Chương 2:
Bá Minh rảo bước vào trong con ngõ hẹp, bốc mùi ẩm ướt. Cậu đưa mắt ngắm nhìn xung quanh như một thú vui nho nhỏ. Hôm nay, mọi thứ vẫn không hề thay đổi, vẫn là cô bán hàng nước đầu ngõ, vẫn là cụ Del cặm cụi vá lốp xe và đám trẻ nhỏ chạy nhảy, nô đùa. Bá Minh muốn khắc sâu chúng trong tim dù chỉ chiếm một phần nhỏ giữa vô vàn ký ức khác.
“Minh ơi! Uống miếng nào. Nay cô mời.” Cô Hằng vui vẻ mời gọi.
“Dạ thôi, cháu vừa uống rồi!” Bá Minh gượng gạo từ chối.
…
“Chào cụ! Cụ dạo này còn hay đau lưng không?”
“Hahaha. Không sao, không sao. Ta đã già đâu mà nhóc cứ lo hoài.” Cụ Del trách móc.
…
“Chạy chậm thôi. Ngã đấy!”
“Aha, chú Minh ứ có người yêu. Chú Minh bị ế đến già.” Đám trẻ đồng thanh trêu đùa Bá Minh.
“Mấy cái đứa này…”
…
Bá Minh vừa vào phòng trọ đã ném cặp mình lên bàn học rồi nằm vật ra giường vì mệt mỏi. Cậu nằm được vài giây thì bật dậy, lấy ra chiếc bánh mì pate nóng hổi vừa mua từ trong cặp.
“Ngon thật đấy!”
Bá Minh đang ngấu nghiến cắn nuốt đặc sản liền giật mình hoảng hốt khi nhìn lên đồng hồ.
“Má nó. Muộn rồi!”
Cậu vội vàng cắn nốt miếng bánh mì còn lại rồi chạy một mạch đến nhà cụ Del.
“Cho cháu mượn xe tí.”
"Ấy ấy, từ từ thôi.” Cụ Del hô lớn.
Bá Minh phóng như bay ra khỏi ngõ trên con xe sờn máu vì năm tháng của cụ Del. Cậu vội như vậy là vì hôm nay là ngày cuối cùng cậu làm việc tại quán cafe nhỏ và cũng là ngày cậu có thể lĩnh lương.
Lạng lách, đánh võng qua mấy cái ô tô, qua bao nhiêu ngõ ngách chật hẹp, Bá Minh cuối cùng đã đến được quán cà phê nhỏ quen thuộc nhưng giờ đây, trước mắt cậu lại là đ·ống đ·ổ n·át với những chiếc máy cẩu thô kệch đang dọn dẹp đất đá.
Cậu đứng c·hết lặng trước đ·ống đ·ổ n·át ấy, tiếng còi xe cứu thương vang lên inh ỏi đầy đau thương. Đội cứu hộ đang cật lực đưa ra những cái xác vô hồn, trong đó lẫn cả những đồng nghiệp 5 năm gắn bó và bác quản lý đáng kính, người cho cậu một công việc để nuôi sống bản thân.
Chẳng muốn nhận thêm đau thương, Bá Minh cúi đầu dắt xe rời đi, chậm rãi bước tiếp giữa dòng người tấp nập.
…
“Cháu gửi lại xe.”
“Ấy, sao hôm nay về sớm vậy?” Cụ Del gặng hỏi.
“Hôm nay tụi cháu được nghỉ.”
Nói xong, Bá Minh bước những bước nặng nề về căn phòng trọ u tối của mình. Cậu lại nằm vật ra giường một lần nữa, vắt tay lên trán suy nghĩ một hồi lâu mà th·iếp đi từ lúc nào không hay biết.
…
“Ưm…Chậc.”
Bá Minh uể oải xuống giường, dụi dụi đôi mắt vì cơn buồn ngủ vẫn còn. Bây giờ đã 10 rưỡi đêm nhưng cậu muốn đến chỗ đó. Cậu cô độc dạo bước trên con đường vắng lặng, thi thoảng lại có những chiếc ô tô lướt qua thật vội vàng.
