Chương 25
Một giọng nói kì lạ chợt vang vọng khắp căn phòng. Bá Minh lập tức cảnh giác xung quanh, nhìn ra xa thì thấy nơi tên người xương vừa đứng chỉ còn đống áo giáp cùng thanh kiếm vẫn còn cắm sâu trên nền đá. Một dự cảm không lành dâng lên trong cậu.
“Ngừng tìm kiếm đi.”
Xác định được nơi phát ra giọng nói, Bá Minh quay phắt người qua phải, thấy trên chiếc ghế đá kia xuất hiện một bóng đen kì lạ. Nhìn một hồi lâu cũng chẳng biết đó là gì, đó không phải là bóng đen, dường như có cái gì đó che mờ mắt cậu vậy.
Giữa lúc còn mải suy nghĩ, Bá Minh bỗng bị nhấc bổng lên. Cậu ra sức vùng vẫy nhưng chẳng thể thoát khỏi sự khống chế rồi ngay sau đó, cậu đã bị kéo đi rồi thả xuống trước thứ cậu cho là bóng đen kia. Bấy giờ, cậu mới có thể nhìn rõ đối phương là ai.
Hắn có ngoại hình giống Bá Minh, cũng là một bộ xương, chỉ khác là ngọn lửa đang cháy trong hốc mắt. Trên người là chiếc áo choàng kết hợp hài hòa với một bộ giáp, phần cổ còn đeo không ít trang sức. Đặc biệt xung quanh hắn có ẩn hiện vài luồng hắc khí. Đó có thể là nguyên do Bá Minh không thể nhìn rõ hắn từ xa.
Đối phương đã lên tiếng trước sau một khoảng thời gian im lặng.
“Ta có thể gọi ngươi là gì?”
“Minh.” Bá Minh với tâm thế không chút dao động lên tiếng đáp lại.
“Minh sao? Một cái tên kì lạ. Như ta đã nói. Ngươi rất đặc biệt. Ta không thể cảm nhận được bất kì điều gì ở ngươi. Và…”
Đặc biệt? Vì ngoại hình chăng?
Hắn im lặng một hồi rồi hỏi tiếp, “Ngươi đến đây vì kho báu?”
Kho báu?
“Không… Chỉ vì vài chuyện cá nhân thôi.”
Nghe được câu trả lời đầy thờ ơ từ Bá Minh, hắn lớn giọng.
“Cái thái độ đó là sao hả tên ngoại lai kia?”
Cả căn phòng lập tức rung lên nhưng Bá Minh vẫn im lặng đứng đó. Còn hắn cố gắng kìm lại cảm xúc rồi cất giọng nói tiếp,
“Coi như hôm nay ngươi may mắn vì đã giúp ta thoát khỏi phong ấn. Giờ thì cút khỏi đây.”
Nếu là lúc trước, Bá Minh sẽ ngay lập tức rời đi nhưng giờ thì đã khác, có một thứ cậu buộc phải mang theo và hơn hết, nó đang nằm trên tay của tên vô danh trước mặt.
“Trước khi làm điều đó, tôi có một yêu cầu.”
“Ngươi đang ra điều kiện với ta?” Giọng hắn ta trầm xuống.
“Tôi cho là không. Đó là chỉ chút đặc ân khi tôi giải thoát cho ngài. Tôi cảm thấy hối hận khi không thể giải thoát cho ngài sớm hơn để có thể chiêm ngưỡng phong thái vĩ đại của ngài. Tôi…”
“Một tên lẻo mép. Yêu cầu của ngươi là gì?”
“Cảm ơn ngài đã lắng nghe. Chiếc nhẫn đính cỏ bốn lá trên tay ngài.” Bá Minh khụy gối xuống, đầu hơi cúi, tay phải đưa ra trước rồi nói tiếp, “Liệu kẻ tôi tớ này có thể nhận được nó.”
“Một lí do để ta không từ chối?”
“Sau tất cả những gì tôi đã làm.”
“Nhận lấy nó rồi cút đi.”
Khi đã chắc chắn chiếc nhẫn đã nằm trong tay mình, Bá Minh không nói thêm lời nào lập tức rời đi.
Bá Minh rời khỏi được một lúc, phía trước tên vô danh chồi lên một tên kị sĩ người xương. Nhận ra người trước mắt, tên kị sĩ lập tức quỳ xuống hành lễ,
“Ssf mwhs mwh ‘nyrwf’ shch’ny isf’ is’i iwh’ mwhs iwhs ‘chw ghs ‘nychs, Chich mf Rh’shfcha.”
“Lhchrh shs miwh’ny ngchwh shf’ chwh’ hrchch mch.”
