Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 22




Chương 22

Ánh dương dần ló dạng phía cuối chân trời rồi ôm trọn lấy thành phố đang say giấc nồng. Chúng tràn lên từng cung đường, góc phố, len lỏi đến những ngõ hẹp tăm tối, xua tan đi cái bóng tối đầy u ám kia.

Chíp chíp… chíp… chíp…

Chú chim sẻ nhỏ bé cất lên bài ca chào buổi sáng bằng giọng hát thánh thót của mình. Chú vỗ cánh, nhảy múa và đắm mình trong ánh nắng ấm áp đang xen qua từng kẽ lá.

Thế nhưng, trái ngược với khung cảnh thơ mộng ấy lại là bộ xương ngồi bất động dưới chân chú chim nhỏ, bên cạnh một gốc cây cổ thụ. Rồi bộ xương khẽ động. Chú chim nhỏ theo đó nhảy xuống đậu lên cánh tay đang đưa lên không chút sợ hãi. Chú nghiêng đầu, ngây ngốc nhìn vào cái hốc mắt tối đen sâu hoắm trước mắt.

“Minh!”

Tiếng gọi bất ngờ ấy khiến chú chim giật mình, sợ hãi tung cánh bay đi mất, để lại phía sau bộ xương trắng đang ngước đầu nhìn theo.

“Cậu nay sao vậy?”

Bộ xương chống tay ngồi dậy, “Không có gì đâu. Có việc gì sao?”

“Cái bếp nướng lại bị sao rồi ấy.”

“Chắc phải đầu tư cái mới thôi.”



Marco và Haruko đã đi trước vì họ phải tham gia vào buổi luyện tập của thầy chủ nhiệm. Bá Minh đã xin nghỉ buổi nay nên cậu ở lại giúp Sơ xử lý đống bát đĩa của bữa sáng rồi mới bắt đầu sửa soạn cho chuyến đi ngày hôm nay của mình. Nói là sửa soạn thế thôi chứ cậu ta chỉ thay bộ quần áo mới, kéo lên chiếc mũ trùm đầu thêm cái mũ lưỡi trai rồi mới lên đường. Tất nhiên là cậu cũng báo trước là có thể trong ngày hôm nay cậu sẽ không về nên Sơ không cần phải lo lắng quá nhiều.

Sau nửa tiếng đi xe, Bá Minh đã dừng chân trước trụ sở cảnh sát thành phố, nơi bác Tuân đang làm việc. Kéo thấp chiếc mũ xuống, cậu cất bước đi vào.



“Xin hỏi ông Tuân có ở đây không?”

Khẽ liếc qua bộ dạng ẩn sau chiếc mũ của cậu, vị cảnh sát kia khẽ cau mày, giọng nói tỏ ra khó chịu hẳn.

“Cậu tìm ông ấy có việc gì?”

“Chúng tôi có hẹn từ trước.”

“Đưa tôi căn cước của cậu.”

Vị cảnh sát nhìn lướt qua một lượt rồi trả lại cho cậu. Thái độ cũng chẳng thay đổi tí nào. Một tên nhóc con chưa đến 15 tuổi mà cũng có chuyện để nói với ông ấy. Xì~ Đã thế cái ngoại hình cũng chẳng thể nào ưa nổi. Biết đâu…

Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của vị cảnh sát “đáng kính” thôi. Hắn ta cũng chả dại gì mà nói ra, đuổi việc như chơi. Biết đâu… nói ra lại bị tên quái vật trước mặt…

“Ông ấy đang có việc rồi. Cậu đến hôm khác đi.”

Nói rồi hắn ta quay qua tiếp tục ngấu nghiến chiếc bánh sandwich dang dở của mình, bỏ qua sự hiện diện tên “quái vật” đang im lặng đứng đối diện. Bá Minh cũng không thèm đôi co làm gì. Cậu tìm đến một chiếc ghế trên hành lang. Nếu thực sự bác Tuân có việc thì câu sẽ ngồi đây đợi vậy. Viên cảnh sát cũng kệ. Miễn sao cậu ta không gây sự ở đây là được.

Viên cảnh sát vừa ăn vừa đánh mắt liếc qua chỗ Bá Minh. Sự đồng cảm với những dị nhân có ngoại hình như Bá Minh qua bao năm hành nghề vẫn chẳng có chút vị trí nào trong thâm tâm của hắn ta. Có khi ác cảm lại tăng lên cũng nên. Những tên dị nhân kiểu kia tìm đến cục cảnh sát đều là những hạng người chẳng tốt lành gì cả, không lang thang đầu đường xó chợ, ă·n c·ắp, ă·n t·rộm thì cũng là những s·át n·hân máu lạnh. Tốt nhất là cứ cho ăn vài phát kẹo đồng vào đầu. Thở chung bầu không khí với lũ đó đúng là đáng ghê tởm…

Chừng 30 phút sau, một nhóm người khoác trên mình những bộ vest sang trọng lướt ngang qua chỗ Bá Minh, trong đó có cả bác Tuân. Bác ấy đang đi đầu sánh ngang với một người đàn ông trung niên, có thể đó là một quan chức cấp cao chăng?

