Chương 19
Buổi luyện tập buổi chiều đã bắt đầu được hồi lâu nhưng cả lớp vẫn chẳng bóng dáng của Bá Minh đâu. Cuối cùng, họ quyết định luyện tập mà không có cậu ta.
Thầy giáo dạy thực chiến lớp họ ban nãy có đến nhưng ngay lập tức đã nhận ra sự tình trước mắt. Thầy ấy liếc nhìn đám học sinh bằng ánh mắt thất vọng rồi nói, “Các anh chị chiếm lại được sân tập rồi hẵng tìm tôi”. Nhìn thầy giáo rời đi, họ chỉ có thể tặc lưỡi mà bắt đầu tự luyện tập.
Lớp được chia làm hai nhóm, một nhóm do Jiho dẫn đầu luyện tập đối kháng với nhau, nhóm còn lại do Paul dẫn đầu và luyện tập theo “Muốn khỏe đẹp thì phải tập thể thao” - cái tên danh sách những bài tập mà Bá Minh cùng Paul và những người trong nhóm cùng nhau góp ý và hoàn thành vào chiều hôm qua cho những người tham gia vào trận đấu tuần sau.
Giữa lúc cả lớp đang hăng say luyện tập, một giọng lanh lảnh có phần mỉa mai truyền đến, quay ra thì thấy thầy giáo thực chiến lớp D4 - Dove Falcon đang dẫn theo lớp mình tiến đến đây.
“Ây da! Không biết cún con nhà ta chạy đi đâu mất mà để nhà cửa toang hoang thế này!”
Cả lớp cũng chả rõ thầy ấy đang nói tới ai nhưng sao thấy ta cứ như đang cố nói thật to để cho ai nghe được vậy.
“Hừ! Ta cũng không biết sao ở đây lại có còn gà đi nhầm chuồng. Chắc tại đi xin ăn đây mà."
Cả hai lớp lập tức hướng đến nơi phát ra giọng nói ấy và người đó không ai khác chính là giáo viên dạy thực chiến lớp D4.
Khác với vẻ ngoài lịch lãm có phần ẻo lả của thầy giáo lớp D4 khi trên tay luôn cầm một chiếc lược gỗ được chạm khắc tinh xảo, Dave Wolfinn – thầy giáo lớp họ lại sở hữu một cơ thể lực lưỡng cùng làn da ngăm đen khỏe khoắn. Cả cơ thể thấm đẫm mồ hôi vì buổi luyện tập ban nãy làm những múi cơ lấp ló đầy ma mị sau lớp áo ba lỗ mỏng manh, cộng thêm khuôn mặt nam tính bụi bặm càng khiến đám nữ sinh thích thú không thôi.
Thầy ấy nhẹ nhàng bước đến, ánh mắt dữ tợn trông hệt như một con dã thú nhìn thẳng vào đôi mắt luôn toát ra vẻ châm chọc của thầy giáo lớp C4.
“Dạo này có vẻ khỏe nhỉ?” Dave đấm nhẹ một cái vào ngực trái thầy giáo lớp D4.
Thầy giáo lớp C4 cười nhẹ rồi đấm lại một cái.
“Đằng ấy cũng khỏe phết nhở?”
Tưởng chừng như đó là hành động giao tiếp giữa những người bạn lâu năm không gặp nhưng không. Dave lại đấm thêm cái nữa nhưng mạnh hơn trước. Thầy giáo lớp C4 cũng không muốn chịu thiệt và đấm trả lại.
Hai người cứ cười cười, nói nói và trao nhau những nắm đấm đầy yêu thương như vậy rồi cuối cùng, họ lao vào đánh nhau ngay giữa khuôn viên trường mặc kệ những ánh mắt khó hiểu kém chút xấu hổ từ học sinh của mình.
Mặc kệ hai giáo viên có phần dở người của mình, cả hai lớp bắt tay làm quen rồi cùng nhau luyện tập như chưa nhìn thấy hành động đáng xấu hổ của giáo viên lớp mình.