Không mất quá nhiều thời gian, Bá Minh đã đến địa điểm hóng gió quen thuộc, cây cầu bắc qua dòng sông Nin êm ả, thơ mộng. Từng cơn gió nhẹ nhàng lướt qua, khẽ lay động mái tóc đen nhánh giúp cậu tỉnh táo hơn hẳn. Bá Minh nghĩ về c·ái c·hết của những người ở quán cà phê. Cậu biết rõ nguyên nhân dẫn đến những c·ái c·hết đau thương ấy đến từ đâu.
“Cái hầm ngục như sh*t…” Sự tức giận khiến Bá Minh chửi bậy một câu.
Đúng như suy nghĩ của các bạn. Thế giới này tồn tại cả thứ chỉ xuất hiện trong những bộ tiểu thuyết giả tưởng - hầm ngục và quái vật.
Mọi chuyện diễn ra vào khoảng 90 năm trước, sau cái ngày nhân loại sở hữu siêu năng lực…
Thế giới thay đổi, siêu năng lực xuất hiện, nhiều tên t·ội p·hạm nhân cơ hội gây hỗn loạn nhưng nó vẫn được các anh hùng kịp thời ngăn chặn, giành lại hòa bình cho người dân. Chính phủ các nước cũng hợp tác với nhau lập ra hai Hiệp hội Anh Hùng nằm dưới quyền kiểm soát của chính phủ và 11 anh hùng được coi là mạnh nhất tại thời điểm bấy giờ. Hiệp hội được thành lập với mục tiêu kiểm soát hoạt động của các anh hùng đồng thời mở ra các cuộc càn quét t·ội p·hạm siêu năng lực với quy mô lớn.
Sau 18 năm triển khai quyết liệt, các tổ chức t·ội p·hạm siêu năng lực đều bị triệt phá thành công. 7 năm tiếp theo, nhân loại sống trong hòa bình cùng với sự tiến bộ vượt bậc của khoa học kĩ thuật, thế nhưng họ lại không hề biết rằng, mối nguy hiểm đe dọa đến sự tồn vong của nhân loại đang ngày một cận kề…
7 năm hòa bình đã trôi qua, tưởng chừng nó có thể tiếp diễn mãi mãi thì các tờ báo lớn lại bắt đầu làm việc hết công suất về các vụ án m·ất t·ích li kì hoặc g·iết hại dã man khắp nơi trên thế giới. Sau đó, Chính phủ và Hiệp hội Anh Hùng đã cố chấn án dư luận. Họ cho rằng một tổ chức t·ội p·hạm siêu năng lực bí ẩn nào đó đang hoạt động trở lại nên họ không hề do dự mở lại cuộc càn quét như năm xưa. Tuy nhiên, sau 3 năm cật lực điều tra và tìm kiếm, họ lại chẳng điều tra thêm được manh mối nào. Sự kiện ấy dần rơi vào dĩ vãng.
2 năm sau, ác mộng mới chính thức bắt đầu từ đây. Các vụ án m·ất t·ích và g·iết hại xuất hiện ngày một nhiều trên khắp thế giới, chính phủ và Hiệp hội một lần nữa can thiệp. Máy đo dao động năng lượng được nghiên cứu từ 5 năm trước nay đã được đưa vào sử dụng để đo nguồn năng lượng của những tên t·ội p·hạm còn sót lại tại các h·iện t·rường v·ụ á·n và bất ngờ thay, cái họ phát hiện lại là sự dao động năng lượng cực kì bất ổn cách đó không xa. Họ quyết định lập ra các khu quân sự tạm thời và các phòng nghiên cứu xung quanh đó, đồng thời s·ơ t·án người dân tới nơi lánh nạn để chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Thế nhưng, việc nghiên cứu chưa diễn ra được bao lâu thì các bản báo cáo về sự hình thành của các cánh cổng năng lượng tại các địa điểm đó liên tục được truyền đi. Ban đầu, các nhà nghiên cứu cho thiết bị thăm dò đi vào trước nhưng chỉ kịp nhìn thấy chút hình ảnh bên kia thì liền mất tín hiệu, nhiều khi còn mất tín hiệu ngay lúc vào. Sau đó, họ lại phát hiện chỉ có một số anh hùng thực sự mạnh mới có thể bước vào trong nhưng chỉ thấy một mảng tối tăm không ánh sáng, sau một lúc đi vòng vòng trong đó sẽ bị đẩy ra ngoài.