Chào tạm biệt nhóm người kia xong, bác Tuân liền tiến tới chỗ Bá Minh. Vừa nãy ông cũng để ý thấy cậu ta rồi nhưng vì tính chất công việc nên cũng không tiện chào hỏi.



“Nay đến tìm bác có việc gì à?” Bác Tuần ngồi xuống cạnh Bá Minh rồi nói.

“Cháu đến lấy chút thông tin về vụ đó.”

Suy nghĩ một chút, bác Tuân mới “À” một tiếng rồi nói tiếp, “Dạo này bác bận quá. Suýt thì quên. Mau đi không tí bác lại có việc rồi.”

Hai người không nói gì thêm cùng nhau bước về phòng làm việc. Còn viên cảnh sát kia cứ ngây ngốc đứng đó nhìn theo bóng lưng của họ. Tên nhóc kia là ai cơ chứ?



“Thông tin về vụ t·ai n·ạn của bố mẹ cháu đây. Bác cũng chỉ lấy được từng này thôi.”

Nói là một tập hồ sơ thì hơi quá chứ trong đó chỉ có đúng 3 tờ giấy và vài ba bức ảnh chụp hiện trường, 2 tờ ghi thông tin về bố mẹ Bá Minh, tờ còn lại thì chỉ ghi thời gian, nguyên nhân và địa điểm vụ t·ai n·ạn của bố mẹ cậu.

“Không sao đâu bác. Như này cũng được rồi.” Lướt qua thêm một lượt, Bá Minh đứng dậy chào tạm biệt bác Tuân, “Cháu không làm phiền bác nữa. Cháu xin phép về trước.”

“Này! Ở lại uống chút nước đã.”

“Cháu không khát.”

“À”

Bá Minh vừa rời đi, vẻ mặt của bác Tuân liền trùng xuống. Ánh mắt chứa đầy sự lo lắng.

“Minh à! Bác mong cháu đừng lún sâu vào chuyện này.”





Theo ghi chép trong hồ sơ, nơi xảy ra vụ tại nạn là trên một con đường vắng vẻ băng qua một khu rừng ở vùng ngoại ô. Vụ t·ai n·ạn được phát hiện bởi một người dân của ngôi làng gần đó trong khi chở nông sản đi ngang qua đó. Nguyên nhân t·ử v·ong là do mất máu quá nhiều. Cảnh sát vào cuộc và đưa ra kết luận rằng đó là một vụ t·ai n·ạn xe hơi. Kẻ gây ra vụ t·ai n·ạn là một tên dị nhân có vấn đề về thần kinh. Hiện đã b·ị b·ắt giữ và nhận án tù chung thân.

Đọc qua thì có vẻ thuyết phục thật đấy nhưng Bá Minh không hề tin vào điều đó. Linh tính mách bảo cậu mọi chuyện không hề đơn giản như vậy.

“Cho cháu xuống đây đi.”

“Được rồi. Mà dừng ở đây có ổn không đấy. Ở đây khó bắt xe về lắm.”

“Không sao đâu bác.”

Nói xong, người tài xế tốt bụng cũng quay xe rời đi. Thiếu niên thời nay thật lạ.

Bá Minh đã đến được nơi xảy ra vụ t·ai n·ạn. Cậu lẳng lặng đi lại xung quanh đây. Cái cảm giác trong cậu là như thế nào đây? Cậu không rõ nữa. Nó khó tả lắm. Nó đang thôi thúc cậu, nó nói rằng mọi thứ không phải như này.

minh~

Một tiếng gọi yếu ớt chợt vang lên trong đầu Bá Minh. Dù không có trái tim nhưng cậu biết nó đang tồn tại đâu đó trong cơ thể cậu, nó đang đập thình thịch liên hồi như đang đáp lại tiếng gọi vừa rồi. Cậu chắc chắn bản thân không hề nghe nhầm, đó là tiếng mẹ cậu, dù cho nó cực kì yếu ớt. Chắc chắn đó là tiếng mẹ cậu…

“Mẹ! Mẹ đang ở đâu. Mẹ ơi ~” Bá Minh hét lớn giữa nơi rừng rậm vắng vẻ.

Nhưng đáp lại cậu chỉ là sự im lặng của khu rừng kèm mấy tiếng quạ kêu nơi xa xăm.

“Chắc chắn là tiếng của mẹ. Mình không hề nghe nhầm. Mình không hề nghe nhầm.”

minh~

Tiếng thều thào gọi cậu lại vang lên một lần này. Không chút chần chừ, Bá Minh lập tức chạy vọt vào trong rừng, tiến đến nơi có mẹ cậu. Cậu lao băng băng giữa khu rừng, mặc kệ tất thảy mọi thứ xung quanh. Sau cùng thứ xuất hiện trước mắt cậu lại là một hầm ngục.