Một lúc sau, cuộc chiến dở khóc dở cười của hai thầy giáo cũng chịu dừng lại. Ai nấy đều trông lấm lem bụi bẩn, đầu tóc bù xù, quần áo lôi thôi lếch thếch. Hai người mặc kệ vẻ ngoài của mình mà đi thẳng đến chỗ hai lớp đang đối chiến và cũng không quên ném cho nhau những ánh mắt thách thức đối phương.
Thầy Dave trực tiếp bảo học sinh đi theo mình đến một khu đất trống, cách xa lớp C4 rồi cho gọi cả những người còn lại của lớp mình đến.
Thầy ấy trưng ra bộ mặt nghiêm túc thường ngày rồi bắt đầu hỏi han tình hình của lớp và sau đó đưa ra những hướng dẫn cụ thể trước sự ngỡ ngàng của họ
Cả lớp ai cũng nhớ rằng thầy ấy bảo sẽ không chỉ dạy nếu lớp chưa lấy lại sân tập nhưng sao giờ lại dạy bọn họ nghiêm túc đến như vậy. Chắc chắn có điều gì đó mờ ám ở đây!
Quả đúng như vậy. Một số học sinh nhân lúc thầy Dave không để ý mà chạy sang hỏi lớp C4 thì biết được rằng lớp họ mới b·ị c·ướp sân tập, muốn giành lại phải đến đầu tuần sau. Thầy giáo lớp họ cũng không giấu diếm mà nói giữa họ đã có một vụ cá cược xem lớp nào sẽ giành được sân tập trước và giáo viên nào thua sẽ phải làm theo yêu cầu của người thắng.
Vậy là buổi luyện tập đầu tiên tiếp tục diễn ra trong sự nỗ lực tột độ. Dù chiến thắng có vì lợi ích của giáo viên nhưng ai cũng muốn đem lại vinh quang cho cả lớp.
…
“Chào xơ. Con mới về.”
“Ừm. Hôm nay con có đi làm không?”
“À hôm nay con nghỉ. Mai con mới đi làm.”
“Vậy con đi tắm cho mấy đứa nhỏ giúp sơ. Haruko vào đây với sơ.”
Nghe theo lời của Sơ, Haruko liền theo bà ấy vào trong nhà bếp. Marco thì đi lại sân sau tìm kiếm bộ xương quen thuộc. Cậu ấy có vài điều muốn hỏi nhưng có lẽ là không được rồi vì người cậu tìm không có ở đây. Cậu ta có đi hỏi Sơ thì biết được rằng Bá Minh chiều nay có ở đây nhưng đã đi đâu đó với bác Tuân rồi. Chắc đến tối mới về.
Marco cũng không hỏi gì thêm và đi tắm rửa cho mấy đứa nhỏ giúp Sơ. Nghĩ đến việc này cậu ấy lại thở dài ngao ngán. Tắm cho mấy đứa nhỏ cực lắm ai ơi…
Trời đã tối, trăng đã lên, sao đã sáng, Bá Minh mới chịu vác cái bộ xương tới. Cậu ngồi chơi với đám trẻ một lát rồi đi tới hỏi Marco,
“Đi dạo không?”
Trước câu hỏi có phần đột ngột của Bá Minh, Marco vẫn ậm ừ đồng ý.
“Còn Haruko thì sao?” Bá Minh hỏi tiếp.
“Thôi cứ để em ấy chơi bài với tụi trẻ đi.”
“Cũng được.”
Nói rồi hai người chào Sơ và bắt đầu đi dạo dưới những ánh đèn đường, cạnh những tòa nha xa hoa tráng lệ.
Đi được một đoạn, Bá Minh dường như đoán được Marco muốn nói điều gì đó nên cậu đã lên tiếng hỏi trước.
“Muốn hỏi gì à?”