“Mrhch’ if’y”
Nói xong, tên kị sĩ lập tức tan thành tro bụi biến mất.
“Ich’ ‘chw, chisf’ mich’ny pnychs mirhwhh ghf mch.”
…
Những hành động vừa rồi Bá Minh đều có tính toán của riêng mình. Ban đầu, cậu cố gắng im lặng cảnh giác và quan sát mọi thứ xung quanh khi chắc chắn căn phòng này không còn ai khác ngoài cậu và tên vô danh kia. Trong một căn phòng chỉ có hai người mà lại có thể khống chế cậu từ xa thì ngoài hắn ta ra thì chẳng còn ai khác. Từ đó có thể phỏng đoán được người trước mặt không dễ động vào, tốt nhất là không nên làm hắn nổi giận, tránh rước thêm rắc rối.
Trong lúc hắn đặt ra những câu hỏi, Bá Minh vẫn không ngừng tìm cách thoát khỏi nơi này vì mới đây thôi, cậu đã nghe thấy tiếng cánh cửa phía xa kia đã mở ra.
Hắn ta nhắc đến hai chữ “kho báu”. Bá Minh chẳng biết đó là cái gì và cậu không đến đây vì thứ đó nên đã thẳng thừng phủ nhận điều đó nhưng ngay sau đó, chiếc nhẫn mà hắn đang mân mê trên ngón tay đã thu hút sự chú ý của cậu.
Không sai, chính nó đã thu hút cậu và là nguyên nhân dẫn đến những hành động sau đó. Cậu chắc chắn bản thân không hề nhìn nhầm, nó đích thị là chiếc nhẫn của bố hoặc mẹ cậu. Ba người họ đều có một chiếc nhẫn hệt như vậy. Đó là món quà thủ công tặng cho hai mẹ con mà bố cậu đã đặt trọn tâm huyết vào đó. Vậy mà giờ đây, một thứ tầm thường trong mắt kẻ khác như nó lại nằm trên tay của kẻ xa lạ, một tên quái vật trong hầm ngục.
Bá Minh đã có ý định t·ấn c·ông bất ngờ để c·ướp lấy chiếc nhẫn nhưng khi hắn ta nhắc đến chuyện cậu đã giải thoát hắn và cho cậu rời đi thì mọi chuyện lại rẽ sang hướng khác.
Lí do hắn tha mạng cho cậu là gì? Đó không phải điều đáng bận tâm ngay lúc ấy.
Cậu sẽ hạ cái tôi của mình xuống và đánh cược một lần. Cậu sẵn sàng quỳ gối để chắc chắn rằng bản thân sẽ lấy được chiếc nhẫn quý giá này trong hòa bình.
Nhục nhã, hèn nhát ư? Với Bá Minh thì không. Cậu có thể làm hơn thế vì người thân của cậu.
Sau cùng, Bá Minh đã thắng cược và phần thưởng là chiếc nhẫn ấy. Cậu vui mừng rời đi nhưng cũng có không ít suy tư trong lòng.
Đây đúng thật là nhẫn của họ, cụ thể hơn là nhẫn của mẹ cậu nhờ dòng chữ khắc tên của mẹ phía mặt trong chiếc nhẫn.
Bá Minh bắt đầu nghi ngờ tính xác thực của vụ t·ai n·ạn này.
Nếu thực sự là một t·ai n·ạn hầm ngục, sao họ lại không ghi chép rõ ràng mà lại là t·ai n·ạn xe hơi. Vậy còn bố mẹ mình? Chẳng phải họ chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi sao? Bố mẹ liệu có đang nói dối mình? Nhưng chiếc nhẫn của mẹ lại nằm trên tay của hắn ta. Không lẽ chính hắn…
Đến đây, Bá Minh chợt sững người lại.
Tại sao mình không nghĩ tới điều đó cơ chứ? Liệu có phải hắn… Không, không thể nào. Mọi chuyện không thể đơn giản như vậy được.
Bá Minh siết chặt hai tay.
Cứ đợi đấy. Rồi tao sẽ quay trở lại tìm mày…
Bá Minh cứ thế rời khỏi hầm ngục rồi bắt xe quay về thành phố mà không hề biết rằng mối nguy hiểm mình vừa đối mặt là gì. Nếu có một thợ săn lão luyện ở cùng cậu ta lúc bấy giờ chắc chắn sẽ không rét mà run với lượng ma thuật khổng lồ toát ra khi hắn lớn giọng với cậu ta. Phải nói rằng may mắn đã thực sự đứng ở bên cậu ta trong suốt chuyến đi vừa rồi.
