Chương 23
Cánh cổng vào hôm ngục này cực kì khác với những cái trước đây Bá Minh từng thấy. Kích thước của nó chỉ cỡ một người trưởng thành. Cậu không biết tại sao nó lại xuất hiện ở đây mà không gây ra chút động tĩnh nào và hơn hết, có lẽ câu trả lời đang nằm trong nó. Không chút do dự, Bá Minh lập tức bước qua cánh cổng. Cánh cổng cũng theo đó biến mất dần.
Bá Minh không thể nhìn thấy mọi thứ xung quanh, cả cơ thể như đang trôi nổi giữa không gian không trọng lực vậy, không thể cử động cũng như không thể phát ra bất kì âm thanh nào. Trạng thái đó kéo dài không quá lâu, cậu ta đã xuất hiện trong hầm ngục. Khác với những người lần đầu tiên bước vào hầm ngục sẽ có những triệu chứng như buồn nôn hay đau đầu nhẹ dù là những người sau này là thợ săn cấp cao, cậu chẳng có gì khác lạ. Có lẽ vì cậu đặc biệt chăng?
Hầm ngục này hệt như một phế tích của một đế quốc một thời phồn thịnh. Điều đó có thể thấy rõ qua những họa tiết, kiến trúc được chạm trổ đầy tinh xảo ẩn hiện sau ánh sáng từ những ngọn lửa chập chờn gắn trên tường tuy đã phủ đầy rêu xanh hay đã đổ vỡ nằm ngổn ngang trên nền đá lạnh lẽo.
Bá Minh cứ thế tiếp tục đi sâu vào trong. Cậu cũng bắt đầu nhận ra những điều khác lạ khi thấy một vài ánh lửa lại di chuyển lập lờ giữa không trung kèm theo mấy tiếng lạch cạch. Những lúc này, cẩn thận là yếu tố đặt lên hàng đầu. Cậu chậm rãi bước lên phía trước rồi nép người vào sau đống cột đá đổ vỡ, nghiêng đầu ra nhìn lén liền hiểu ra mọi chuyện.
Trước mắt chính là đám đồng bọn của cậu, đúng hơn chính là những bộ xương khoác trên mình bộ giáp sắt chỗ có chỗ không đang vật vỡ đi lại. Còn ngọn lửa cậu thấy từ xa chính là ngọn lửa đang bập bùng trong hốc mắt của chúng.
Đây là lần đầu tiên đặt chân vào hầm ngục của cậu nhưng cũng có thể đoán được việc cần làm bây giờ chính là tiêu diệt lũ người xương kia. Chúng có tới 3 con, 2 con cầm kiếm và 1 con cầm cung. May mắn cho cậu là 1 con cầm kiếm thì mất 2 tay, kiếm vẫn còn trong bao, con cầm cung thì mất 1 tay, tay còn lại chỉ cầm mỗi cây cung, đã thế chúng còn đứng tách nhau ra nữa. Đúng là thời tới cản không kịp nhưng không vì thế mà Bá Minh tỏ ra chủ quan. Cậu không hề biết liệu chúng có thật sự nguy hiểm hay không.
Nhặt lấy cục đá bên cạnh, Bá Minh ném nó tới chân con người xương gần nhất, cũng chính là con cầm cung. Nhưng thật đáng tiếc rằng chúng là loài cực kì n·hạy c·ảm với âm thanh trong không gian yên tĩnh như thế này. Cả hai con phía sau lập tức chạy tới nơi phát ra tiếng động. Kế hoạch đánh lẻ của Bá Minh đã đổ bể.
Nếu vậy thì cậu chỉ còn cách liêu một phen thôi. Bá Minh lại nhặt lên một cục đá lớn rồi vung tay ném thật mạnh vào đám người xương. Tiếng va đập mạnh vang lên, con người xương cầm kiếm ngã nhào xuống đất và một điều bất ngờ đã xảy ra. Chúng vậy mà chỉ nhìn cậu một cái rồi lại tiếp tục cái công việc đi loanh quanh không chủ đích của chúng.
Quái lạ. Chả lẽ tụi nó khinh mình yếu. Hay là…
Để chắc chắn với suy nghĩ của mình. Bá Minh chạy tới rồi đánh ngã một con người xương nhưng nó chỉ đứng lên nhìn cậu rồi tiếp tục đi lại xung quanh mà hoàn toàn bỏ qua sự hiện diện của cậu ta.
Nực cười thật đấy. Không lẽ tụi nó lại coi mình là đồng loại. Có ngoại hình như này đúng là tiện thật. Vậy là đã có thể bỏ qua mối nguy hiểm này.