“À ờ.” Phải mất một lúc lâu, Marco mới nghĩ ra được điều mình muốn hỏi. Có lẽ cậu ta còn bận sắp xếp lại câu từ cho hợp lí.
“Chiều nãy sao cậu không đi học?”
“Có tí việc thôi.”
“Ừm.”
“Hôm nay lớp có gì vui không? Kể coi.”
Dường như Marco chỉ mong đợi câu hỏi đó từ Bá Minh. Cậu ta bắt đầu thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên lớp, từ buổi dạy về phân loại siêu năng lực của cô giáo, rồi đến cuộc thi ăn burger của Alex và Bruno khiến cả lớp có một trận cười đau cả bụng… Cậu ta cứ kể, kể rất nhiều là đằng khác, thao thao bất tuyệt về đủ thứ trên lớp. Đây là lần đầu tiên Bá Minh thấy Marco như vậy. Cậu ta hệt như một đứa trẻ phát ra những thứ mới mẻ trong cuộc đời của chúng vậy.
Ngày hôm sau…
Cô chủ nhiệm tiếp tục khai thông kiến thức về siêu năng lực cho học sinh mặc dù đó chỉ là những kiến thức cơ bản, mặc dù có thể có những người đã tìm hiểu từ trước đó rồi, tất nhiên là ngoại trừ Bá Minh. Và một điều đáng lưu tâm và sốc hơn cả đó chính là bắt đầu từ tuần sau, nhà trường sẽ áp dụng các môn học khác vào dạy học kết hợp cùng việc huấn luyện nhằm nâng cao chất lượng anh hùng được đào tạo. Cả lớp nghe được tin này thì nháo nhào cả lớp, theo họ biết được thì từ trước đến nay đâu có tiền lệ như vậy, tại sao năm nay lại chơi lớn như vậy chứ. Nghe cô giáo nói tiếp thì mới biết được đó là quy định từ Tổng bộ, họ chỉ có thể ngậm ngùi chấp nhận việc này. Biết vậy lúc trước đã học chăm chỉ…
Nhân lúc giờ ra chơi, Bá Minh tìm gặp cô chủ nhiệm. Cậu không hề giấu diếm mà kể với cô giáo từ việc tại sao cậu có bộ dạng này đến cách phát huy sức mạnh của nó và cậu muốn nhờ cô tìm hiểu về thứ năng lực này. Tất nhiên có vài thứ cậu biết không nên nói ra vào lúc này.
Bá Minh cũng đã nhờ bác Tuân tìm hiểu giúp mình nhưng có lẽ vì bận rộn với đống công việc nên cậu vẫn chưa nhận được phản hồi gì từ bác ấy.
Về vấn đề này của Bá Minh, cô chủ nhiệm cũng đã xem qua về hồ sơ ghi chép được lấy từ Cục quản lí Dị nhân. Trong phần đánh giá về siêu năng lực chỉ có vài dòng đơn giản nói đến độ cứng đáng kính ngạc của cơ thể, còn lại cũng chả có gì đáng chú ý. Cô ấy cũng đồng ý tìm hiểu giúp Bá Minh đồng thời gợi ý đến việc cậu ta hãy thử hỏi ý kiến của thầy Jashon - bác sĩ của trường, một người sở hữu siêu năng lực trị thương mạnh mẽ cùng vốn kiến thức không ai ở trường này dám đứng trước mặt thầy ấy nhận làm số 1.
Gửi lời cảm ơn đến cô chủ nhiệm, Bá Minh liền rời đi. Muốn trở nên mạnh hơn điều đầu tiên chính là phải hiểu rõ bản thân mình như thế nào nhưng dù vậy cậu vẫn chưa có câu trả lời thỏa đáng cho việc này. Có lẽ cậu đã quá vội vàng và hơn hết, cậu nên tập trung cho chuyến đi vào cuối tuần này.
