Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 13




Chương 13

Sau khi Bá Minh rời khỏi lớp, mặt đám học sinh trong lớp cứ như đưa đám. Ai cũng nghĩ những ngày tháng học kỳ sắp tới sẽ toàn là màu hồng nhưng nào ngờ, vị lớp trưởng mới kia lại thể hiện ra một mặt đáng sợ như vậy. Nghĩ đến thôi cũng chỉ biết thở dài ngán ngẩm.

Marco đứng đó hồi lâu rồi cũng quay về chỗ ngồi. Đám con trai cùng lớp cũng nhân cơ hội xúm lại hỏi chuyện.

"Này! Sao cậu lại quen được người như hắn ta vậy?"

"Tình cờ thôi."

"Thằng đó mạnh lắm hả?" Một người khác chen vào.

"Có lẽ vậy."

"Chiều nay đấu kiếm không ông êi!" Một nam sinh hí hửng nói.

"Oke." Marco cũng không ngần ngại từ chối. Chỉ là đấu kiếm thôi mà.

Một cậu nam sinh khác đánh vào đầu tên kia rồi nói tiếp, "Mịa nó! Sao mày cứ thích vấy bẩn đầu óc của người khác thể nhở!".

Cuộc tán gẫu vẫn tiếp tục diễn ra với những tràng cười nghiêng trời lệch đất phát ra từ đám nam sinh. Nhờ đó mà Marco nhanh chóng hoà nhập với mọi người. Cậu bắt đầu cười đùa và kể lể về bản thân…

Khác với sự rôm rả và ồn ào từ đám nam sinh kia là cuộc trò chuyện nhẹ nhàng xen lẫn những cái cười tủm tỉm và e thẹn từ nhóm nữ sinh ở bàn Haruko.

"Dạo này cậu vẫn bị thằng đó bắt nạt à Haruko?"

"À...ừm."

"Mà chiều hôm thứ 7 cậu đi đâu vậy? Tụi mình định rủ cậu đi ăn mà chả thấy đâu."

"À... Không có gì đâu?"

"Sao cậu à lắm vậy Haruko? Tớ nghi lắm à nha."

"Thôi các cậu đừng bắt nạt bé Haruko của tui nữa, nya!" Như nhớ ra điều gì đó, cô nữ sinh này nói tiếp, "À đúng rồi nya. Các cậu có muốn nghe bí mật của bé Haruko không nya?"

Nghe vậy, mắt mấy nữ sinh còn lại cứ như vớ được vàng. Họ lập tức dồn hết sự tập trung vào cô nữ sinh kia. Họ có hành động thái quá như vậy là vì Haruko là một ẩn số không có lời giải đáp.

Tuy sở hữu vẻ ngoài xinh đẹp nhưng có vẻ như Haruko không thích điều đó cho lắm khi cô nàng luôn làm đù mọi cách để làm xấu bản thân và một vài vết sẹo trên mặt cô chính là một ví dụ điển hình. Còn về thân phận của cô nàng thì họ chẳng biết gì thêm ngoài cái tên Ishikawa Haruko.

Tất nhiên vài người trong số nữ sinh kia thực sự quan tâm đến Haruko đã đến gặng hỏi giáo viên về cô nàng nhưng cái họ nhận được chỉ là lời từ chối.

Quay lại câu chuyện của các nhà buôn.

"Các cậu không được nói với mấy đứa con trai khác đâu nya. Đây là bí mật của tụi mình. Hiểu không nya?"

"Được rồi được rồi. Kể lẹ đi. Lề mà lề mề." Một cô nữ sinh không đợi nổi nữa lên tiếng thúc giục.



"Oke nya. Thật ra sáng nay tớ thấy bé Haruko đi học cùng bạn trai của bé ấy nya. Lại còn nắm tay nữa cơ. Mấy cậu biết đấy là ai không nya?"

"Ai?" Ba nữ sinh còn lại đồng thanh hỏi ngược lại, mặc kệ gương mặt đỏ ửng của Haruko.

"Là cậu Marco kia kìa." Cô nữ sinh cười khúc khích thích thú rồi chỉ tay về phía Marco đang cười nói với đám bạn mới quen.

