Chương 20
Chiều đến…
Nhìn chung thực lực của lớp đều thuộc dạng yếu, ngoại trừ Bá Minh và Marco vì hai người họ mạnh hơn họ rất nhiều. Đã vậy trong suốt tuần qua họ vẫn chẳng làm được gì ra hồn cả, vẫn quanh đi quẩn lại chỉ là đối kháng với nhau và tập những bài tập nâng cao thể lực. Cũng vì thế mà những người sở hữu siêu năng lực có khả năng t·ấn c·ông cao được đưa lên ưu tiên hàng đầu.
Thầy giáo có xem qua những người được chọn và gật đầu đồng ý với phương án chọn người của lớp. Tuy nhiên sau đó đã có một xáo trộn nhỏ chọn việc này. Clarke đã lên tiếng xin muốn rút lui, điều ấy đã khiến thầy giáo nổi trận lôi đình và mắng cho cậu ta một trận té tát vì ngày thách đấu sắp đến rồi.
Trước những lời mắng mỏ của thầy giáo, Clarke chỉ có im lặng không nói gì. Cậu biết rõ bản thân yếu kém nên muốn chủ động rút lui. Cậu không muốn làm cục đá ngáng đường cả lớp.
Trước hành động của Clarke cả lớp cũng bất ngờ lắm nhưng nghĩ lại thì cũng đúng. Clarke là một người nhút nhát, sống rất khép mình. Cậu ấy cũng từng tiết lộ rằng cậu không hề muốn vào học ở trường này vì cậu không hề thích làm siêu anh hùng, tất cả là do người cha khó tính của cậu ép buộc. Thôi thì cả lớp cũng chẳng biết làm gì thêm nên chỉ có thể tiến tới an ủi Clarke cố gắng luyện tập cùng họ rồi đến hôm đó đứng ngoài cổ vũ tinh thần cũng không sao cả.
Sau cùng, Lewis với siêu năng lực Steel Skin đã được chọn thay thế cho Clarke.
Buổi luyện tập tiếp tục được diễn ra.
Thầy giáo đã đưa ra những bài tập cụ thể cho từng người trong nhóm tham gia thách đấu. Phần lớn chúng đều là những bài tập nâng cao thể lực nhưng có lẽ điều đó là đúng vì thời gian của họ có hạn, chỉ còn một ngày nữa thôi là trận đấu diễn ra rồi.
Cuối buổi, Dave vỗ tay gọi mọi người kết thúc buổi luyện tập đồng thời thông báo một tin “vui” đến cả lớp.
“Sáng mai cả lớp 7h có mặt trước cổng trường. Ai không đến đừng có mà hối hận. Biết chưa hả?”
Thầy ta vừa nói vừa dơ ra nắm đấm nổi đầy gân xanh đến trước mặt học sinh. Mấy lời càu nhàu khó chịu của đám học sinh vì có mỗi ngày chủ nhật là được nghỉ lập tức cuốn theo chiều gió. Ai cũng gật đầu lia lịa, nở nụ cười miễng cưỡng tỏ vẻ hào hứng lắm.
Duy chỉ có Bá Minh là người dám lên tiếng lúc này.
“Thưa thầy, em muốn xin phép ngày mai không có mặt. Em có chút việc.”
“Được. Nhưng nhớ thứ 2 không được vắng mặt.”
“Cảm ơn thầy.”
Cả lớp cũng chả có gì là bất mãn cả vì sau cuộc giao đấu giữa Bá Minh với thầy giáo ban nãy đã nâng cao vị thế của cậu ta trong lòng họ. Người có thực lực có quyền lên tiếng.
Vài tiếng trước đó…
Hoàn thành 50 vòng quanh khuôn viên trường, Bá Minh tiến tới chỗ thầy Dave đang đứng. Thầy giáo có chút tán thưởng tốc độ của cậu ấy khi hoàn thành trước cả lớp những 15 vòng.
“Thầy Dave, em có chuyện làm phiền thầy chút.”
“Em nói thử xem.”