Đi từ xa, Bá Minh chợt bị thu hút bởi đám đông đang tụ tập trước cửa lớp mình. Cậu nhanh chóng lách qua đám đông bước vào lớp.
Để ý xuống cuối lớp, một tên học sinh lạ mặt với mái tóc xanh lam đậm đang đứng đó. Hắn ta dùng ánh mắt lạnh nhạt nhìn thẳng vào Haruko, còn cô nàng không dám hé nửa lời, đầu cúi gằm xuống đất, hai tay vân vê liên tục như đang sợ điều gì đó.
Tên kia vẫn đứng yên đó cho tới khi chuông báo vào học vang lên. Hắn vẫn dùng ánh mắt đó quay sang nhìn Marco đang đứng không xa với vẻ mặt khó chịu. Nhưng chỉ vài giây sau, sắc mặt Marco như tái nhợt đi, trên trán còn lấm tấm không ít mồ hôi.
Hắn vẫn không nói gì, chỉ liếc nhẹ Haruko lần nữa rồi lập tức xoay người rời đi.
Ngay khi hắn ta rời đi, đám đông liền trở nên ồn ào. Ai nấy cũng bàn tán về lí do tại sao một người như hắn ta lại đến lớp D4 yếu kém này. Rồi những hành động khó hiểu của hắn ban nãy là sao chứ…
Còn riêng Bá Minh, thứ thu hút sự chú ý của cậu chính là ngọn lửa đen kịt bao trùm khắp cơ thể hắn ta. Cậu chắc chắn không ai thấy ngọn lửa đó ngoài cậu. Đó chính là ngọn lửa của những cảm xúc tiêu cực nhưng… Tại sao hắn ta lại phải hành động như vậy?
Bỏ qua đống suy nghĩ ấy, Bá Minh tiến đến chỗ Marco hỏi han tình hình nhưng thứ cậu nhận lại chỉ là cái lắc đầu không có gì, còn Haruko cũng chẳng khác là bao.
Bá Minh lại kéo Paul đến để hỏi xem tên vừa rồi ra ai. Paul cứ nghĩ đến tên đó là rùng mình. Hắn ta là Yaoi Kiratsu, “học sinh mới” chuyển đến đã được xếp vào lớp B1, cũng vì thế mà hắn không nhận được mấy thiện cảm từ đám học sinh cùng lớp. Ngày đầu tiên hắn chỉ lầm lì không nói gì nhưng qua ngày thứ hai, hắn đã thách đấu với cả lớp, chuyện đáng sợ hơn chính là hắn đã đánh bại toàn bộ mà không đổ chút mồ hôi nào. Đã thế hôm sau hắn còn thách đấu luôn với trùm trường và tất nhiên là hắn đã chiến thắng một cách dễ dàng rồi lên nắm chức trùm trường rồi. Nhưng có vẻ như hắn ta không thích tên gọi đó cho lắm.
À hôm nọ Paul còn biết được cái tên bắt nạt Haruko không hiểu sao bị tên đó chặn giữa đường đánh cho nằm viện đến giờ còn không rõ sống c·hết.
Đó là về thực lực, còn về gia thế thì mới đây thôi họ mới biết được hắn là con trưởng của gia tộc Kiratsu xếp thứ ba trong ngũ đại gia tộc của khu vực trung lưu. Từ khi sinh ra hắn đã được gắn mác là con NHÀ NGƯỜI TA, học giỏi, đẹp trai, đã thế còn vừa là thợ săn, vừa là anh hùng,... Tại sao ông trời lại có thể bất công đến như vậy? Tại sao ngài có thể bỏ qua sự hiện diện của mình được chứ? Nhưng càng nghĩ càng thấy tức…
Ờờờ~ Có vẻ như Paul đang đi hơi xa khỏi vấn đề nhưng Bá Minh cũng đành chịu, tính cách của Paul là vậy nên cậu chỉ có thể đứng đó và lắng nghe hết những lời than vãn lâm li bi đát của cậu ta.