Chương 18
Đến những tiết sau, cô giáo tiếp tục giới thiệu những dạng siêu năng lực ít gặp và giải đáp những thắc mắc của cả lớp. Đặc biệt cô ấy còn đề cập đến những siêu năng lực đáng sợ được xếp vào dạng God.
Chính cái tên đã nói lên tất cả. Đó là những siêu năng lực được ví như sức mạnh của các vị thần. Chúng có sức phá hủy kinh hoàng hoặc có thể đem lại sự diệt vong cho loài người. Lịch sử đã ghi nhận một tên t·ội p·hạm sở hữu siêu năng lực mang khả năng "dời non lấp bể".
Năng lực có thể coi là siêu năng lực Elementals nhưng khi thêm từ God vào đó, nó lại hoàn toàn khác.
Trong một lần chạy trốn sự truy đuổi của đám cảnh sát, trông thấy người anh em vào sinh ra tử nhiều lần b·ị b·ắn c·hết ngay trước mặt, thứ cảm xúc thù hận từ sâu thẳm trong tên t·ội p·hạm trỗi dậy, lấn át lấy hắn ta, ánh mắt dữ tợn hằn lên từng tia máu. Hắn hét lớn một tiếng, một vết nứt lập tức tách đôi con hẻm, kéo dài vài trăm mét, mặt đất rung lắc dữ dội. Những tòa nhà xung quanh không chịu nổi dư chấn thay phiên nhau đổ sập xuống đè bẹp nhóm cảnh sát và người dân đi trên đường. Khói bụi mù mịt, tiếng la hét thảm thiết vang lên khắp nơi. Hắn ta lại vung tay một lần nữa, hàng trăm cột đất nhọn hoắt đâm ra từ mặt đất, đâm thủng cơ thể những người dân xấu số.
Vài giây kinh hoàng trôi qua, tên t·ội p·hạm thế mà lại tỏ ra sợ hãi. Hắn hanh chóng bò ra khỏi đ·ống đ·ổ n·át rồi bỏ chạy.
Mấy ngày sau, vùng ngoại ô thành phố vang lên những t·iếng n·ổ lớn, dư chấn còn truyền đến cả trung tâm thành phố. Đến nơi, các anh hùng và cảnh sát đã chứng kiến một cảnh tượng kinh hoàng đến rợn người. Có mấy cảnh sát tập sự còn không chịu nổi mà nôn thốc nôn tháo.
Trước mặt họ chính là bảng tên xinh đẹp của thị trấn nhưng phía sau nó lại chẳng phải một thị trấn nữa. Tất cả mọi thứ đều bị san phẳng. Nhà cửa, cây cối, phương tiện chẳng cái nào còn nguyên vẹn. Xác người bị dập nát không thể nhận dạng, máu tươi chảy thành dòng, loang lổ khắp nơi
Qua điều tra, thủ phạm được xác định không ai khác chính là tên t·ội p·hạm hôm trước. Các anh hùng ra sức truy vết và vài ngày sau, họ tìm được một hang động khổng lồ sâu dưới lòng đất. Không cần phải tìm kiếm thêm, họ đã nhìn thấy tên t·ội p·hạm g·iết người đáng ghê tởm. Chính hắn đã s·át h·ại toàn bộ người dân của 4 thị trấn vùng ngoại ô không chút ghê tay. Đã thế người dân 2 trong 4 thành phố còn bị phanh thây, mổ xẻ, treo xác trên những cọc đất nhọn đầy ghê rợn. Hàng nghìn con quạ bay kín cả vùng trời...
Hắn ta ung dung ngồi trên một ụ đất cao như một cái ngai vàng và dương ánh mắt khinh bỉ như một vị thần đang soi xét những tên phàm nhân đang không chút run sợ hay tỏ lỏng thành kính ở dưới kia. Trong mặt hắn, những tên kia chẳng khác nào những còn giòi bọ đục khoét cây cối, phải g·iết, phải diệt bằng sạch, phải run sợ trước sức mạnh của ***.
