Chương 12
Marco có chút nghi ngờ với câu trả lời của Marco nhưng cậu cũng nhanh chóng gạt đi vì đó là quyết định của cậu ta.
“Minh à! Ông mong cháu nghĩ kĩ lại.”
“Cháu không có lí do gì để học ở cái trường này cả. Với lại cháu không muốn phụ sự kỳ vọng của ba mẹ.”
“Haizz~ Được rồi.” Ông ấy thở dài não nề rồi sau một lúc mới lên tiếng, “Ngày hôm đó không hẳn là một vụ t·ai n·ạn.”.
Nghe đến đây, Bá Minh đan hai tay lại, trầm ngâm không nói gì. Cậu biết rõ ông mình đang nhắc đến cái gì.
Quay qua nhìn đứa cháu tội nghiệp, ông nói tiếp, “Ông sẽ đưa cháu tất cả manh mối nhưng với một điều kiện.”
Ông ấy dừng lại một lát xem biểu hiện của Bá Minh nhưng cái nhận được chỉ là sự yên lặng và một cơ thể bất động.
“Cháu phải vào học một trường đào tạo anh hùng. Hoàn thành khóa học ba năm và tối thiểu phải đạt đến Rank…”
Căn phòng dần rơi vào yên tĩnh…
30 phút sau...
Bá Minh và Marco cùng nhau rời khỏi phòng hiệu trưởng với những khúc mắc trong lòng.
Ngoài cuộc trò chuyện với người đàn ông kì lạ kia, Marco chẳng hiểu nổi ông ấy và Bá Minh đang nói về cái gì vì hai người họ chỉ nói với nhau bằng tiếng mẹ đẻ. Phải mãi về cuối cậu mới nghe hiểu được vài câu bằng Tiếng Anh.
Marco cũng không biết người đàn ông ấy có quan hệ gì với Bá Minh nhưng quá hành động và cử chỉ, cậu nghĩ ông ấy có thể là người thân hoặc đại loại như vậy. Tóm lại thì nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn. Marco không muốn đào móc quá nhiều về cuộc sống của Bá Minh. Và hơn hết, Marco chỉ cần biết cậu ta là một người luôn thích thú với những trò đùa ói om là đủ rồi.
Sau đó, Marco lại nhớ đến bác Tuân. Cậu không hiểu tại sao bác ấy lại muốn cậu làm vậy nhưng dù có nghĩ như thế nào thì cậu cũng không tìm ra câu trả lời thỏa đáng.
...
Ra khỏi phòng, Bá Minh vẫn không nói gì. Chỉ đến khi Marco hỏi thì cậu ta mới chịu lên tiếng.
"Giờ đi học luôn hả?"
"Ừm."
Marco không hỏi thêm gì nữa. Cậu cảm thấy có gì đó là lạ ở Bá Minh...
...
Cuối cuộc trò chuyện trong phòng hiệu trưởng kia, Marco nghe được hai người sẽ học ở lớp E3 và họ đang trên đường đến đó.
Đi dọc hành lang, họ thu hút không ít sự chú ý vì ngoại hình kì lạ của Bá Minh và bộ quần áo cũ kỹ không phải đồng phục trên người.
Đến nơi, Bá Minh lạnh nhạt bước thẳng vào lớp rồi chọn đại một cái bàn rồi ngồi xuống. Toàn bộ ánh mắt trong lớp học theo đó đổ dồn về phía cậu ta nhưng cũng mau chóng lờ đi. Còn Marco đã để ý đến Haruko đang ngồi ở cuối lớp từ lúc bước vào nên cậu ta đã chọn một bàn bên cạnh cô nàng.
Chuông báo vào học đã đã reo lên nhưng đám học sinh trong lớp vẫn cứ thản nhiên cười đùa nói chuyện với nhau chẳng thèm quan tâm đến việc đó, chỉ có một vài người quay về ổn định chỗ ngồi.
Trong lúc Bá Minh đang ngồi như bất động tại một chỗ, một tên nam sinh béo mập với vẻ mặt giữ tợn bước đến bên phải cậu. Hắn ta dùng bàn tay đầy mỡ của mình bóp chặt lấy gáy cậu ta rồi gắt lên, "*** **! Mày chán sống..."
