, vân vân và mây mây…
…
Đồng hồ đã gần 12 giờ đêm nên Bá Minh quyết định đánh một giấc thật sảng khoái để có thể quên hết chuyện buồn hôm nay. Thế nhưng, ngay khi đặt mình lên giường, cậu lập tức giật bắn mình khi cửa sổ kính trong phòng bỗng dưng vỡ toang. Thật may mắn khi cái cửa sổ ấy cách xa giường ngủ nên cậu không b·ị t·hương.
“Thằng điên nào ném đá vào nhà tao đấy.” Bá Minh ngó ra ngoài cửa sổ, tức giận hét lớn nhưng đáp lại cậu chỉ là màn đêm tĩnh mịch.
Kìm nén cơn tức giận, Bá Minh quay lại thu dọn những mảnh thủy tinh. Trong lúc lấy ra những mảnh thủy tinh còn sót lại dưới gầm giường, cậu vô tình chạm phải thứ gì đó và ngay lập tức lấy nó ra vì nghĩ đó là cục đá mà thằng mất dạy nào đó ném vào. Quá vội vàng, tay của cậu vô tình cứa qua mảnh thủy tinh nên đã rỉ máu.
Bá Minh chẳng quan tâm đến v·ết t·hương nhỏ kia, cái cậu để ý bây giờ là thứ đang nằm trong tay. Nó có hình bát diện đều với màu đen tuyền có chút sần sùi và trông chẳng giống với cục đá đáng ghét tí nào cả. Sau một hồi ngắm nghía, cậu mới để ý thấy máu của mình chưa có dấu hiệu ngừng chảy. Nó khiến một ít máu dính lên cục đá kỳ lạ.
Ném cục đá lên bàn, cậu chạy vội đi sơ cứu v·ết t·hương mà không hề biết rằng, một thứ ánh sáng mờ nhạt đã lóe lên rồi vụt tắt nhanh chóng bên ngoài cục đá.
“Oh my chuối. Xót vãi!”
3 ngày sau...
Một ngày mới lại bắt đầu, từng tia nắng ban mai xuyên qua lỗ hổng trên tấm kính lọt vào căn phòng, kéo Bá Minh ra khỏi giấc mộng đẹp. Vệ sinh cá nhân và lót bụng bằng chiếc bánh mì nhạt nhẽo, cậu liền xách chiếc balo cũ kỹ đến trường. Có vẻ hôm nay cậu ấy đi học sớm hơn mọi khi vì hôm nay là một ngày quan trọng, đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời cậu - thi tốt nghiệp cấp 2. Sau đó, cậu sẽ tiếp tục nỗ lực hết ba năm cấp 3 và cuối cùng là thi đậu vào một trường công nghệ thông tin tầm trung nào đó vì thấy được tiềm năng to lớn của nó.
Chắc đến đây nhiều người sẽ thắc mắc rằng Bá Minh lấy tiền nộp học phí ở đâu ra? Thật ra cậu không phải trả tiền học phí vì với năng lực học tập của mình, cậu kiếm được không ít học bổng...
Trên con đường đến trường quen thuộc chỉ thấp thoáng vài bóng người chạy bộ cùng mấy con xe lao qua vun v·út. Bá Minh như mọi khi đi ngang qua cái ngõ ẩm mốc bẩn thỉu của con đường khang trang này nhưng lại thấy tụi côn đồ mặt mày bặm trợn tụ tập trong đó chẳng giống như mọi ngày chút nào.
Cậu nghĩ tụi côn đồ này đang chuẩn bị làm điều gì mờ ám nên mới tụ tập sớm như này, nhưng cậu ấy cũng chả thèm để ý nhiều vì điều cần quan tâm bây giờ là kì thi. Và hơn hết, có lẽ tụi kia sẽ không nhắm vào một người yếu ớt như cậu.
Đúng là cầu được ước thấy, ngay khi bước qua cái ngõ kia được vài bước, Bá Minh đã nghe thấy tiếng quát lớn từ ngõ vang ra tận ngoài này.
“*** **! Thằng oắt con kia quay lại đây cho tao.”
Ban đầu, Bá Minh chỉ nghĩ là tụi nó gọi nhầm nhưng khi tiếng quát đó được lặp lại lần nữa, cậu đã cắm đầu cắm cổ mà chạy. Vừa chạy, vừa không ngừng chửi rủa cái vận cứt chó của mình, vừa nói cái là y như rằng, nhưng chạy được một đoạn thì cậu lại đâm phải một thân hình cao to vạm vỡ, ngã uỵch xuống đất.
Bá Minh từ từ nhìn lấy liền giật mình hoảng hốt khi nhận ra người trước mắt. Thân hình cao to lực lượng đến mét 8 với làn da đen bóng cùng 2 vết sẹo dài trên mặt càng làm hắn thêm đáng sợ. Đây chẳng phải Asimp, tên khốn cầm đầu tụi côn đồ ở khu này sao? Tại sao hắn lại ở đây? Tại sao mình lại va phải tên khốn nạn này chứ? Cứ thế này thì muộn giờ mất?... Mọi suy nghĩ cứ chạy loạn lên trong đầu cậu ấy, nhưng sau một hồi ổn định lại và biết người trước mặt không thể chọc vào, cậu đã lên tiếng nhận lỗi trước.