Nhóm anh hùng nhanh chóng báo tin về hiệp hội và bắt đầu nói những lời thoại mà những anh hùng vẫn hay làm.
Phải một lúc sau đám anh hùng mới ngừng nói những lời hoa mĩ, vô dụng. Tên t·ội p·hạm cũng đứng dậy, đám anh hùng lập tức tỏ ra cảnh giác.
Ầm một tiếng, nhóm anh hùng đã bị những bức tường đất xung quanh dập nát mà không kịp phản kháng. Nhìn đám xác c·hết đen đủi kia, trong ánh mặt tên t·ội p·hạm lộ ra vẻ thoả mãn.
Từng lớp đất phía trên dần tách ra, ụ đất dưới chân hắn cũng nâng lên đưa hắn lên mặt đất . Lên tới nơi, đón tiếp hắn là hàng trăm chiến sĩ được trang bị kĩ càng và đã sẵn sàng cho một cuộc chiến sinh tử. Họ khoác trên mình bộ quân phục rằn ri cùng ngồi sao vàng sáng chói bên ngực trái, ánh mắt không chút run sợ hướng đến t·ên s·át n·hân kia. Họ đồng loạt hô lớn tăng cao sĩ khí rồi lao thẳng đến chỗ t·ên s·át n·hân.
Tên t·ội p·hạm vẫn đứng đó, các anh hùng ngày một lại gần hắn. Bỗng lúc đó, hàng trăm còn quái vật khổng lồ bằng đất bất ngờ hình thành giữa trận thế. Các chiến sĩ không vì thế mà nao núng. Không hề t·ấn c·ông đơn lẻ mà hợp sức, hỗ trợ lẫn nhau đánh bại từng con quái vật, cùng nhau tiến thẳng tới chỗ tên t·ội p·hạm.
Tên t·ội p·hạm chỉ cười khinh. Hắn giậm nhẹ một chân, một làn sóng xung kích cuốn theo hàng tấn đất đá ào đến như những con sóng đập văng những chiến sĩ ra xa. Có những chiến sĩ xấu sổ không tiếc thân mình bảo vệ cho đồng đội mà bị "biển đất đá" nuốt trọn.
Giữa lúc những chiến sĩ đang bị lép vế. Một thân hình cao to gần 2 mét với bộ quân phục tương tự lao đến hùng hục như một con trâu lực lưỡng. Tên t·ội p·hạm chỉ 1 phút lơ đãng đã bị người đàn ông tiếp cận nhưng hắn ta vẫn không chút chùn bước. Một bức tường đất đá lập tức dựng lên trước mặt hắn.
Ông ấy vung tay giáng một đấm, bức tường đất chắn trước mặt tên t·ội p·hạm lập tức vỡ vụn. Hắn ta lại tạo ra thêm vài bức tường đất vững chắc nhưng lại chẳng thể cản nối từng nắm đấm mạnh mẽ của vị quân nhân. Sau cùng với sự t·ấn c·ông dồn dập, ông ấy đã bắt được cánh tay của hắn rồi xoay người ném mạnh hắn ta ra ngoài phạm vi chiến trường khốc liệt.
Với tốc độ tuyệt vời của mình, ông ấy đã bắt kịp được hắn ta rồi đan hai tay lại và giáng một kích vào thẳng bụng hắn. Ầm một tiếng, đất đá xung quanh vỡ vụn, tên t·ội p·hạm bị ghim sâu vào mặt đất. Khói bụi mù mịt.
Không để tên t·ội p·hạm làm gì thêm, vị quân nhân vung tay thổi bay đám khói bụi rồi lao vào liên tục giáng lên người hắn những cú đấm mạnh bạo không hề thương tiếc. Mặt đất xung quanh chấn động kịch liệt.
