Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Kỷ Nguyên Mới: Anh Hùng/ Thợ Săn

Chương 14




Chương 14

Chẳng ai ngờ được người Bá Minh đang đối mặt lại là lớp trưởng của lớp D4. Mặc dù hắn đã làm tròn trách nhiệm của một lớp trường khi có thể bảo vệ và lấy thêm phần sân tập nhưng chính cái tính cách của hắn đã gây thù chuốc oán không ít người. Hắn là một kẻ kiêu ngạo và luôn buông lời sỉ nhục những kẻ mà hắn cho là yếu hơn mình.

“Đéo có thực lực thì cút!”

Bị hắn nói như vậy, Bá Minh chẳng mảy may quan tâm. Cậu quay sang hỏi cậu nam sinh bên cạnh,

“Cậu ta là ai vậy?”

“Nacer Leroux. Năng lực Pyrokinesis.”

“Năng lực đó là gì vậy?” Bá Minh ngơ ngác hỏi lại. Nghe mấy cái tên năng lực thì ngầu thật đấy nhưng cậu ta chẳng biết gì đâu, đơn giản vì cậu lười tìm hiểu.

“Nó là tạo ra lửa ý. Nhớ không nhầm thì tên kia có thể tạo ra ngọn lửa bao trọn cánh tay của hắn.”

“Oke. Vậy ai lên đòi lại sân đi.” Bá Minh thản nhiên nói rồi im lặng chờ đợi kết quả nhưng đợi hẳn một lúc vẫn chẳng thấy ai bước lên. Cậu nhìn lướt qua một lướt thì thấy mọi ánh mắt đều đổ dồn vào mình. Cậu ta thắc mắc, “Sao không ai lên vậy!?”.

Cả lớp nghe vậy thì tức hộc máu vì họ cứ nghĩ vị lớp trưởng khó tính này sẽ thể hiện ra cái bản lĩnh của một người đàn ông một đấm gục luôn như sáng nãy. Đã thế còn quay ra hỏi “Sao không ai lên vậy!?” rất chi là ngây thơ. Chả nhẽ đầu ông lớp trưởng này có vấn đề? À khoan, chính đầu óc họ mới có vấn đề. Họ nhận ra rằng họ đã quên không giải thích cho Bá Minh về cái luật rừng ấy.

“Chuyện là thế này… Bla bla blo blo…” Cậu nam sinh vừa này lại phải đứng ra giải thích.

Sau một hồi nghe giải thích về luật rừng, Bá Minh tự chỉ tay vào mình và nói, “Vậy giờ tôi là lớp trưởng mới?”

“Đúng vậy!” Cả lớp đồng thanh.

“Và giờ muốn lấy lại sân phải đến đấm tên kia. Một phát gục luôn!?” Bá Minh vừa nói vừa chỉ tay vào tên Nacer.

“Chính xác!!!” Cả lớp hô to phấn khích.

“Khoan từ từ đã.” Cậu nam sinh lên tiếng can ngăn rồi nói tiếp, “Theo cái luật rừng thì tụi mình không được đấm thẳng vào cái bản mặt hãm *beep* kia. Lớp trưởng phải lên gửi lời thách đấu đồng thời buộc phải nghe theo cái luật lệ giời ơi đất hỡi của lớp chiếm sân đề ra. Nhưng khổ nỗi là tên kia rất ít khi nhận lời thách đấu từ lớp đã bại dưới tay hắn.”

“Tóm lại là hắn phải chấp nhận lời thách đấu đúng không?”

“Ừm.”

“Được rồi.” Nói xong, Bá Minh hít một hơi thật sâu rồi hét lớn, “Nacer ơi~”.

Tiếng hét ấy đã thu hút tất cả các học sinh ở đây. Ai cũng quay ra ráo riết tìm chủ nhân của nó.

Còn tên Nacer đang chửi bới một cậu nam sinh cùng lớp ở giữa sân tập nghe vậy liền sôi máu. Hắn lập tức xoay người lại tìm nơi phát ra tiếng hét ấy.