Con đường phía trước cậu ta phải đi. Quả thật không hề đơn giản…
…
Chuyến đi lần này kết thúc cũng đã xế chiều, Bá Minh lựa chọn quay về phòng trọ của mình. Cậu tìm đến một chiếc hộp sắt cũ kĩ, bên trong là bức ảnh gia đình cùng chiếc nhẫn của cậu. Cậu cầm bức ảnh gia đình lên ngắm nghía một hồi lâu, nhìn đứa trẻ trong ảnh cười tươi chưa kìa. Nó chắc đang hạnh phúc lắm đây…
Trời bắt đầu nhá nhem tối, Bá Minh cũng lên đường tới chi nhánh của Hiệp hội Thợ săn của thành phố này. Với vài món trang sức kiếm được trong hầm ngục chiều nãy, có thể sẽ kiếm được một số tiền nhỏ.
Sống ở thành phố này nhưng cậu chẳng đi lại nhiều từ sau cái ngày hôm đó, chắc chỉ có mỗi đường từ nhà trọ đến trường với mấy con hẻm quanh đó là cậu nắm rõ, còn lại thì mù tịt. Phải đến khi thành phố đã lên đèn rồi Bá Minh mới có thể đến được Hiệp hội.
“To thật đấy.” Bá Minh cảm thán.
Tất nhiên là vậy rồi. Nơi các thợ săn thường xuyên lưu tới đâu thể nào xơ xài được. Dù giờ đã tối nhưng lượng người ra vào vẫn chẳng có dấu hiệu suy giảm.
Trên đường bước vào sảnh lớn, Bá Minh thấy hầu hết những người ở đây đều mặc những bộ trang phục kì lạ ngoài mấy nhân viên. Cứ như cậu đang lạc vào một thế giới giả tưởng với nền văn minh hiện đại vậy.
Bá Minh tiến tới một quầy chỉ lác đác mấy người trong khi những quầy còn lại người xếp thành một hàng dài, lại còn bonus thêm mấy tiếng chửi bới lẫn nhau.
“Cho hỏi ở đây có thu nhận trang sức từ hầm ngục không?”
“Có thưa cậu.” Cô nhân viên lập tức niềm nở đáp lại.
Bá Minh liền lôi ra mấy món trang sức đặt lên bàn, “Cái này được chứ?”
Là người làm trong nghề lâu năm, cô gái nhận ra những món trang sức trước mắt không hề đơn giản. Cô lập tức bắt tay vào thẩm định.
“Vậy mà là trang sức Epic!” Cô gái thốt lên đầy bất ngờ.
Từng cái một được cô gái cầm lên thẩm định. Trong 5 món trang sức Bá Minh đem ra, có 1 Epic, 1 Rare, còn lại là trang sức bình thường. Bá Minh đã có ý định lấy ra mấy cái còn lại nhưng khi cảm thấy có mấy ánh mắt không có thiện ý cho lắm khi cứ chăm chăm nhìn vào cậu từ góc tối từ cái lúc cô nhân viên bất ngờ thốt lên, cậu đã rút lại ý định đó.
Ở nơi này, vẫn nên cẩn trọng thì hơn.
“Liệu tôi có thể xem thẻ thợ săn của cậu được không?”
“Tôi không có cái đó.”
Cô gái có chút bất ngờ nhưng vẫn hỏi tiếp, “Vậy cậu có mang theo căn cước công dân?”
“Có đây! Đợi tôi chút.” Bá Minh mở ví rồi lấy ra căn cước đưa cho cô gái.
Dị nhân? 15 tuổi? Mấy món trang sức này cậu ấy kiếm đâu ra?
Cô gái thắc mắc là vậy nhưng không hề hỏi gì. Bí mật của khách hàng, không nên hỏi quá nhiều.
“Tôi thấy cậu chưa mở tài khoản ngân hàng. Cậu có muốn mở tài khoản ngay không ạ? Tài khoản này sẽ được hiệp hội chịu trách nhiệm về tính an toàn và bảo mật.”
“Cũng được.”
“Mong cậu đợt một chút.”
Mấy tên lạ mặt kia thi thoảng vẫn còn liếc mắt tới chỗ Bá Minh. Vì mấy món trang sức chăng?
“Thẻ căn cước của cậu.” Cô gái trả lại thẻ căn cước rồi nói tiếp, “Tài khoản của cậu đã được mở. Số tiền cũng đã được chuyển. Cậu có thể dùng căn cước của mình đến các máy rút tiền để kiểm tra số tiền hoặc ở góc kia có mấy chiếc máy rút tiền, cậu có thể dùng nó. Cậu còn thắc mắc gì không ạ?”
“Không. Cảm ơn vì dịch vụ.”
Bá Minh không muốn nán lại lâu liền rời đi. Sáng mai còn có trận thi đấu giành sân nữa.
Phải về ngủ sớm thôi.