Hứng trọn làn “mưa bom bão đạn” nhưng tên t·ội p·hạm vẫn chẳng hề hấn gì. Cơ thể hắn cứ như làm bằng đất vậy, cứ đấm nát phần này rồi nó lại xuất hiện một lợp đất và phục hồi lại cơ thể.
Vị quân nhân biết rõ điều đó nhưng ông ấy vẫn cứ điên cuồng nện xuống những nắm đấm như nã pháo của mình. Chợt hàng trăm cột đất nhọn hoắt không biết từ đâu lao như tên bắn đến chỗ hai người nhưng dường như chúng chỉ nhắm đến vị quân nhân. Ông ấy vội nhảy lùi ra sau, vừa né tránh vừa đấm vỡ chúng.
Đang chú tâm tránh né những “chiếc gai nhọn” c·hết người, ông ấy vừa ngẩng đầu lên thì đập vào mắt là một quả cầu đất khổng lồ. Nó to đến nỗi che khuất cả ánh mặt trời, trông hệt như hiện tượng nhật thực vậy.
Những tưởng với kích thước to lớn kia, tốc độ của nó sẽ rất chậm nhưng nào ngờ, nó bay đến với tốc độ chóng mắt. Vị quân nhân quá bất ngờ nên không kịp tránh né. Ông ấy chỉ có thể cường ngạnh chống đỡ lại sức ép từ nó.
Roạc một tiếng, chiếc áo lập tức rách tung để lộ một cơ thể cường tráng với những múi cơ săn chắc. Hai chân bước rộng làm trụ, hai cánh tay gồng lên và đón nhận lấy sức nặng từ “mặt trăng thu nhỏ”. Mặt đất dường như chẳng thể chịu nổi mà nứt toác ra, hai chân của vị quân nhân ghim thẳng xuống đất.
Vị quân nhân cũng không thể nào chống cự nổi sức nặng từ nó. Ông ấy đã ngã rạp ra đất, gân xanh nổi đầy trán, một dòng máu đỏ đã rỉ ra từ khóe miệng nhưng ông vẫn không hề từ bỏ mà gắng gượng chống đỡ.
Tưởng chừng mọi thứ sẽ kết thúc tại đây, một cánh tay chợt xuất hiện và chạm vào người vị quân nhân rồi hai người ngay lập tức biến mất.
Quả cầu chạm đất, một t·iếng n·ổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội. Dư chấn đốn ngã hàng loạt cây cối trong bán kính trăm mét, chim chóc bay loạn xạ.
Cách nơi đó không xa có một cậu thanh niên cũng mặc trên mình bộ quân phục và đang cố đỡ lấy cơ thể to lớn của vị quân nhân kia. Qua đó có thể đoán được rằng cậu thanh niên kia chính là người đã cứu ông ấy giữa lúc ngàn cân treo sợi tóc.
“Sao lần nào bác cũng hành động khi chưa có lệnh vậy?” Cậu thanh niên cau mày nói.
“Bác không thể-”
Lời còn chưa kịp dứt, hai người đã bị một bóng đen khổng lồ quật bay vài km. Thứ đó nhanh đến nỗi vị quân nhân chỉ có thể mặc kệ bản thân mà ôm lấy cậu thanh niên.
…
“Bác Kha! Bác Kha! Bác có ổn không?” Cậu thanh niên gượng dậy nói với ánh mắt lo lắng.
Giờ đây trên người vị quân nhân chi chít v·ết t·hương, máu tươi dính đầy người. Tay phải đã gãy vì vụ va đập, chân thì bị trật khớp, cơ thể còn gãy thêm vài cái xương.
“Không sao, không sao.” Vị quân nhân biết rõ tình trạng của mình nhưng vẫn cố tỏ ra mình ổn.
“Đợi cháu chút.”
Nói rồi, cậu thanh niên bắt đầu nhắm mắt cảm nhận vị trí đã lưu của mình để có thể dịch chuyển hai người đến đó. “Quái lạ! Sao nó ngày càng lại gần vậy.”