Không để hắn ta dứt lời, Bá Minh đứng phắt dậy, xoay người 180 độ đồng thời tung một đấm dứt khoát vào cái bản mặt mập mạp kia. Một đấm đau điếng khiến hắn ta buông tay khỏi cổ cậu ta, cả cơ thể béo mấp ngã cái rầm vào tủ đồ phía sau, lõm hẳn vào một lỗ.
Cả lớp ấy được một phen bàng hoàng vì mọi thứ diễn ra quá nhanh. Ai cũng ngơ ngác nhìn tên mập đang nằm b·ất t·ỉnh dưới sàn nhà với hai dòng máu tươi chảy ròng ròng từ mũi rồi lại sợ hãi nhìn qua Bá Minh im lặng đứng đó như không có chuyện gì.
Cái tên Bá Minh vừa đấm gục chính là lớp trưởng của cái lớp này và cũng là đàn em của tên trùm trường. Lúc hắn bước vào, cả lớp đều im phăng phắc không dám hé nửa lời và ngay sau đó, hắn ta bị một bộ xương cho là vô hại trong mắt đám học sinh hạ gục chỉ bằng một đấm nên có biểu hiện như vậy cũng là điều dễ hiểu.
Còn Marco tỏ ra cực kì sốc vì cậu biết Bá Minh không phải người thích động tay động chân đầy mạnh bạo như vậy.
Giữa lúc cả lớp không biết làm gì, một người phụ nữ đi thẳng lên bục giảng. Có lẽ đó là giáo viên chủ nhiệm nên các học sinh mới lục đục về chỗ ngồi.
Cô ấy cũng phát hiện tên mập kia đang b·ất t·ỉnh nhưng cũng không trách móc gì cả. Cô chỉ bảo học sinh mang hắn ta đến phòng y tế rồi quay ra thông báo với đám học sinh.
"Có lẽ hai tuần là đủ để mấy đứa thích nghi với môi trường ở đây rồi. Giờ thì hãy tự giới thiệu về bản thân một lần nữa với hai em học sinh mới đi. Bắt đầu từ Jiho."
Theo lời của cô giáo, học sinh bắt đầu đứng lên giới thiệu về bản thân.
"Kim Jiho. Năng lực Water Control."
"Morgana Axel. Nhân Miêu, nya!"
"Alex James. Năng lực Physical."
...
"Ishikawa Haruko. Năng lực Recovery's Slime."
"Marco Bauer. Năng lực Strengthen."
"Minh. Năng lực không rõ."
Cả lớp lại lần một lần nữa được phen bất ngờ. Ai cũng cho rằng cậu ta đang chém gió, ngoại trừ Marco và Haruko.
Họ biết rằng tất cả các quái nhân đều có một năng lực nhất định, không phải phế phẩm thì cũng là kì dị. Thế nhưng tên quái nhân trước mặt họ đây lại nói là không rõ. Vậy một đấm gục luôn tên mập kia là sao hả? Cậu đang đùa với chúng tôi đấy à!!!
Cô giáo trên kia cũng bất ngờ không kém vì đây là lần đầu tiên cô ấy nghe một quái nhân nói mình không có năng lực. Cô ấy nghi ngờ liệu đây có đúng là cháu của một huyền thoại trong giới anh hùng. Cuối cùng, cô giáo vẫn phải gác lại suy nghĩ ấy rồi giới thiệu về bản thân mình và nói thêm vài điều khác.
"Cô sẽ là chủ nhiệm của các em trong 3 năm tới. Cô là Annika Maes, anh hùng cấp B, biệt danh không có. Các em sẽ chính thức bước vào học kỳ từ ngày mai. Có gì thêm cô sẽ thông báo sau. Lớp tự quản. Giờ cô phải đi họp."
Nói xong, cô giáo liền rời đi cùng đồng nghiệp đang đứng đợi ngoài cửa. Cả lớp theo đó cũng rơi vào im lặng vì thời gian qua, họ đã thấm nhuần cái luật rừng ở đây rồi. Đơn giản vì họ không hề hay biết ngôi trường này tồn tại cái luật rừng ấy cho đến khi họ nhập học được 2 tuần.
Chỉ sau vài ngày yên ổn, họ bắt đầu truyền nhau rằng kẻ mạnh nhất lớp sẽ trở thành đàn em của tên trùm trường, đồng thời sẽ làm lớp trưởng của lớp đó, muốn làm gì thì làm và nếu không có gì nghiêm trọng, giáo viên sẽ mắt nhắm mắt mở bỏ qua.