Ngay khi thấy hắn ta quay lại, Bá Minh hắc hóa cơ thể rồi dồn lực rồi lao thẳng về phía trước. Gần đến hắn ta, cậu lấy chân trái làm trụ dậm mạnh xuống đất đồng thời xoay nhẹ người tung nắm đấm bằng tay phải như nã pháo hướng thẳng vào mặt của Nacer.

“Vùuuu” một tiếng, một trận gió nổi lên làm mái tóc vàng của hắn hất bay ra sau.



Thật đáng tiếc khi Bá Minh không tái hiện lại cú đấm của mình. Nắm đấm đã dừng lại trước mặt tên Nacer trong gang tấc. Hắn ta nuốt nước bọt, ánh mắt căng thẳng nhìn vào nắm đấm trước mắt, trên trán còn lấm tấm không ít mồ hôi.

“Lớp trưởng lớp E3 đến khiêu chiến.” Bá Minh đứng đối mặt nói với hắn ta.

“Hừ! Đến lúc đó đừng có hối hận.”

Tên Nacer tuy sợ hãi vì đòn t·ấn c·ông chớp nhoáng của Bá Minh nhưng hắn ta vẫn cố nói với cái giọng hách dịch để tỏ ra mình ổn. Hắn không muốn bẽ mặt trước những tên yếu kém nên đã chấp nhận lời thách đấu.

“5 chọi 5. 4 đứa tự chọn. Còn lại là tao với mày.” Nacer nói tiếp.

“Thời gian?”

“Đầu tuần sau.”

“Lâu vậy?”

“Tao không thích bắt nạt kẻ yếu 2 lần.”

Nói xong, hắn lại quay sang chửi bới cậu nam sinh bên cạnh, “Đứng lên. Mau đi luyện tập cho trận đấu tuần sau. Mày mà thua thì đừng trách tao.”

Bá Minh cũng nhanh chóng quay về thông báo cho lớp mình.

“5 chọi 5. 4 người tự chọn, còn lại là lớp trưởng. Thời gian là đầu tuần sau.”

“Thế thôi á!” Một cậu nam sinh hỏi.

“Ừ. Thế thôi!”

Đám học sinh nghe vậy thì xúm lại với nhau thì thầm to nhỏ,

“Tao thấy có gì đó không đúng tụi mày ạ.”

“Đúng rồi đấy. Lần đầu thách đấu tên kia có ra mặt đâu. Sao giờ lại như vậy?”

“Đứa bạn tôi bên lớp nó bảo là cậu ta luôn tôn trọng những đối thủ mạnh. Chắc đó cũng là một lý do.”

“Vậy chắc chắn Minh lớp ta mạnh hơn ròi. Có cậu ấy phần thắng nắm chắc trong tay.”

“Nhưng bọn mình không thể phụ thuộc hoàn toàn vào cậu ta được. 5 chọi 5 cơ mà!”

“Cũng đúng!”

“...”



Cuộc thảo luận nhanh chóng kết thúc. Sau đó, cả lớp đến trước một cánh cửa ở khu luyện tập, bên trên có ghi chữ E3. Bá Minh và Marco cũng có chút hiếu kỳ vì khi lau dọn ở khu luyện tập khối C, hai người đã thấy cánh cửa tương tự nhưng không được vào trong. Cánh cửa mở ra, một cầu thang dẫn xuống lòng đất xuất hiện trước mắt họ. Đi hết cầu thang sẽ thấy một hành lang ngắn và phía cuối chính là phòng thay đồ và tất nhiên, nam nữ cách biệt.

Ngồi được một lát trong đó, đám nam sinh ai cũng nhễ nhại mồ hôi, ngoại trừ Bá Minh. Vì thế, họ đã ra khỏi phòng và bắt gặp nhóm nữ sinh với tình cảnh không khác là bao. Sau cùng, họ quyết định ra đứng cạnh cửa khu luyện tập. Từ xa nhìn đến chẳng khác nào tụi côn đồ đang tụ tập ăn chơi, cắn kẹo,...