“Anh Asimp! Là em có mắt như mù. Đi đứng không cẩn thận mà va vào thân thể ngọc ngà quý già của anh. Mong anh có thể tha cho em lần này.”
“Hừ tha cho mày? Tao còn chưa tính sổ với mày chuyện hôm trước mà mày đã đòi chuồn khỏi đây hử?” Tên Asimp vừa nói, vừa dí sát gương mặt đáng sợ vào mặt Vũ Minh, giọng nói đầy tức giận.
“Hả? Em có biết gì đâu?” Bá Minh ngơ ngác đáp lại.
Mọi chuyện phải nói từ đêm hôm trước, cái đêm mà Bá Minh mất ngủ vì cục đá kỳ lạ. Cầm máu xong, Bá Minh cũng ném luôn cục đá đáng ghét kia ra ngoài cửa sổ rồi chùm chăn đi ngủ cho bõ tức, nhưng ai mà ngờ được cục đá kia lại rơi trúng đầu Asimp khi hắn ta đang bận đái bậy trong con hẻm phía dưới. Vụ t·ai n·ạn hy hữu khiến cho cái đầu trọc lóc bóng loáng của hắn sưng thành một cục.
Hắn tức đến sôi máu, lập tức sai đàn em đi điều tra xem tên oắt nào dám ném đá sau lưng hắn để có thể tự tay tẩn cái tên đã vấy bẩn vẻ ngoài chuẩn soái ca của hắn. Cuối cùng, sau 3 ngày điều tra, chủ nhân của cục đá kia đã được xác định không ai khác chính là con mọt sách Bá Minh của chúng ta.
“Giờ mày biết lý do rồi chứ?” Asimp vừa nói vừa chỉ lên cái đầu vẫn còn sưng húp của mình.
“Anh~ Em nghĩ có gì đó không đúng ở đây. Cục đá đó không phải của em. Mà cửa kính nhà em cũng bị thằng nào ném vỡ mà!” Bá Minh lo sợ nói.
“Tao không cần biết cái cửa kính nhà mày sao lại vỡ. Tao chỉ quan tâm cái cục đá kia bay ra từ phòng mày. Ok.” Nói xong, hắn ta liền tung một đầm về phía Bá Minh.
Bá Minh bắt chéo tay đỡ trước ngực nhưng cậu vẫn b·ị đ·ánh văng ra sau, miệng không ngừng rên rỉ đau đớn, một dòng chất lỏng đỏ tươi theo đó chảy ra từ khóe miệng. Cậu là người thức tỉnh nhưng không chịu rèn luyện và phát triển thì vẫn chỉ là người thường thôi. Cũng vì thế mà môn võ cậu học chẳng thể nào phát huy được tác dụng của nó. Sau đó, hắn còn chạy lại bồi thêm một phát một bụng khiến Bá Minh càng thêm đau đớn. Như chưa thoả mãn cơn giận, hắn ta liền nhổ một bãi nước bọt lên người cậu, miệng không ngừng chửi bới.
"*** **! *** có lần sau đâu nhá! Mày đã biết cái lỗi của mày có hậu quả gì chưa hả? À đúng rồi, để tao cho mày chiêm ngưỡng cái ống sắt tao mới tậu. Xem cái đầu của mày với ống sắt của tao ai cứng hơn nhé!?"
Nói là làm. Hắn ta giật lấy cái ống sắt từ tay đàn em, tay không ngừng vuốt ve tỏ vẻ quý trọng nó lắm. Không nói thêm câu nào, hắn lập tức vung thật mạnh ống sắt đến đầu Bá Minh. Tiếng xé gió vang lên cái v·út, một dòng máu đỏ tươi rỉ xuống, đọng thành vũng nhỏ trên mặt đất.
"Ném nó vào cái xó nào đi! Nhìn ngứa mắt quá." Asimp để lại một câu cho đàn em rồi quay người lấy điện thoại ra gọi cho ai đó.
Lãnh chọn ống sắt vào đầu, tầm nhìn của Bá Minh dần mờ đi. Cậu cảm thấy chân tay mình vô lực, cứ mềm nhũn ra. Bá Minh nghĩ bản thân thật vô dụng và quan trọng hơn hết là cậu đã lỡ mất kỳ thi, một kỳ thi đánh dấu bước ngoặt trong cuộc đời cậu. Cuối cùng, Bá Minh đã b·ất t·ỉnh nhân sự, nhưng trước lúc đó, cậu lại thấy một dòng chữ mập mờ trước mắt...
"ĐA-G TI-N -ÀNH CẢ- TẠ..."