“Em có thể luyện tập đối kháng với thầy được không? Em muốn biết thực lực bản thân đến đâu.”
Thầy Dave tỏ ra bất ngờ trước câu nói của Bá Minh nhưng rồi thầy ấy cũng vui vẻ chấp nhận. Thầy ấy quý nhất những học sinh có chí như này.
“Được rồi. Thầy chấp nhận.”
Nói là làm, hai người tiến đến vị trí lí tưởng cho cuộc giao đấu không cân sức này. Điều này cũng nhanh chóng khơi gợi cái tính hay hóng hớt của cả lớp. Không hiểu đám học sinh này kiếm đâu ra mấy cái ghế cùng mấy bịch bỏng ngô to chà bá ngay giữa buổi luyện tập này cơ chứ. Đã thế còn ung dung ngồi đó nói ra mấy câu bình phẩm chẳng biết ngượng mồm.
“U chu choa má ơi. Phim này có vẻ hấp dẫn đây.”
“Bom tấn của năm.”
“Cường giả luận võ. Hâyz~ Không thể bỏ qua.”
Đứng đối mặt với cậu học sinh có ngoại hình quái dị này, Dave cũng chẳng biết phải nói như nào nữa. Ngoài hình thì không nói đến nhưng hành động một phát đấm gục lớp trưởng vào ngày đầu tiên đi học của cậu ta mà Dave nghe từ đám học trò của mình đã thu hút sự chú ý của thấy ấy. Không chỉ vậy, thân phận của cậu ấy còn rất đặc biệt, điều mà giáo viên chủ nhiệm nói riêng với thầy ta nhưng Dave cũng chỉ biết là đến thế thôi chứ không biết rõ là đặc biệt như thế nào vì cô giáo chẳng chịu tiết lộ thêm.
Nhân cơ hội này, Dave cũng muốn kiểm tra xem cậu học trò kiêm lớp trưởng của mình như thế nào mà được coi là đặc biệt.
Thấy Bá Minh đã ổn định vị trí, thầy giáo lên tiếng bắt đầu trận giao đấu,
“Bắt đầu đi. Cứ thể hiện hết sức của em.”
“...”
Bá Minh không nói gì. Cậu đứng yên tại chỗ vài giây rồi lao thẳng tới chỗ thầy giáo. Tuy nhiên lần này cậu ấy không hề hắc hóa bản thân mà sử dụng cái bộ xương bị cho là mỏng manh dễ vỡ của mình để t·ấn c·ông.
Trong mắt cả lớp thì tốc độ của Bá Minh thuộc dạng đỉnh của chóp nhưng qua con mắt của thầy giáo thì nó là quá chậm. Dù vậy, Dave vẫn có thầm tán thưởng vì ở cấp độ này đã có tốc độ như vậy cũng là một điều đáng kinh ngạc.
Bởi vì sự chênh lệch về thực lực, Dave có thể dễ dàng né hết những cú đấm hiểm hóc của Bá Minh. Đến đây, thầy giáo lại có một cái nhìn khác về cậu ta. Thế đứng rất bài bản, mặc dù vẫn còn những lỗi nhỏ. Những đòn đánh cực kì dứt khoát, không hề đấm loạn hay có chút gì là tùy hứng cả, dường như cậu ta đã được huấn luyện từ trước vậy.
Học sinh đã nhiệt tình ra đòn như vậy, Dave cũng phải có món quá gì đó đáp lại chứ. Thấy ấy lách nhẹ đầu sang phải né nắm đấm của Bá Minh, tay trái đưa lên bắt lấy cổ tay cậu ta rồi nhấn mạnh xuống, tay còn lại lập tức ra đòn nhắm thẳng đến mặt. Tưởng chừng Bá Minh sẽ nằm đo ván thì nắm đấm kia lại chuyển hưởng đến ngực cậu ta. Thầy giáo thế mà lại thả tay kia của Bá Minh ra đồng thời mở rộng bàn tay đẩy nhẹ cậu ấy ra một đoạn.