Ba nữ sinh kia nghe vậy như bùng nổ. Ai cũng há hốc mồm bất ngờ khi biết một người luôn ảm đạm như Haruko lại có bạn trai, lại còn cùng lớp nữa chứ. Với khí thế hừng hực, họ lao vào hỏi tới tập Haruko về mối quan hệ của hai người khiến cô nàng chỉ biết ôm mặt ngại ngùng không dám nói gì.

Thời gian tiếp tục trôi và những câu chuyện thú vị vẫn cứ kéo dài cho đến giữa trưa.

Reeng~~~

Tiếng chuông quen thuộc một vang lên lần nữa. Các học sinh bắt đầu lục đục lấy ra những hộp cơm đủ loại màu sắc từ trong cặp. Một số ít thì rủ nhau ra khỏi lớp. Marco thấy vậy thì bất ngờ lắm.

Đã gần 11 giờ rồi mà mọi người vẫn không về sao? Mình nhớ giờ này là mấy trường mình thấy trước kia về rồi mà. Nhưng mà lại còn lôi đồ ăn ra là sao nữa?

Mấy lời nghi vấn ấy cũng nhanh chóng được giải đáp và sau cùng, Marco đã hiểu được mọi thứ. Hầu hết mọi người sẽ nghỉ trưa ở đây nên đã chuẩn bị đồ ăn từ trước hoặc ra ngoài cổng trường mua về. Còn mấy đứa nhà gần thì sẽ về hoặc ở lại đây nếu họ thích.

Thật ra trước đây, Marco không được đến trường nên cậu không biết mấy điều như trên cũng là điều dễ hiểu. Mà cậu ta cũng từng nuôi dưỡng ước mơ được cắp sách đến trường nhưng cái ước mơ nhỏ bé ấy dần tan biến theo năm tháng rồi.

Nghe xong lời giải thích, Marco liền ra ngoài cổng trường mua hai suất đồ ăn nhanh. Tất nhiên một cái là cho cậu và cái còn lại là cho Haruko.

Trên đường quay về, Marco không ngừng suy nghĩ về cuộc sống sau này của mình sẽ như thế nào.

Ngay khi chấp nhận lời đề nghị vào học trường này, cậu biết cuộc sống sau này của mình sẽ bị xáo trộn. Cậu mất công việc bốc vác tại một công trường lẫn lao công tại đây, số tiền kiếm được vì thế mà tụt giảm. Kế hoạch đi làm thêm kiếm tiền để Luna có thể đến trường và mặc trên mình những bộ quần áo đẹp đẽ cũng bị làm chậm đi rất nhiều.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn phải chấp nhận nó thôi vì cậu không muốn chấm dứt mối quan hệ với người đem lại cho cậu một cuộc sống mới.

Rồi về việc Bá Minh hôm nay trông thật kì lạ. Cậu nghĩ nguyên do đến từ cuộc trò chuyện trong phòng hiệu trưởng. Tiếc là cậu không hiểu họ đang nó gì. Nếu hiểu cậu có thể...

Còn rất nhiều, rất nhiều suy nghĩ khác dần nảy nở trong đầu Marco...

10 phút sau...

Marco đã quay về lớp học. Cậu đi thẳng đến chỗ Haruko và đặt suất ăn mới mua lên bàn cô nàng.

"Mau ăn đi. Sáng nay em cũng chưa ăn gì rồi."

"Em...k.không đói." Lời vừa dứt, tên phản quân mang tên dạ dày đã lên tiếng phản kháng lại chủ nhân của mình.

"Bụng em vừa kêu đấy. Mau ăn đi." Nói xong, Marco liền quay về chỗ rồi phải chịu sự tra hỏi từ đám bạn về mối quan hệ của hai người.

Đám bạn của Haruko cũng không vừa chút nào. Ngay khi Marco rời đi, họ đã chạy tót đến chỗ cô nàng rồi không ngừng trêu chọc.

"Eo ơi~ Đây chẳng phải đồ ăn hương vị tình yêu trong truyền thuyết đây sao!?"

"Không biết nó có ngọt không nhở? Hí hí"



"Nya nya nya! Đây chính cơm tró miễn phí nya."

"Hợp lí luôn!"

...