Vừa mở mắt ra, đập vào mặt cậu ta là hai quả núi khổng lồ đang lơ lửng ngay trên đầu. Cậu thanh niên đứng ngây người không nói nên lời, còn vị quân nhân gắng gượng kéo theo cậu ta để chạy trốn.
Vị quân nhân nhận ra cậu thanh niên dường như không thể sử dụng năng lực dịch chuyển vì mỗi lần như vậy, cậu ta đều đọc một thứ mật mã rất kì lạ và cả hai sẽ dịch chuyển đến vị trí đã lưu. Cậu ta thường lưu vị trí ở những ngọn núi cao vì cậu ấy có thể cảm nhận nó dễ dàng hơn. Qua đó có thể chứng tỏ vị trí nằm ở một trong hai quả núi kia hoặc cũng có thể có điều gì đó đang cản trở khả năng cảm nhận của cậu ta.
Ông ấy chạy không phải vì s·ợ c·hết mà là sợ cậu thanh niên này không chịu nổi sức nặng từ hai quả núi kia mà thịt nát xương tan nhưng có vẻ như tên t·ội p·hạm lại không muốn tha cho hai người. Một quả núi đang dần dần ập xuống chỗ họ.
Cậu thanh niên cũng lấy lại được tinh thần và vội vã nói,
“Cháu không cảm nhận được vị trí đó nữa.”
“Mau thử lại đi. Cả hai sắp được đi tàu ngầm sáu tấm rồi đấy!”
“Đợi cháu chút!”
Nghe theo lời thúc giục có phần đen đủi có vị quân nhân, cậu thanh cố nhắm mắt cảm nhận lại vị trí một lần nữa. Có lẽ ban nay vì quá bất ngờ và sợ hãi nên trong nhất thời, cậu ta mới không cảm nhận được vị trí đó. May mắn lần này nhờ tập trung cao độ nên cậu ta đã tìm được vị trí dịch chuyển nhưng đáng tiếc thay nó lại nằm trên quả núi đang chuẩn bị đè bẹp họ.
“Được đến đâu hay đến đó. Anh Trường đẹp trai siêu cấp vip pro bá đạo trên từng hạt gạo.”
Đọc xong câu tự luyến, hai người lập tức dịch chuyển lên sườn núi nhưng chưa kịp ổn định lại cơ thể, mặt đất đã rung lên dữ dội, cây cối phía dưới bị những trận cuồng phong xới tung khỏi mặt đất.
“Chuẩn bị dù lượn đi.”
“Hả?”
“Nhanh cái tay lên!”
Lời vừa dứt, hai cái dù lượn đã xuất hiện trước mặt họ. Cậu thanh niên lại nghe theo lời của vị quân nhân và mặc nó lên nhưng chưa kịp hỏi gì thêm, cậu ta đã bị ông ấy dùng tay trái nhấc bổng lên và ném đi như phóng một cái máy bay giấy vậy.
Làm xong chuyện đó, vị quân nhân vừa quay đầu lại để tìm bóng dáng của tên t·ội p·hạm thì bắt gặp quả núi thứ hai lao đến.
Vị quân nhân chỉ có thể dùng cánh tay còn lại chắn trước cơ thể nhưng dù vậy, ông ta vẫn bị nó đập bay ra xa, lao vun v·út giữa không trung, lướt qua cả cậu thanh niên rồi ghim thẳng vào một vách núi.
Vết thương chồng chất v·ết t·hương, trông ông ấy giờ đây cực kì thê thảm. Đầu tóc bù xù, máu me đầy người, cơ thể cũng vô lực nhưng ông ấy vẫn cố cười khẩy một cái rồi tự giễu bản thân, “Ha! Biết thế vừa nãy không chạy ra sớm.”
Cậu thanh niên nhanh chóng đáp đất và chạy tới chỗ vị quân nhân…
…
“Sắp hết giờ rồi. Để tiết sau cô kể tiếp. Giờ cô có việc.”
