Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 1




Chương 1

Trên chiếc tháp đồng hồ giữa lòng thành phố, 12 giờ vừa điểm thì nó chợt ngừng hoạt động. Mọi thứ diễn ra giữa chốn phồn hoa đô thị cũng theo nó mà dừng lại một cách bất thường.

Không! Phải nói là toàn bộ trái đất đều như vậy, ngoại trừ con người. Con người chẳng thể tin vào điều đang diễn ra trước mắt mình. Điều vừa xảy ra đã vượt ngoài trí tưởng tượng và tầm hiểu biết của họ.

Họ tò mò đi lại sờ mó, ngắm nghía xung quanh. Cây ngừng rung, gió ngừng thổi, đàn chim bồ câu giang rộng đôi cánh chuẩn bị bay đi. Giọt nước mưa dừng lại giữa không trung trông như viên đá quý được gia công tỉ mỉ. Ngay cả những hạt bụi ngày thường khó thấy thì giờ đều có thể trông thấy rõ nét. Mọi thứ trông thật sinh động.

Lẽ nào họ không hoảng sợ, không lo lắng? Tất nhiên là họ có nhưng những cảm xúc tiêu cực ấy ngay sau đó như thể có cánh mà bay đi đâu mất.

Nhiều người nhanh chóng rút điện thoại mình ra để ghi lại khoảnh khắc ấn tượng này. Thế nhưng, điện thoại của họ lại báo lỗi khi lưu tấm hình vừa chụp hay video mới quay vào máy và họ cũng không hề biết rằng, vì tính tò mò mà họ đã quên mất rằng mạng lưới liên lạc trên toàn thế giới đã nhiễu loạn. Sau cùng, nhiều người cũng phát hiện ra điều đó. Họ cố gọi cho người thân nhưng đáp lại chỉ là những tiếng rè rè đến rợn người.

Bất ngờ này nối tiếp bất ngờ khác. Một dải năng lượng tựa cực quang huyền ảo dựng lên, chia cắt những dãy núi cao chọc trời, những sa mạc nóng bỏng bất tận và vùng biển cả bao la, rộng lớn... Con người cũng theo đó chìm vào giấc ngủ cùng một màn năng lượng bao bọc lấy họ.

Thời gian chậm rãi trôi qua. Mọi thứ lại quay về trạng thái ban đầu vốn có của nó. Con người cũng tỉnh dậy sau giấc ngủ dài.

Ngay khi tỉnh dậy, nhiều người cảm nhận được thứ sức mạnh kì lạ đang cuộn trào trong người mình. Cái thứ sức mạnh ấy dường như khiến cơ thể họ có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy. Đột nhiên, cơ thể họ được bao bọc trong thứ ánh sáng kì lạ, thoạt nhìn như cái kén và không quá vài giây, một tiếng răng rắc vang lên, từng vết nứt dần xuất hiện. Cuối cùng, khi màng bọc tan biến hết, con người bước ra với một vẻ mặt khó tin.

Họ đang sở hữu siêu năng lực.

Sở hữu siêu năng lực, con ác quỷ trong con người theo đó trỗi dậy. Chúng lợi dụng siêu năng lực của mình g·iết người, c·ướp c·ủa, làm đủ mọi tội ác... chỉ để thoả mãn con ác quỷ của bản thân.

Tất nhiên, dù chưa kịp thích nghi với sự biến đổi chóng mặt này, chính phủ các nước vẫn huy động q·uân đ·ội ra ngăn chặn những cuộc tàn sát vô nhân tính, nhưng chẳng bõ bèn gì. May thay, không phải ai sở hữu siêu năng lực cũng là kẻ ác, vẫn có những con người sở hữu siêu năng lực dám đứng lên chống lại chúng, giành lại hoà bình cho người dân, để rồi sau này được ca tụng với cái tên Anh Hùng.

***

Reeng~~~

"Được rồi! Hôm nay là ngày cuối cùng chúng ta gặp nhau. Cô chúc các em đỗ vào trường bản thân mong muốn, sớm hoàn thành giấc mơ thuở nhỏ!"

Bộp~Bộp~Bộp~



Đám học sinh ngồi dưới đợi cô nói xong liền vỗ tay rào rào. Trong lúc đó, ta có thể thấy rõ được những nét vui có, buồn có của đám học sinh. Chúng vui vì cuộc đời chúng sắp bước sang trang mới, buồn vì sắp phải xa bạn bè, thầy cô. Nói chung là muôn hình vạn trạng.