Không biết phía trước sẽ có gì nhưng Bá Minh cũng xin nhẹ cái kiếm trước sự ngỡ ngàng của chúng.
“Hehe! Mượn tí rồi tẹo tao trả lại. Yên tâm.”
Dường như hiểu được lời Bá Minh, chúng lại lờ đi như chưa có chuyện gì.
Nhìn vào cây kiếm vừa “mượn” được, một bảng thông báo liền xuất hiện cạnh nó.
[Kiếm dài -Normal-
Chỉ số: Không có]
Đó chính là điều kì diệu của hầm ngục. Thứ tưởng chừng chỉ tồn tại trong những tựa game RPG. Nhưng đó không phải là tất cả khi những thứ mà một thợ săn có thể nhận được. Ví dụ như này…
Bá Minh chỉ cần nhắc đến “Bảng trạng thái” trong đầu mình, một bảng trạng thái lập tức xuất hiện trước mặt cậu. Tuy được gọi là bảng trạng thái nhưng nó chỉ có thể hiển thị chỉ số HP và Mana hay còn gọi là Máu và Ma lực. Tất nhiên đi đôi với ngoại hình kì lạ thì bảng trạng thái của cậu ta cũng kì lạ không kém khi mà chúng chỉ hiển thị toàn dấu chấm hỏi. Bá Minh không am hiểu nhiều về thứ này nên chúng ta cũng sẽ không nói gì thêm. Tiếp tục đi sâu vào trong thôi.
Đi sâu vào trong, không gian xung quanh cũng dần được mở rộng, kéo theo đó là số lượng của đám người xương cũng tăng lên. Với các thợ săn thì cũng e ngại thật đấy nhưng với Bá Minh cũng chỉ là chuyện vặt. Cậu ung dung đi qua chúng lại còn tiện tay “mượn” vài món đồ trang sức có vẻ sẽ không dùng đến, mang ra ngoài có lẽ sẽ bán được chút ít tiền. Với cậu, tiền là tinh thần.
Hầm ngục này cũng quá đơn giản khi nó chỉ có duy nhất một lối đi, cũng chẳng có cạm bẫy gì nên với tốc độ của con ngựa vừa “mượn” được từ một tên kị sĩ nên chẳng mấy chốc Bá Minh đã đến được cuối con đường. Trước mặt cậu xuất hiện một cánh cửa đá khổng lồ. Không biết tên nào đã làm ra nó chứ với cậu thấy lúc muốn mở cũng đủ mệt rồi á.
Theo trình độ hiểu biết của mình, những cánh cửa như này thường sẽ có những cơ quan ẩn để có thể mở nó nhưng lý thuyết là một chuyện, thực tế lại là một chuyện khác. Bá Minh lại tiếp tục mò mẫm, cố gắng tìm nơi mở cửa từ những ánh lửa mập mờ xung quanh. Sau một hồi, cậu trông thấy phía trên không xa có hốc, dường như để gắn một vật gì đó vào. Cậu lùi lại vài bước để có thể thấy rõ hơn hình dạng như thế nào. Hai hình thoi ghép vào nhau, trông có chút quen mắt.
Chợt nhớ ra điều gì đó, Bá Minh lấy ra sợi dây chuyền nhặt được trên đường tới đây, đưa lên ướm thử thì thấy mặt dây chuyền trên đó vừa khớp với cái hốc trên cánh cửa. Cậu tháo mặt dây chuyền ra bắt đầu leo lên để gắn vào cái hốc kia.
Bá Minh vừa chạm đất, cánh cửa liền rung lên dữ dội rồi một bên cánh cửa bắt đầu mở ra một cách nặng nề. Nhưng thế quái nào cánh cửa ấy chỉ hé ra chút ít, chỉ vừa cho một người trưởng thành có thể lách qua. Có còn hơn không, Bá Minh lập tức lách qua bước vào trong. Cánh cửa cũng dần khép lại.
Ban đầu xung quanh chỉ toàn là màu đen kèm theo mấy tiếng kêu chít chít của lũ chuột háu ăn. Vài giây sau, từng ngọn đuốc đính trên tường bỗng nối đuôi nhau b·ốc c·háy dữ dội. Một không gian khổng lồ xuất hiện trước mặt Bá Minh. Cậu đang đứng trên một chiếc thảm đỏ cũ nát, ở giữa hai hàng cột đá cao ngút dẫn thẳng đến một bộ xương to không kém ở cuối căn phòng, ước chừng phải cao 2 mét rưỡi. Nó ngồi bất động trên một chiếc ghế đá đơn giản, bộ giáp tinh xảo trên thân bị tổn hại không ít, còn bên cạnh là chiếc vương miện đính đầy đá quý. Đầu nó cúi xuống đất, hai tay đặt lên chuôi kiếm của một thanh kiếm đang cắm sâu xuống lớp đá dày, đặc biệt có thể thấy được một thanh kiếm dài đâm xuyên qua ngực nó. Không cần đoán cũng biết đây là con boss của hầm ngục này, chỉ là sao nó lại không có phản ứng gì khi Bá Minh bước vào đây.