Vì Bá Minh chưa biết tên của ai cả nên họ đã giới thiệu về bản thân một lần nữa đồng thời thi triển luôn năng lực của mình để chọn ra những người có thể tham gia vào trận đấu đầu tuần sau.

Thời gian nhanh chóng trôi qua…

Buổi luyện tập đã kết thúc, học sinh bắt đầu kéo nhau ra về. Một số ít ở lại luyện tập thêm, một số ít thì đi thẳng đến dãy trọ xa hoa.

Chào tạm biệt nhóm bạn ở cổng trường xong, Marco quay sang hỏi Bá Minh,

“Đến chơi với lũ trẻ không?”

“Hôm nay tôi bận rồi. Để hôm khác đi.”

“Ừm.”

“Bye bye.”

“Bye.”

Nhìn theo Bá Minh đang rời đi, Marco không biết phải nói như nào. Trong suốt buổi chiều hôm nay, cậu hầu như chỉ đứng yên và quan sát Bá Minh. Cậu ta cười và nói rất nhiều. Nhưng dù vậy, Marco vẫn thấy Bá Minh có gì đó rất lạ, không giống thường ngày chút nào hoặc cũng có thể do cậu đã suy nghĩ quá nhiều.

“Về thôi.”

“Dạ.”

“Anh không có tiền nên chịu khó đi bộ nha.”



Hôm nay, Bá Minh vẫn quyết định đi bộ nhưng không phải về phòng trọ. Cậu đi hết nơi này đến nơi khác, từ những nơi đông người như sở thú hay công viên, rồi lại đến cạnh hồ nước tĩnh lặng vắng bóng người và hơn hết, khi đến những nơi đó, cậu đều nán lại vài phút để ngắm nhìn chúng.

Cuối cùng, khi màn đêm buông xuống, Bá Minh đã dừng lại trước một sân tập gym ngoài trời. Cậu bước tới và sờ lên thanh xà đơn cho trẻ nhỏ, từng dòng kí ức ngày ấy lại hiện về.



Một người đàn ông với giọng cười ồm ồm, vừa vỗ tay vừa cổ vũ đứa con trai đang treo mình trên thanh xà đơn,

“Con của ba cố lên. Một cái nữa thôi. Nào! Cố lên. Ba biết con làm được mà.”

Người con nghe vậy như có thêm động lực. Cậu bé hít một hơi thật sâu, dồn hết sức còn sót lại rồi từ từ kéo mình qua thanh xà đơn.



Thấy con mình đã làm được, ông bố lập tức ôm lấy đứa con rồi nhấc bổng lên. Trong ánh mắt không thể giấu nổi sự vui sướng xen lẫn tự hào.

Trong lúc hai bố con đang cười đùa, một giọng nói nhẹ nhàng truyền đến từ xa.

“Hai bố con mau lại đây uống nước đi. Mồ hôi ướt hết áo rồi kìa.”

“Đến đây. Đến đây.”



Hãy buông bỏ mọi chuyện cũ ở quá khứ và sống thật hạnh phúc ở hiện tại và tương lai.

Bá Minh đã từng nghĩ như vậy nhưng ngay sau cuộc trò chuyện với ông ngoại của mình vào sáng nay, suy nghĩ ấy đã thay đổi. Cậu ấy chỉ muốn sống hạnh phúc ở quá khứ, còn hiện tại và tương lai... Có lẽ là không bao giờ.

Khi biết ba mẹ không phải mất vì t·ai n·ạn xe hơi, Bá Minh cảm thấy thật bối rối. Giờ cậu biết được tin này thì còn ý nghĩa gì nữa, ba mẹ cậu đã mất từ lâu, họ cũng đâu có thể sống lại, nhưng dường như có thứ gì đó đang thôi thúc cậu hãy làm sáng tỏ điều đó, hãy tìm ra chân tướng sự thật và nhiều hơn thế nữa.