Không quá 1 tuần sau khi cổng năng lượng xuất hiện, từng đàn quái vật gớm ghiếc với những hình thù kỳ lạ đột ngột tràn ra như ong vỡ tổ trong lúc nhân loại lơ là cảnh giác. Chúng xuất hiện ở khắp các ngõ ngách rồi điên cuồng chém g·iết, ăn thịt nhân loại. May thay, Hiệp hội đã kịp thời ứng phó, cố gắng đẩy lùi quái vật giúp người dân có thể di tản đến các hầm lánh nạn nhưng cuối cùng, với sự xuất hiện của những con quái vật to lớn, mạnh mẽ, đủ để phá hủy vài chục tòa nhà cao tầng, họ dần rơi vào thế bị động.
Tưởng chừng nhân loại sắp đến bờ vực diệt vong thì sự xuất hiện của những con người phi thường đã cứu vớt họ khỏi tai ương. Họ truyền tai nhau rằng trên mặt đất xuất hiện nhân loại tự xưng là "Thợ Săn Quái Vật". Nếu quan sát từ xa thì họ chỉ đơn thuần như những anh hùng mang trong mình sức mạnh phi thường đang chống lại bọn quái vật hung tàn, nhưng nếu đặt bản thân vào vị trí của họ thì lại khác.
Họ mang trong mình sức mạnh hoàn toàn khác với các anh hùng. Sức mạnh của các anh hùng qua nghiên cứu được biết đến từ việc biến đổi Gen. Còn sức mạnh của các thợ săn có nguồn gốc từ thứ mà sau này được gọi với cái tên "Tái Sinh" rồi sau đó được đổi thành "Thức Tỉnh".
20 thợ săn mạnh nhất lúc bây giờ đã dẫn dắt các thợ săn khác bắt tay với Hiệp hội Anh Hùng, cùng nhau đẩy lùi đám quái vật hung tàn. Nhân loại lại một lần nữa quật khởi, quyết giành lại hoà bình từ tay quái vật. May mắn phần lớn quái vật lúc ấy không có trí tuệ, nên họ đã chia thành các nhóm nhỏ vài chục người dưới quyền chỉ huy của 1 thợ săn hoặc anh hùng mạnh mẽ từng bước, từng bước đóng lại các cổng năng lượng từ yếu đến mạnh. Trong suốt quá trình ấy, nhiều cá nhân mạnh mẽ đã xuất hiện và tham gia vào các cuộc đại chiến với quái vật.
Tất nhiên, t·hương v·ong vẫn không thể nào tránh khỏi, nhiều anh hùng và thợ săn đã hi sinh bản thân trong các cuộc chiến đẫm máu. Nhiều lần vì quái vật phản kích quá kịch liệt, chính phủ đã phải quyết định sử dụng đến đầu đạn h·ạt n·hân, dù hiệu quả của nó không thấm gì mấy khi đối phó với những loại quái vật da dày thịt béo.
Đúng là ông trời không bao giờ phụ lòng người. Chiến đấu ròng rã suốt 20 năm, nhân loại cuối cùng cũng lật ngược được tình thế, lấy lại được cuộc sống như trước kia dù còn nhiều khó khăn phải khắc phục. Các cổng năng lượng gần như được đóng lại toàn bộ, chỉ còn một số cái là không có sự đe dọa lớn nhưng vẫn được canh phòng nghiêm ngặt.
Loài người lại mất 25 năm nữa để ổn định thế giới. Cổng năng lượng xuất hiện tuy nguy hiểm trùng trùng nhưng lợi ích của nó cũng không hề nhỏ. Kĩ thuật khoa học công nghệ của nhân loại có sự tiến bộ hết sức kinh ngạc về hầu hết các phương diện nhờ các nguyên vật liệu mới lạ được tìm thấy trong cổng năng lượng. Cũng vì vậy mà các vùng bị thả đầu đạn h·ạt n·hân cũng dần được phục hồi…
15 năm nữa tiếp tục trôi qua, thế giới cuối cùng cũng đi vào khuôn khổ của nó…