Hành động khó hiểu này của thầy giáo khiến Bá Minh lúng túng không hiểu tại sao, bản thân nên làm gì tiếp theo. Không để cậu ấy phải suy nghĩ nhiều, Dave lập tức xoáy người đá chân nhắm thẳng đến ngực. Quá bất ngờ, Bá Minh chỉ có hứng trọn nó rồi văng xa vài mét.
Nhưng có lẽ là không sao đâu vì Dave đã khống chế lực lại rồi, chỉ là một cú đá chân bình thường thôi. Thấy ấy cũng chắc chắn rằng với cơ thể tuy yếu đuối kia sẽ chịu được đòn đó. Đến cả một tên t·ội p·hạm đỉnh cấp C còn chịu… Ờờờ~Mong sao là vậy…
Chứng kiến cảnh giao đấu trước mắt, đám học sinh thích thú không thôi. Đã thế khi thấy lớp trưởng bị đá văng, chúng còn hú hét cổ vũ các thứ, lại còn lôi cả kèn, trống ra mới ghê chứ.
Nhìn Bá Minh đang từ từ đứng dậy, Dave liền thở phào nhẹ nhõm. May là không sao.
Sau cú đá từ thầy giáo, cơ thể của Bá Minh chẳng có chút tổn hại gì. Vậy là nó cũng không đến nỗi tệ khi chưa hắc hóa như suy nghĩ của cậu ấy. Tốc độ và sức mạnh tuy không bằng lúc hắc hóa nhưng cũng chấp nhận được. Chỉ là cậu vẫn chưa biết sự chênh lệch giữa hai trạng thái thôi.
Thử nghiệm lần một đã xong. Giờ là thử nghiệm tiếp theo.
Bá Minh quay người nhìn thầy giáo. Cậu muốn nghiêm túc thật sự, từng đường vân đen theo đó chạy dọc bao bọc lấy cơ thể cậu.
Đứng từ xa, trông thấy sự thay đổi ngoại hình của Bá Minh, Dave hiểu rằng học trò của mình bây giờ mới thực sự nghiêm túc. Thầy giáo cũng nhận ra khí thế toát ra từ người cậu ta đã tăng lên so với trước rất nhiều, đặc biệt con người đỏ rực trong hốc mắt đen kịt, sâu hoắm kia là sao chứ. Nó khiến thầy giáo không rét mà run.
Những tiếng hò hét, cổ vũ bên ngoài cũng biến mất theo đó. Ai cũng ná thở theo dõi trận đấu chuẩn bị sắp diễn ra.
Không để mọi người chờ lâu, Bá Minh lập tức t·ấn c·ông.
Trong mắt cả lớp, Bá Minh đã biến mất tại chỗ từ lúc nào không hay, còn với thầy giáo cũng phải giật mình bất ngờ với tốc độ của một sinh được xếp vào lớp D này.
Đến gần, một cú đấm dứt khoát được tung ra nhưng không, nó lập tức lướt qua mặt thầy giáo một cách có chủ đích. Bá Minh ngay lập tức lấy chân trước làm trụ, tận dụng thêm cơ thể linh hoạt, dù đang ở thế khó nhưng cậu ta vẫn có thể xoay người 360 độ tung cước thẳng đến mạn phải đầu thầy giáo. Tuy bất ngờ vì độ biến ảo quá sức tưởng tượng, thầy ấy vẫn có thể lấy tay đỡ nó lại.
Dave lại nắm chặt lấy cổ chân Bá Minh rồi chuẩn bị ra đòn nhưng Bá Minh đã đi trước thầy ấy một bước. Chẳng hiểu sao dù cái chân kia đang bị giữ trên cao, cậu ta lại có thể lên gối bằng chân còn lại khiến thầy giáo cũng phải sững người lần nữa. Dave cũng phải toát mồ hôi hột vì những đòn đánh quá mức vô lý ấy, nó quá phản khoa học. Cái bộ xương CHẾT TIỆT!!!