Điều đó sẽ không có gì đáng nói nếu phần lớp các lớp trưởng của khối E và D không phải những tên đầu gấu không có học thức chỉ thích đánh đấm.
Lấy tên béo vừa nãy làm ví dụ. Hắn thích sai khiến những kẻ yếu kém trong lớp, lấy nó làm thú vui hàng ngày. Không dừng lại ở đó, mỗi khi hắn bước vào lớp, đứa nào mà hé nửa lời hoặc lảng vảng ở chỗ hắn, hắn sẽ thẳng tay đ·ánh đ·ập dù là trai hay gái. Nhiều người trong lớp không thể chịu đựng thêm nên đã thách đấu với hắn nhưng để trở thành loại người như vậy, hắn cũng đâu phải dạng vừa. Mọi người không biết năng lực của hắn là gì ngoài khả năng chịu đòn đến đáng sợ. Chính vì vậy trong những lần thách đấu, với cơ thể to béo của mình, hắn chỉ chơi trò ăn miếng trả miếng cũng đủ để hạ gục đối thủ.
Nói là vậy chứ hắn cũng chỉ h·ành h·ạ được mấy tên cấp E yếu kém hay vài tên cấp D tự ảo tưởng sức mạnh thích đi bắt nạt mấy đứa lớp E. Mới gần đây thôi, hắn có thách đấu với lớp trưởng lớp D4, không cần đoán cũng biết hắn thua triệt để.
Chắc nhiều người cũng sẽ nghĩ rằng tại sao không báo cáo với nhà trường hay nghỉ học luôn cho nó khỏe đúng không? Thật ra đâu cũng có cái nguyên do của nó. Nói đơn giản thì như thế này.
Phương án đầu tiên chắc chắn sẽ loại vì đến cả hiệu trưởng cũng không hề lên tiếng nói gì về việc này. Còn phương án thứ hai là điều rất dễ xảy ra với những học sinh yếu kém khi đã chạm đến giới hạn nhưng cuối cùng, họ vẫn phải cắn răng chịu đựng. Đơn giản vì nếu họ nghỉ học thì phải đợi đến 2 năm sau mới có thể dự thi, kèm theo đó, số tiền học phí để học tại những trường đào tạo anh hùng là quá lớn với những người có hoàn cảnh không được tốt lắm. Chính vì vậy, đa số họ sẽ chọn ở lại và nhẫn nhịn chịu đựng cho đến khi học kỳ chính thức bắt đầu. Họ sẽ cố gắng tăng cấp và sẽ đáp trả lại những nhục nhã mình từng chịu.
Giờ quay lại cái chuyện lớp trưởng kia.
Như đã nói ở trên, ai đánh bại được lớp trưởng cũ sẽ trở thành lớp trường mới và Bá Minh là người thực hiện điều đó. Dù không có một trận thách đấu đàng hoàng nhưng việc c·ướp chỗ của tên lớp trưởng cũng coi như một lời khiêu khích nên khi cậu một đấm hạ gục tên béo, cả lớp như một thói quen đã ngầm thừa nhận cậu ta là lớp trưởng mới.
Cả lớp cứ ngồi im phăng phắc như vậy vì họ sợ tính tình của lớp trưởng mới này còn cổ quái hơn tên béo kia. Nhỡ đâu họ vừa mở miệng thì tên ác ma này lại ghim họ thì có mà hối hận cả đời.
Reeeng~~~
Tiếng chuông nghỉ giải lao vang lên nhưng vẫn chẳng có ai chịu nhúc nhích. Marco nhìn vậy thì tỏ ra khó hiểu. Cậu không biết lớp này đang làm cái trò con bò gì nữa mà cứ im lặng từ nãy đến giờ.
Lúc này, một cậu nam sinh ngồi trên Marco đánh liều quay xuống hỏi khẽ.
“Này! Ông là bạn của tên kia đúng không?”
Cả lớp theo đó vểnh tai lên nghe lén cuộc trò chuyện liên quan đến mạng sống của họ.
“Ừ.”
Cậu nam sinh lén lút liếc qua Bá Minh rồi nói tiếp,
“Vậy cậu ta có OK không?”
