Chương 21
Buổi luyện tập kết thúc, Bá Minh nói với Marco hãy về trước rồi cậu đi thẳng tới phòng y tế.
Bá Minh suy nghĩ rất nhiều về trận đấu vừa rồi đặc biệt là khoảnh khắc cuối cùng ấy đã đặt ra rất nhiều vấn đề. Cậu không hề biết tại sao cơ thể mình lại như vậy. Cánh tay cứ thế tự rơi xuống rồi đột nhiên ngã ra đất, ý thức vẫn còn nhưng cơ thể chẳng thể cử động nổi. Hay đó là hạn chế của cái cơ thể “gầy trơ xương” này? Thật mệt mỏi… Dừng lại chút. Có vẻ như cậu đã bỏ qua thứ gì đó.
Dòng suy nghĩ phức tạp bị cắt ngang khi cậu đã đến trước cửa phòng y tế. Mở cửa bước vào, cậu đưa mắt tìm kiếm người đó nhưng có lẽ là không đúng lúc rồi.
Chợt lúc này, một giọng nói truyền đến từ chiếc giường phía góc trong, “Em tìm thầy Jashon hả?” theo đó, một nữ giáo viên kéo rèm bước ra. Trên người mặc chiếc blouse trắng xộc xệch, mái tóc nâu hơi rối, ánh mắt lờ đờ trông như thiếu ngủ vậy.
Bỏ qua vẻ ngoài có phần không hợp với một giáo viên kia, Bá Minh nhận ra đây là cô giáo hay đi cùng với vị thầy giáo tên Jashon mà cô ấy vừa nhắc đến.
“Vâng. Em tìm thấy ấy có chút việc.”
Cô giáo cũng bắt gặp Bá Minh nhiều lần rồi, đặc biệt là cái ngày trên sân thượng ấy đã đem lại cho cô khá nhiều sự hoài niệm.
“Nhưng sao em ấy lại tìm Jashon chứ? Hmm~” cô giáo nghĩ ngợi một chút rồi nhanh chóng đáp lại, “À thầy ấy chắc giờ đang ở trên sân thượng đó. Em thử lên đó xem sao.”
“Cảm ơn cô.”
Như lời cô giáo nói, Bá Minh đã tìm thấy thầy giáo trên sân thượng. Cậu nhẹ nhàng tiến tới đứng cạnh thầy giáo rồi lên tiếng chào hỏi, “Chào thầy.”
“Ừm” Hút sâu điếu thuốc một cái, thở nhẹ làn khói dày đặc, thầy nói tiếp, “Có chuyện gì à?”
Thầy giáo đã hỏi trực tiếp như vậy, Bá Minh cũng không muốn vòng vo nhiều.
“Em muốn hỏi thầy về năng lực của em.”
“Cơ thể là của cậu. Năng lực là của cậu. Lẽ ra cậu phải là người hiểu rõ nhất chứ sao lại đi hỏi tôi.”
Nhìn vào làn khói trước mặt, cậu nói tiếp, “Bởi em không hiểu nên mới gặp hỏi thầy.”
Thầy giáo vẫn chẳng nói gì, vẫn phì phèo điếu thuốc trên tay, ánh mắt u buồn nhìn lên bầu trời xám xịt. Bá Minh không thắc mắc gì thêm. Cậu chọn im lặng nhưng chẳng nhìn lên bầu trời. Cậu hướng tầm mắt tới dòng xe cộ tập nấp đang bon chen trước cổng trường, hình như nơi đó đang xảy ra một vụ t·ai n·ạn.
Hai người đứng đó im lặng hồi lâu. Họ đang cho đối phương một không gian riêng tư chăng? Có lẽ vậy…
Ném đầu thuốc lá xuống đất, thầy giáo lên tiếng phá vỡ cái bầu không khí im lặng này, “Được rồi. Theo tôi.”
Bá Minh nhanh chóng thoát khỏi dòng suy nghĩ rồi quay người đi theo thầy giáo. Lúc ấy, vô tình thế nào cậu lại nhìn xuống dưới đất, nơi thầy vừa đứng có tới vài chục đầu thuốc lá vẫn còn ửng đỏ cùng vài bao thuốc lá không rõ thương hiệu bị vò nát rải đầy đất. Cậu im lặng…
Theo chân thầy giáo, Bá Minh không về phòng y tế mà được thầy ấy dẫn đến căn phòng cạnh phòng hiệu trưởng. Căn phòng này chẳng ghi tên gì cả, mà có vẻ nó luôn đóng chặt nên cậu cũng không để ý nhiều. Nếu thầy không dẫn cậu đến đây có lẽ cậu sẽ nghĩ đây là phòng chứa đồ mất.
Bước vào căn phòng, thứ đầu tiên Bá Minh nhìn thấy chính là sách, rất nhiều sách. Căn phòng cũng vì thế mà rất đơn giản. Đối diện cậu là bàn làm việc nhỏ, trên đó sách xếp thành chồng, đến dưới đất cũng có, phía sau đó là một cửa sổ lớn nhưng dù thế căn phòng vẫn có gì đó u tối đến lạ thường. Bên trái là bộ sofa cũ kĩ, còn bên phải là giá treo áo. Hết! Chẳng có thêm gì nữa.