Với tâm thế lần đầu bước vào hầm ngục, Bá Minh cẩn thận tiếp cận tên người xương kia. Đi được một đoạn, cậu ta chợt khựng lại, một dòng suy nghĩ khó hiểu chạy trong đầu cậu. Tại sao cậu đang ở đây và làm điều ngớ ngẩn này.
Không để Bá Minh suy nghĩ nhiều, trong hốc mắt con người xương bùng lên ngọn lửa màu xanh lam, nó đã bắt đầu cử động. Nó từ từ đứng thẳng dậy, rút phắt thanh kiếm cắm sâu trong nền đá, cả cơ thể uy nghiêm cao tới 3 mét xuất hiện trước mặt cậu. Nó lại chĩa mũi kiếm về phía cậu rồi gào lớn một tiếng, cả căn phòng theo đó mà rung lên dữ dội, từng lớp đất đá cứ thế rơi xuống không ngớt. Chỉ vài giây sau, một đội quân người xương trang bị tận răng chui lên từ dưới đất đã bao vây xung quanh Bá Minh. Không có chút cảnh bảo, lần này chúng lập tức lao vào t·ấn c·ông cậu ta.
Gác lại mấy dòng suy nghĩ miên man khi nãy, bây giờ Bá Minh cần thoát ra khỏi đây. Cậu cầm kiếm lên và bắt đầu cuộc chiến không cân sức, lấy một địch trăm. Tuy đám người xương cực kì yếu, không thể chịu nổi một đường kiếm của cậu ta nhưng chúng lại t·ấn c·ông cực kì có tổ chức. Ngay khi cậu tiếp cận đám người xương cầm kiếm, chúng lùi lại một nhịp cho những con cầm khiên bước lên trước đỡ lấy nhát chém của cậu, đã vậy từ phía sau chúng lại có những con cầm giáo thừa dịp mà đâm lén vài phát, rồi lại thêm cả mấy con cầm cung nữa. Chúng công thủ nhịp nhàng, tuy không gây sát thương lớn nhưng cực kì khó chịu, Bá Minh cũng dần bị chúng dồn vào chân tường. Chiến đấu lâu dài, cậu sợ cơ thể mình không chịu nổi mà lại bị tách rời không báo trước, lúc ấy không biết chuyện tồi tệ gì sẽ xảy ra.
Đánh liều một phen, Bá Minh hét lớn thử vận may
“Tất cả dừng tay! Ta có lời muốn nói.”
Có lẽ ông trời đã chừa lại cho cậu ta một con đường sống khi mà tên người xương khổng lồ kia hiểu được lời Bá Minh, có lẽ phần lớn vì ngoại hình của cậu nên đã ra lệnh cho đội quân của hắn dừng lại. Tiếp đó, từ nó phát ra những tiếng ồm ồm khó hiểu.
“@%&@@%*%:3ÁT&@#%!@#^#@%”
Cái thứ ngôn ngữ này đến nhà ngôn ngữ học tự xưng như Bá Minh cũng chịu. Cậu chỉ có thể đánh liều một lần nữa. Cậu chĩa kiếm vào tên người xương kia rồi hét lớn.
“Ta, muốn thách đấu một trận sống còn vừa ngươi, cái cục xương bá chà to kia!”
Tên người xương kia im lặng nhưng ngọn lửa trong hốc mắt hắn lại hoàn toàn ngược lại, nó bùng lên dữ dội hơn cả trước rồi bao trùm lấy cả cái đầu. Đội quân người xương lập tức dạt sang hai bên rồi quỳ gối xuống mở đường cho vị vương của chúng.
Tên người xương cứ thế tiến bước, thanh kiếm bị hắn kéo lê trên nền đá phát ra những tiếng ma sát rợn người vang vọng khắp căn phòng.Hắn dừng lại cách Bá Minh vài mét, tấm áo choàng đỏ rách tả tơi sau lưng không gió mà bay, từ hắn tỏa ra thứ khi thế áp bức của một vị vương giả. Hắn đã nổi giận.
“Gòi xong luôn.”