Giữa lúc ngượng ngùng đắm chìm trong những lời trêu chọc, Haruko lén nhìn qua chỗ Marco nhưng câu nói kia lại vô tình lọt vào tai cô nàng, "Tôi chỉ coi em ấy như em gái thôi.".

Haruko sững sờ nhìn vào suất ăn trên bàn. Cô nàng cảm thấy hụt hẫng một cách kì lạ. Không lẽ cô đang mong đợi điều gì khác sao?

Thời gian chậm rãi trôi qua…

Đồng hồ đã điểm 14h, học sinh các lớp bắt đầu rời khỏi lớp tiến về khu luyện tập như mọi ngày.

Marco không có chút lạ lẫm gì vì cậu biết đây là thời điểm học sinh luyện tập khi làm lao công buổi chiều. Dù vậy, cậu ta vẫn có gì đó hồi hộp vì đây là lần đầu tiên cậu được tham gia một buổi luyện tập của anh hùng.

Trên đường đi, không giống với sự lộn xộn thiếu tổ chức của đám học sinh lớp C và D, những học sinh lớp A và B lại xếp thành những hàng thẳng đều, nghiêm túc tiến về khu luyện tập.

Đang trò chuyện cùng mọi người xung quanh, Marco chợt bị ai đó nhảy đến từ phía sau khoác vác. Cậu nhìn qua bàn tay trước mặt thì biết đây chính là Bá Minh.

Sự xuất hiện đột ngột của Bá Minh đã dọa sợ đám học sinh cùng lớp một vố. Ai cũng vội vã tránh cậu ta thật xa, trong lòng đầy cảnh giác.

"Cậu được đám học sinh ở đây yêu quý quá nhở!?" Bá Minh lên tiếng.

"Cũng tạm thôi!"

"Oke oke."

...

Đám học sinh nhìn cuộc trò chuyện vui vẻ của hai người họ thì thấy có gì đó sai sai. Họ không thể tin được một người họ nghĩ là lạnh lùng và nói ghét ồn ào lại thể hiện ra một mặt như vậy. Chả lẽ lớp trưởng mới của họ bị đa nhân cách?

Giữa lúc ấy, cô nàng Nhân miêu Morgana chợt nhảy đến cạnh Bá Minh và chào hỏi đầy tự tin trước con mắt ngỡ ngàng của đám bạn.

"Chào Minh! Cho mình làm quen nya."

Bá Minh nghe vậy thì quay xuống nhìn cô nàng Nhân miêu cao mét 6 này. Cô nàng thấy vậy chỉ dám đứng yên một chỗ nhìn thẳng về phía trước, đôi tai cụp xuống vì sợ hãi.

1 giây, 2 giây, 3 giây,... Bá Minh vẫn im lặng không nói gì. Điều đó làm mọi người xung quanh nghĩ cậu ta chuẩn bị nổi trận lôi đình, trong đầu còn không ngừng cầu nguyện cho cô bạn nghịch ngợm kia được lành lặn và sau cùng, trái với suy nghĩ của họ, Bá Minh đã cười và thản nhiên nói,

"Oke được thôi. Mà cái này là tai thật của cậu à!?" Bá Minh vừa nói vừa xoa đầu cô nàng khiến đôi tai mèo dựng lên rồi phe phẩy liên tục.

"Nya~" Morgana kêu một tiếng đầy sung sướng.



Hành động ấy khiến đám học sinh há hốc mồm kinh ngạc không thôi. Nó khác hoàn toàn với viễn cảnh đang xảy ra trong đầu họ.

"Alo alo! Mấy ông còn định đứng đó đến bao giờ nữa. Mau đi thôi~"

"Lẹ lên nya~!"

Nói xong, Bá Minh và Morgana đã chạy trước, bỏ lại đám học sinh vẫn còn ngơ ngác phía sau. Sau một hồi, họ mới nhận ra vị lớp trưởng mới kia cũng không đến nỗi tệ đồng thời ném luôn đống suy nghĩ linh tinh vào sọt rác. Họ nhìn nhau không nói lời nào liền chạy theo sau bóng lưng kia.

Dẫn theo đoàn người lớp E3, Bá Minh trực tiếp chạy vượt qua khối D, khối C rồi cả khối B cùng những tiếng hò reo phấn khích phía sau.