“Thôi cô ơi~ Cô kết nốt đi cô~”
“Thôi được rồi. Chỉ lần này thôi đấy.”
…
Tên t·ội p·hạm đã xuất hiện trước mặt hai người. Hắn đang ung dung đứng trên một mỏm đá của quả núi thứ hai và vẫn dùng ánh mắt khinh bỉ để nhìn họ. Từng cột đất dần nhô lên theo từng bước chân và đưa hắn đến chỗ hai người.
Cậu thanh niên tức giận lao lên ngăn cản nhưng tên t·ội p·hạm chỉ liếc qua một cái, cậu ta đã bị một lớp đất khóa chặt lấy cơ thể.
Tên t·ội p·hạm tiến tới cạnh vị quân nhân đang nằm bất động trên đất. Hắn ta nhìn ông ấy một lát rồi cười nhạt. Từ mặt đất chợt mọc ra những chiếc cột đất nhọn đâm xuyên qua hai tay hai chân của ông ấy nhưng ông không hề rên rỉ đau đớn một chút nào. Ông không ngần ngại dùng ánh mắt đầy căm phẫn nhìn vào hắn ta.
Bắt gặp ánh mắt ấy nhưng tên t·ội p·hạm vẫn không nói gì. Những cục đất dần nhô lên từ mặt đất rồi bay đến lòng bàn tay hắn và tạo thành một một con dao găm nhỏ.
Hắn ta cầm lấy con dao nhỏ rồi từ từ đâm vào ngực trái của vị quân nhân. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của ông ấy, hắn càng tỏ ra thích thú. Không dừng lại ở đó, hắn còn vừa đâm vừa xoay nhẹ con dao để thỏa mãn cái sở thích dày vò “con mồi” trong đau đớn cho tới c·hết mới thôi.
Giữa lúc tên t·ội p·hạm đang tận hưởng cái khoái cảm này, phần mặt trái của hắn chợt lộ ra vẻ sợ hãi trái ngược hoàn toàn với vẻ mặt độc ác còn lại. Cánh tay trái cũng đưa lên ôm lấy đầu và một giọng nói run run đầy sợ hãi vang lên,
“Đủ rồi… Đủ rồi. Mau dừng tay lại đi. Tôi...tôi không muốn g·iết người nữa. Tôi muốn sống. Tôi muốn sống.”
Hắn buông con dao ra và đứng dậy nói với cái giọng mỉa mai,
“Ngươi quên rằng chính lũ người độc ác này đã g·iết bạn của ngươi sao? Hãy nhớ lại đi. Cái vẻ mặt tuyệt vọng của bạn người lúc ấy.”
Từng khối đất dần nhô lên và tái hiện lại cảnh người bạn thân của tên t·ội p·hạm b·ị b·ắn c·hết.
“Ngươi không hối hận sao? Hãy nghĩ đi. Nghĩ xem bạn của người đang chứng kiến cảnh này trên thiên đường sẽ cảm thấy thế nào?”
Nghe những lời khiêu khích, ánh mắt tên t·ội p·hạm đã tỏ ra do dự.
“Nào! Hãy chứng minh tình bạn của ngươi đi.”
Nói rồi, một cái cọc nhọn xuất hiện trên tay trái. Còn cánh tay phải lại chỉ đến vị quân nhân đang thoi thóp phía dưới.
Tên t·ội p·hạm nắm chặt lấy cây cọc nhưng hắn vẫn lưỡng lự không biết phải làm sao. Vài giây sau, hắn hít một thật sâu và nâng cái cọc qua đầu…
Phập một tiếng.
Cái cọc đâm một nhát xuyên qua ngực trái, máu tươi văng ra rải đầy đất.
“Hừ! Không ngờ ngươi lại làm như vậy. Đúng là loài người thấp kém.”
Nói rồi tên t·ội p·hạm dần tan thành cát bụi và hòa mình theo những làn gió...