“Ngồi xuống đi. Tiện dọn giúp tôi mấy cuốn sách trên ghế.”
Ngôn ngữ của loài rồng, Tổng hợp các loại thực vật hầm ngục, Kí sự hầm ngục, Tổng hợp những nghiên cứu về ma thuật thờ…
Thầy giáo giật lấy cuốn sách trên tay Bá Minh rồi nói, “Dừng cái tính tò mò lại đi.”
Nói rồi, Bá Minh ngoan ngoãn làm theo lời thầy, xu dọn đống sách trên ghế rồi đem đến bàn làm việc.
Một lát sau…
Bá Minh đang nghiêng cái đầu 180 độ để đọc tên trên gáy của từng cuốn sách lập tức nghiêm chỉnh trở lại khi nghe thấy tiếng thầy giáo vọng đến từ bàn làm việc.
“Cậu thích đọc sách lắm à?”
“Có…một chút.” Bá Minh gấp gáp đáp lại vì câu hỏi đột ngột của thầy.
“Nếu thích tôi có thể cho mượn.”. Châm lên điếu thuốc rồi làm một hơi thật sâu, thầy vừa đi tới vừa nói, “Nhưng nếu cậu làm hỏng sách của tôi lại là một chuyện khác đấy.”
“Vậy thôi khỏi đi.”
Đó chỉ suy nghĩ của Bá Minh thôi chứ cậu đâu dám nói. Nói ra có khi bị thầy ấy tống cố ra khỏi phòng cũng không chừng. Người gì đâu nhìn đã thấy sợ.
Ngồi xuống cạnh Bá Minh, thầy giáo nói, “Cậu thử nói rõ về năng lực của mình xem nào.”
Bá Minh nói sơ qua về quá trình biến đổi của cơ thể rồi mới chuyển qua nói về năng lực của mình.
“Em có ngoại hình là một bộ xương tuy nhiên độ cứng của nó lại không giống như vẻ bề ngoài. Độ cứng của nó em không chắc nhưng nó có thể cứng hơn những kim loại thông thường. Không những vậy, em còn có thể cường hóa từng bộ phận cơ thể theo ý của mình.”. Hắc hóa bàn tay xong, Bá Minh quay qua nhìn biểu hiện của thầy giáo rồi nói tiếp, “Mỗi lần như vậy, độ cứng, sức mạnh, tốc độ đều được nâng cao rõ rệt.”
“Cậu đã hiểu năng lực của mình như vậy rồi thì cần gì đến sự giúp đỡ của tôi.”
“Vậy em muốn phát triển năng lực thì nên làm như nào?”
“Một câu hỏi rất dễ trả lời.” Búng nhẹ tàn thuốc vào gạt tàn, thầy giáo nói tiếp, “Nhưng lại là câu hỏi khó vì cậu.”. Thầy giáo hút thêm một lần rồi đứng dậy nói, “Nói trắng ra là tôi không có cách, bởi vì cậu quá đặc biệt, ngay từ cái ngoại hình đã nói lên điều đó rồi.”
Ném điếu thuốc dở dang vào gạt tàn, thầy giáo đi tới giữa phòng,
“Cậu mới có được năng lực này chắc hơn tuần. Thể hiện được như vậy cũng là một dấu hiệu tốt. Cái cậu cần ở đây là thời gian để có thể hiểu rõ bản thân hơn. Cậu đang hơi vội đấy.”
Bá Minh trầm ngâm suy nghĩ về lời nói của thầy giáo rồi hỏi,
“Vậy thầy giúp em tìm hiểu về cơ thể này được không?”
“Được chứ. Tôi khá hứng thú với điều đó ấy. Cậu nên đưa cho tôi ít mẫu vật để nghiên cứu.”
“Mẫu vật.”
“Uh. Mẫu vật. Cậu chỉ việc đưa tôi một đốt ngón tay là được.”
Nếu thầy giáo muốn như vậy, Bá Minh sẽ không ngần ngại đưa ra một đốt ngón tay của mình nhưng đáng tiếc, cậu không làm được điều đó.
“Cái này em chịu thôi.” Bá Minh ra sức giật mạnh bàn tay của mình nhưng vẫn không thể nào tách nổi một đốt ngón tay. Cậu nói tiếp, “Em cũng muốn lắm nhưng không được thầy ạ.”
Thầy giáo tiến tới cầm bàn tay của Bá Minh nhìn ngỏ thử rồi nói, “Để tôi thử.”
Nói rồi, một tiếng cạch vang lên, đốt tay ngón út đã bị tách ra trước sự ngỡ ngàng của Bá Minh.
“Khá tốn sức đấy nhưng cũng đáng. Một mẫu vật thú vị. Khi nào có kết quả tôi sẽ nhờ người báo cho cậu.” Thầy vừa nói vừa đến bàn làm việc tìm thứ gì đó rồi bỏ đốt ngón tay kia vào trong.