Sự ồn ào ấy khiến nhiều lớp cực kì khó chịu nhưng đoàn người vẫn cứ mặc kệ và bỏ ngoài tai những lời chửi bới. Họ đã sẵn sàng cho một tương lai sáng lạng. Một tương lai không phải chịu sự áp bức...

Cùng lúc đó có hai giáo viên đang đứng quan sát đám học sinh từ trên sân thượng. Thầy giáo khoác trên người chiếc áo blouse trắng, gương mặt nghiêm nghị nhưng ẩn hiện sau làn khói thuốc mờ ảo kia lại là ánh mắt đượm buồn, u uất. Dường như nó đã quá đỗi mệt mỏi, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp xuống . Còn cô giáo đứng cạnh cũng khoác trên mình chiếc áo tương tự, ánh mắt hướng đến đám học sinh mà Bá Minh dẫn đầu rồi nhớ về những năm tháng thanh xuân tươi đẹp.

"Đám trẻ kia trông năng động quá nhỉ?" Cô giáo cảm thán.

"Tăng động thì có." Thầy giáo thờ ơ đáp lại.

Cô giáo nghĩ gì đó rồi ghé đầu nhìn thầy giáo và nói,

"Tớ thấy em học sinh dẫn đầu kia giống cậu năm xưa lắm đấy!".

"Đừng nhắc lại chuyện cũ."

Thầy giáo cau mày lạnh lùng đạp lại, hút nốt điều thuốc trên tay rồi lặng lẽ rời đi. Còn cô giáo kia vẫn đứng đó, trong lòng chất chứa một nỗi buồn man mác. Nhìn tấm lưng cô độc kia, cô chỉ biết thở dài và tự hỏi, "Cậu vẫn chưa tha thứ cho bản thân sao?".



Sau vài phút ngắn ngủi, mọi người đã đến trước cửa khu luyện tập khối D. Đám con trai trông mặt ai cũng phấn khởi, có mỗi Morgana là con gái ở đây thì đang bám víu lấy tay Bá Minh, hai tai cụp xuống, miệng thở hổn hển vì mệt.

“Nya...nya~ Lần sau không chạy với mấy cậu nữa. Mệt c·hết tớ rồi!”

Một lát sau, các lớp thuộc khối D đã đến. Họ lướt qua đám người Bá Minh còn không quên ném cho ánh mắt khinh thường. Tụi con trai thấy vậy chỉ có siết chặt nắm đấm kiềm chế cơn tức giận, còn Morgana trực tiếp xù lông, nhe nanh đe dọa, may là có người cản lại không thì cô nàng đã nhảy vào cào cấu tụi kia rồi.

Họ cũng muốn chửi lại lắm chứ nhưng lại không có thực lực để làm việc đó. Không biết là do nhà trường cố ý hay do ông trời sắp đặt, học sinh lớp D4 toàn những học sinh yếu kém, chắc được mỗi tên béo là nhỉnh hơn.

Rồi sau đó, họ bị các lớp thuộc khối D bắt nạt, c·ướp mất phần sân luyện tập. Nhiều lần họ đã ra cầu xin tên mập giành lại phần sân nhưng hắn ta thân làm lớp trưởng vẫn cứ nhắm mắt làm ngơ, bảo họ tự đi mà làm. Cũng chính vì vậy mà trong suốt hai tuần qua họ luôn bị khinh thường và chả làm được trò trống gì ngoài việc đứng nhìn các lớp khác luyện tập.

Marco cùng những nữ sinh trong lớp bước tới. Cậu thấy mấy lớp khác đã vào luyện tập nhưng lớp mình vẫn đứng ngoài thì thắc mắc,

“Sao đứng ngoài này vậy?”

“Giờ tụi này mới nói lớp mình bị mất sân tập nên mới đứng ở ngoài này.” Bá Minh nhún vai cái rồi nói tiếp, “À tiện thể đợi cậu vào giải quyết chung."

“Ừm. Đi.”

Nói xong, Bá Minh cùng Marco kéo theo cả lớp đến sân luyện tập lớp mình lúc này đang bị lớp D4 c·hiếm đ·óng.

“Chào bạn! Mình đến xin lại sân tập.” Bá Minh thân thiện nói với một học sinh lớp D4.

“Cút!”

“?"