"Clay! Đi làm ván game cuối nào."

"Haha. Ok! Let's go."

...

"Đi học nhóm không Fiona?"

"Tớ xin lỗi nha! Hôm nay nhà tớ có việc bận rồi."

"Ò! Vậy tụi mình đi đây."

Khác với sự ồn ào trước khi chia tay của bạn học, cậu học sinh bàn cuối vẫn chống cằm nhìn xa xăm ra ngoài cửa sổ. Chắc nhiều người sẽ nghĩ cậu ta bị cả lớp cô lập, nhưng không, chỉ là cậu kiệm lời thôi.

“Bá Minh ơi! Đi chơi với mình đi."

Đúng vậy, cậu học sinh này là Bá Minh, Trần Bá Minh. Cậu ấy là nam sinh duy nhất đứng top 2 trong các kì thi, chỉ đứng sau thiên kim tiểu thư Fiona. Sở hữu một khuôn mặt điển trai, làn da trắng mịn, mái tóc đen tuyền cùng đôi mắt băng lãnh, cậu đã đốn gục bao nữ sinh trong trường và khiến đám nam sinh cay cú không thôi.

Còn người con gái vừa gọi Bá Minh là Hi Vũ. Cô ấy là một trong năm hoa khôi của trường với mái tóc màu hồng đặc trưng được cắt ngang vai và gương mặt ngây thơ vô số tội khiến bao chàng trai ngày mong đêm nhớ.

"Không."

"Đi mà!" Cô nàng vừa nói vừa cạ cạ cặp bưởi tự hào của mình vào tay Bá Minh.

"Có chân tự đi."

Nói xong, Bá Minh liền xách cặp đi ra khỏi lớp, mặc kệ Hi Vũ lẽo đẽo theo sau.



Bá Minh vừa đi, bên ngoài lớp đã xuất hiện một đám người của lớp B. Dẫn đầu là tên nhìn cái đã biết là công tử bột.

"Đại ca! Tại sao...

"Đừng nói gì hết! Lên sân thượng với tao."

"Dạ vâng!"

Ra ngoài cổng trường, cô nàng Hi Vũ kia vẫn lẽo đẽo theo sau Bá Minh. Nhận thấy rắc rối vẫn bám theo mình, cậu giận dữ quát lớn.

"Tai cô bị điếc à! Tôi nói không là không. Chậc. Phiền phức."

Bá Minh nói xong liền hoà mình vào dòng người tấp nập mà rời đi. Cậu cáu gắt như vậy đơn giản vì cậu ấy ghét loại con gái giả tạo như Hi Vũ. Việc hai người có thể bắt chuyện với nhau chỉ vì họ là bạn cùng lớp.

Bị Bá Minh quát như vậy, Hi Vũ cuối cùng cũng chịu dừng lại. Thấy bóng lưng cậu ấy khuất dần sau đám đông, cô nàng liền lộ ra bản chất thực sự. Gương mặt ngây thơ thường ngày đã biến mất, thay vào đó là bộ mặt xảo trá. Nhìn về hướng Bá Mình vài giây, cô ta liền quay ngoắt người đi về phía trường học.

...

Cạch~

Cánh cửa gỗ cũ kĩ hé mở, từng tia nắng buổi chiều tà chen nhau ùa vào khiến căn nhà như bừng tỉnh sau giấc ngủ đông.

"Đã bao lâu rồi nhỉ?" Bá Minh nói với ánh mắt đượm buồn khi bước vào căn nhà cũ kĩ. Từng tiếng cót két vang lên theo những bước chân của cậu.

Bao nhiêu năm rồi nhỉ? Bá Minh cũng không rõ nữa. Có lẽ 5 năm đã trôi qua, một quãng thời gian không dài cũng không ngắn. 5 năm Bá Minh không đặt chân vào ngôi nhà thân thương này dù là một lần, cậu chỉ dám ngắm nhìn nó từ bên ngoài với vẻ mặt buồn bã. Có lẽ lần này cậu đã lấy hết can đảm để có thể đối diện với nó.

7 năm trước...

“Minh ngoan! Ba mẹ phải đi công tác vài ngày. Con tự chăm sóc bản thân được không?" Người mẹ hỏi với ánh mắt trìu mến.