Dần dần, những đòn đánh biến ảo ấy dần thay thế bằng những đòn đánh dứt khoát, có đường lối và chủ đích một cách rõ nét. Càng bất ngờ hơn là khi càng đánh, thầy giáo càng nhận ra đây chính là võ thuật cơ bản trong Lực lượng phòng vệ, thứ mà bất kì người lính nào khi nhập ngũ nào cũng ao ước được học. Dave chắc chắn bản thân không thể nhầm lẫn được vì những ngày tháng khắc nghiệt trong q·uân đ·ội, thầy ấy đã được một đàn anh trong Lực lượng phòng vệ dạy sơ qua, “Sau trận đấu mình phải hỏi cho ra lẽ mới được.”.
Lần này, Dave không còn né tránh nữa mà kết hợp t·ấn c·ông lẫn phòng thủ. Thầy ấy cũng cố gắng khống chế lại thực lực của mình nhưng đôi lúc khống chế hơi quá, Bá Minh lập tức chớp lấy cơ hội chiếm lại thế t·ấn c·ông, làm thầy ta chỉ có thể toàn tâm phòng thủ.
Những đòn võ Bá Minh tung ra cực kì nhuần nhuyễn, không chút sơ hở. Đã vậy những lúc thầy giáo rơi vào thế bị động, cậu ta tận dụng tốc độ của mình chỉ nhắm vào những nơi yếu hiểm. May mắn là thầy giáo có thể chất của một anh hùng cấp B nên mới có thể chịu đựng được hết những đòn đánh đó của cậu ta.
Quan sát cái màn giao đấu tuy không cân sức kia những cả lớp ai cũng mắt tròn mắt dẹt, miệng ngoác cả ra, bịch bỏng ngô trên tay rơi xuống lúc nào chẳng hay.
“Đậu xanh rau muống! Kia có phải là lớp trưởng lớp mình không vậy.”
“Này cũng quá vô lý đi.”
“Cao thủ! CAO THỦ! Nhất định phải bái sư.”
Bá Minh cứ như một con thiêu thân vậy, cứ b·ị đ·ánh bật ra ngoài rồi lại nhào vào không chút do dự. Dave cũng dần phát mệt vì đánh mãi, đánh mãi mà cậu ta chẳng có chút mệt mỏi hay tổn hại gì cả, hay đó là do cái ngoại hình kì lạ ấy nhỉ?
Đánh bật Bá Minh ra xa, thầy giáo vội vàng lên tiếng,
“Khoan! Đứng yên tại chỗ. Để thầy ra đòn chốt hạ.”
“Hả?”
Một chiếc răng nanh dần nhô ra từ miệng Dave, mắt phải trông càng dữ tợn, hệt như loài dã thú, cánh tay phải cũng theo to lên lạ thường, có vài chỗ trông như lông thú vậy.
Thấy sự biến hóa của thầy giáo, Bá Minh cũng sẵn sàng nghênh đón. Cậu đứng yên dồn lực, những đường vẫn đen dần rút hết về tay phải, sức mạnh đang cuộn trào trong cậu.
“Thầy tới đây.”
Waaaahhhh!
Hai người với khí thế hừng hực đồng thời hét lớn. Thắng thua sẽ quyết định tại đây.
Lạch cạch… lạch cạch…rắc…cạch!
Tiếng xương lạch cạch vang lên, chợt cánh tay phải của Bá Minh rơi cái bụp xuống đất trước sự ngỡ ngàng của thầy giáo và cả lớp.
“Ơ?”
Rồi cả cơ thể cậu ngã rạp xuống đất. Cậu ấy nằm bất động tại chỗ chẳng biết chuyện gì đang xảy ra.
Hành động đó khiến cả lớp cùng thầy giáo được phen hú hồn. Chừng 30 phút sau, may mắn là bằng một điều thần kì nào đó, cánh tay của Bá Minh đã gắn lại được và cậu ấy cũng có thể cử động lại một cách bình thường.
Buổi luyện tập tiếp tục được diễn ra dưới sự quát tháo của thầy giáo cùng những tiếng thở dốc đầy ướt át khi cả lớp bị phạt chạy thêm 15 vòng. Biết vậy vừa nãy không đứng hóng hớt…