Bị mất một đốt ngón tay, Bá Minh cũng không cảm thấy gì lạ. Duỗi ra rồi lại gập vào, không sao cả.
Lách cách… cạch…
Tiếng lách cách quen thuộc lại vang lên, cánh tay phải vừa bị lấy mất một đốt xương rơi cái bụp xuống ghế sofa.
Aha! Đúng là không sao thật.
Thầy giáo tiến đến cầm lên cánh tay phải của cậu rồi vung vẩy trước mặt ra vẻ thích thú lắm.
“Thầy ơi, cho em xin lại cánh tay.”
“Chắc tôi hơi mạnh tay. Cái này tẹo nữa sẽ liền lại đúng chứ?”
“Đúng vậy? Nhưng sao thầy lại biết.” Bá Minh vội vàng hỏi lại. Cậu nghĩ thầy giáo đã tìm ra được gì đó.
Ném cánh tay cho Bá Minh, thầy giáo nói, “Tên nào mù mới không nhìn thấy trận đấu vừa rồi. Không phải vội. Đâu rồi sẽ có đó.”
“Vâng.”
…
Trên đường về, Bá Minh suy nghĩ rất nhiều. Đúng như thầy đã nói, cậu đang quá vội. Có lẽ cậu cần chậm lại để hiểu rõ về bản thân hơn. Cái cậu cần chính là thời gian.
“Ah~ Chuẩn bị cho chuyến đi ngày mai thôi.”
Bá Minh vươn vai một cái rồi một đường hướng thẳng đến trại trẻ mồ côi.
…
“Vừa cậu làm gì mà ở lại trường vậy?”
“Có chút chuyện thôi.” Treo thêm áo vào móc, Bá Minh quay sang nói, “Phơi lẹ đi rồi vào phụ sơ chuẩn bị thức ăn.”
Biết là vậy rồi nhưng Marco vẫn nheo mặt qua nhìn cậu ta rồi hỏi,
“Cậu đang giấu tôi điều gì đúng không?”
Lần đầu tiên Bá Minh thấy Marco như vậy luôn á. Mà cái cách nheo mắt lẫn cả cách hỏi kia sao giống như Sơ đang chất vất thật đấy.
“Cậu tự xử đống quần áo đi nhá. Tôi vào giúp sơ đây.”
“Này! Này ~ Đây có cả quần áo của cậu đấy.”
Bá Minh không thèm ngoái đầu nhìn một cái. Một tay đút túi quần, một tay vẫy vẫy chào tạm biệt Marco, cậu ta cứ thế đi thẳng vào nhà bếp.
“Haruko để anh phụ cho. Ra ngoài kia phơi quần áo với Mây cồ đi.”
“Nhưng…”
“Không nhưng nhị gì hết. Trẻ con ra ngoài cho người lớn làm việc.”
Nói rồi, Bá Minh c·ướp lấy con dao trong tay Haruko rồi đẩy nhẹ vào vai ra ý xua đuổi.
Haruko đứng cạnh nhìn Bá Minh thái rau một lúc rồi mới lững thừng đi ra khỏi bếp. Bá Minh ngoái đầu ra nhìn xem cô nàng có ra chỗ Marco không.
“Ồ ra rồi, ra rồi.” Bá Minh cười thầm.
“Cái đứa nhóc này. Nhìn cái gì mà gớm vậy. Thái vào tay bây giờ.” Sơ lên tiếng trách móc.
“Hì hì.”
“Lại còn cười.”
Bá Minh cũng không đùa nữa mà tập trung vào làm cùng Sơ. Tụi trẻ chắc cũng đói lắm rồi. Nhiều lúc nghĩ không hiểu sao ngày trước Sơ có thể một mình làm hết mấy suất ăn cho tụi trẻ, chắc Sơ phải thuê thêm người rồi. Mà giờ đã có Haruko với Marco ở đây nên Sơ cũng bớt đi một phần gánh nặng.
“Minh này.”
“Dạ?”
“Dạo này ta thấy hai đứa nó có gì đó lạ lắm? Con có thấy thế không?”
“Ai ạ?” Bá Minh quay qua hỏi thì thấy Sơ đang hướng ánh mắt ra ngoài, nhìn theo thì biết Sơ đang nhìn Marco cùng Haruko. Hai người họ đúng là đang phơi quần áo thật nhưng lại chẳng nói với nhau lời nào. Kiểu cố tránh mặt nhau ấy.
Bỏ các loại rau củ đã thái vào nồi, Bá Minh nói tiếp, “Con cũng thấy vậy. Nhưng chắc hai đứa đang giận dỗi nhau gì rồi. Sơ không phải nghĩ nhiều đâu.”
“Ừm. Ta mong là vậy.”
Như sực nhớ ra điều gì đó, Sơ chạy vội đi. Bá Minh ngó theo thì thấy Sơ đang cầm một khay bánh đen thùi lùi.
Sơ nhìn Bá Minh rồi mỉm cười phúc hậu.
“Chắc ta phải làm mẻ mới thôi.”