“Là sao?”
“Thì có thích bắt nạt hay đ·ánh đ·ập người khác không? Tóm lại là có dễ tính không ý?”
Marco nghe xong thì vê cằm suy nghĩ một tí rồi nói,
“Có.”
Như nghe được lời đồng ý làm người yêu của Crush, cả lớp đồng thời đứng bật dậy hét toáng lên trong sung sướng. Ai cũng gào thét, chạy nhảy điên cuồng khắp cả lớp. Có những đứa sướng đến nỗi quỳ xuống khấn lạy ông trời hay có cả mấy đứa điên đến nỗi vác luôn ghế của mình và chạy lông nhông khắp hành lang tầng 1 rồi chạy luôn ra cả sân trường ăn mừng.
Sự việc ấy thu hút không ít sự chú ý từ các lớp khác. Họ xúm lại trước cửa lớp xem những trò con bò đang diễn ra trong lớp D4.
“Này, này, này. Lớp cậu mới chơi đồ tập thể à.” Một cậu học sinh lớp khác hỏi.
“Ừ ừ ừ. Đúng rồi đấy. Đúng rồi đấy. Tụi tao mới chơi đồ xong. Hớ hớ hớ hớ.” Nói xong, tên này còn lộ ra vẻ mặt như tên nghiện rồi tiếp tục hòa vào cuộc vui với đám bạn.
“Má thắng điên!”
…
“Morgana! Lớp cậu bị sao vậy?”
“Lớp tớ mới đổi lớp trường. Cậu ta hiền rơ luôn, nya!”
Lời vừa dứt, một tiếng quát lớn vang lên từ cuối lớp, “Ồn quá đấy!!!”.
Cả lớp học chợt im bặt rồi cùng nhau nhìn xuống cuối lớp. Giọng nói vừa nãy không thể nhầm lẫn vào đâu được, người đó không ai khác chính là Bá Minh.
Những học sinh lớp khác cũng im lặng theo dõi tình hình.
Giữa lúc ấy, tên học sinh cầm đầu đám nam sinh vác ghế đi ăn mừng quay lại. Hắn thấy mọi người im lặng thì không hiểu chuyện gì, vô tư lên tiếng hỏi đứa bạn ở cửa lớp.
“Êu mày. Sao tụi mày đứng đực ra đó vậy. Không ăn mừng nữa à.”
Không để cậu học sinh kịp hỏi thêm, cả lớp đồng loạt quay ra nhìn cậu ta kèm ánh mắt dữ tợn đằng đằng sát khí. Cậu ta nuốt nước bọt cái ực, sống lưng lạnh toát, miệng không dám hé nửa lời.
Thế nhưng một tên nam sinh khác vừa đi vệ sinh về vẫn chẳng biết gì, ngơ ngác hỏi,
“Các cậu bị…”
Tên nam sinh này còn chưa nói hết câu đã bị cậu nam sinh bên trên lấy tay bịt miệng rồi ra hiệu im lặng. Cậu ta cũng nhanh chóng phát hiện ra lý do rồi cứ gật đầu lia lịa trong lo sợ.
Trong lúc đám học sinh đang căng thẳng, Bá Minh chợt kéo mũ trùm đầu rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi. Cậu ta đi gần đến cửa lớp liền bị Marco giữ vai lại.
“Hôm nay cậu sao vậy?” Marco lo lắng hỏi.
Bá Minh vẫn không trả lời. Cậu nhẹ nhàng gạt bỏ cánh tay của Marco rồi bước ra khỏi lớp. Đám học sinh lớp khác cũng tự giác tránh sang hai bên nhường đường cho cậu ta vì họ chẳng muốn rước thêm rắc rối cho bản thân nhưng dù vậy, trong đám đông vẫn còn những lời bàn tán to nhỏ…
Cậu nam sinh ngồi trên Marco ban nãy ngó thấy Bá Minh đã bước lên cầu thang liền quay qua hỏi Marco.
“Bạn cậu luôn như vậy hả?” Đợi một lúc vẫn không thấy Marco trả lời, cậu ta liền quay về chỗ ngồi bàn chuyện với đám bạn, miệng không ngừng than thở, “Cứ tưởng vớ được lớp trưởng ngon ăn. Ai ngờ… Haizz~”