"Được ạ!” Bá Minh gật đầu chắc nịch.

"Hahaha! Minh nhà ta giỏi quá." Người cha xoa đầu cậu nói.

"Vậy ba mẹ đi đây! Bye bye."

"Bye bye!"

Cánh cửa gõ dần khép lại, Bá Minh buồn rầu bước vào bật TV xem bộ phim siêu anh hùng mình yêu thích.

"Chắc ba mẹ về sớm thôi." Bá Minh tự nhủ.

Ngồi xem bộ phim mình yêu thích nhưng Bá Minh lại cảm thấy bồn chồn mãi không nguôi. Cậu thắc mắc tại sao hôm nay bản thân lại bị như vậy, mọi lần ba mẹ đi công tác có vậy đâu. Rồi cậu lại nghĩ đến việc ba mẹ đi công tác mà sao lại mặc những bộ đồ thật kì lạ, lại còn vác theo sau lưng hai cái hộp rất dài. Ý nghĩ đó của Bá Minh liền bay đi đâu mất khi bộ phim cậu xem đang đến hồi gay cấn.

Thời gian thấm thoát trôi qua. Đã 2 tuần rồi mà ba mẹ cậu chưa về, Bá Minh rất giận họ. Đang giận dỗi ba mẹ, cậu lập tức hí hửng khi nghe thấy tiếng chuông vang lên. Cậu chạy một mạch ra mở cửa, trong lòng không thể giấu nổi sự vui sướng. Cánh cửa mở ra, trái với suy nghĩ của Bá Minh rằng ba mẹ cậu đã về, trước mặt cậu lại là chú Tư, em ruột của ba cậu. Thấy đứa cháu đáng thương đang ngơ ngác nhìn mình, chú Tư liền ôm chầm cậu vào lòng.

"Ba mẹ con đi rồi! Họ đi thật rồi." Chú Tư nghẹn ngào.

Ban đầu, Bá Minh còn không hiểu cái gì nhưng sau khi nghe chú Tư giải thích một hồi, cậu đã nhận ra hiện thực tàn khốc rằng ba mẹ đã ra đi mãi mãi vì t·ai n·ạn xe hơi. Cậu khóc rống lên, nước mắt dàn dụa không ngừng tuôn rơi. Chú Tư ôm cậu vào lòng an ủi, vỗ về.

"Ngoan! Chú thương."

Bá Minh cứ khóc mãi đến nỗi th·iếp đi. Thế nhưng, cậu lại không hề biết rằng người chú của mình đã rời đi với một nụ cười nham hiểm.

Vài ngày nữa nhanh chóng trôi qua, ba mẹ cậu xác định đã ra đi nhưng Bá Minh vẫn không muốn chấp nhận sự thật cay đắng ấy. Cậu không đến dự đám tang của họ, tự nhốt mình trong căn nhà u tối, c·ách l·y hoàn toàn với xã hội. Hai năm bị nỗi đau gặm nhấm trôi qua, Bá Minh quyết định vực dậy để ba mẹ có thể yên lòng nơi thiên đường. Giờ đây cậu đã 10 tuổi nhưng vẻ ngoài lại chẳng phải một đứa trẻ vô ưu, vô lo mà là sự trưởng thành hơn những đồng bạn cùng trang lứa. Cậu quyết định ghé thăm nơi an nghỉ của cha mẹ rồi rời xa căn nhà đầy kỉ niệm vui vẻ này và chuyển đến ở trọ...

5 năm nữa trôi đi lạnh lùng và nhanh chóng...

Với số tiền kiếm được nhờ công việc tại một quán cafe, cứ cách vài tháng, Bá Minh sẽ nhờ người quét dọn ngôi nhà, nhưng hôm nay, cậu sẽ đích thân làm việc đó.

“Phù ~ Cuối cùng cũng xong.”

Bá Minh quay người nhìn xung quanh một lần nữa. Mọi thứ trong căn nhà đã trở nên gọn gàng, sạch sẽ dưới bàn tay của cậu. Thu dọn thêm đôi chút, Bá Minh liền cất bước rời đi, tiến về cánh cửa gỗ với bao thử thách đang chờ phía trước nhưng trước lúc đó, cậu không quên để lại lời tạm biệt.

“Con xin lỗi... Ba mẹ mạnh khỏe nhé!”