Tiếp đó, câu nói tiếp theo rằng manh mối đang nằm trong tay ông ngoại đã nhen nhóm trong cậu sự hiếu kỳ của tuổi 15, ngọn lửa thù hận và cả tia hy vọng hão huyền rằng ba mẹ vẫn còn sống. Cậu không rõ liệu những cảm xúc ấy có đúng không hay nó chỉ là cảm xúc nhất thời khi nhớ về những ngày tháng tươi đẹp ấy.

Cậu ta lại tự hỏi tại sao bản thân lại chấp nhận nó một cách dễ dàng như vậy, tại sao cậu không buồn, không khóc hay tại sao không lên tiếng đòi hỏi chút nào về những manh mối ấy. Cậu không hiểu cũng không biết tại sao bản thân lại bình tĩnh đến như vậy. Tâm trí cậu rối bời đến khó tả…

Như lời ông ngoại đã nói, Bá Minh phải hoàn thành điều kiện mà ông ấy đã đề ra thì mới có được những manh mối ấy. Cậu biết nó không hề đơn giản một chút nào nhưng cậu nhất định sẽ làm được dù có phải đánh đổi cả tính mạng.

Và điều tiên quyết để làm được điều đó chính là sức mạnh.

Như lời nhóm bạn cùng lớp kể lại, Bá Minh đã hạ gục tên béo sáng nay bằng một đấm. Cảm xúc lúc ấy khiến sức mạnh của cậu bạo phát, điều đó chứng tỏ chí ít thực lực của cậu đã tiếp cận cấp D vì theo lời lớp cậu nói thì tên béo kia cùng cấp chưa ai đánh bại được cả. Mọi điều sẽ rõ sau khi trận quyết đấu đầu tuần sau kết thúc. Nếu cậu đánh bại được Nacer thì chứng tỏ cậu đã chính thức bước vào cấp D hoặc Nacer đã được kiểm chứng là có thực lực ở cấp D. Nhưng dù vậy, đó không phải thứ sức mạnh Bá Minh đang hướng đến.

Nói về sức mạnh thì không thể không nhắc đến cơ thể của Bá Minh. Thể chất, tốc độ, độ cứng là không thể bàn cãi. Khi ở trạng thái bình thường, cậu có thể tạo một vết lõm trên thân cây chỉ bằng một cú đấm, còn khi hắc hóa, ba yếu tố trên đều được nâng cao một cách rõ ràng. Cậu khỏe hơn, nhanh hơn và có thể tạo ra một vết nứt lớn trên một tấm bê tông. Trên hết, cậu đã có thể tùy ý hắc hóa từng bộ phận theo ý của mình mà không cần phải hắc hóa toàn bộ cơ thể như lúc trước.

Một điều nữa chính là về quả cầu thủy tinh kia và thứ chất lỏng bên trong nó đã lên tới 21/100. Bá Minh chắc chắn giả thuyết của mình là đúng vì những ngọn lửa thu hút cậu chính là những cảm xúc tiêu cực như sợ hãi, đau đớn, buồn tủi, oán hận,... Cậu có thể dễ dàng chạm vào ngọn lửa như một sinh vật ấy và ngay khi cậu tóm lấy nó và “ăn” chúng những cảm xúc tiêu cực của người đó sẽ ngay lập tức biến mất và chuyển hóa thành thứ chất lỏng màu vàng trong quả cầu thủy tinh. Ngọn lửa càng lớn đồng nghĩa với việc cảm xúc tiêu cực của người đó cũng rất lớn và lượng chất lỏng màu vàng nhận vào cũng lớn không kém. Ngọn lửa ấy cũng sẽ nhỏ dần và biến mất nếu chủ nhân của nó đang trở nên tích cực.

Bá Minh cảm thấy bản thân chẳng có chút thay đổi nào khi “ăn” những ngọn lửa ấy nên cậu luôn làm vậy để tụi trẻ vui vẻ trở lại. Và tất nhiên, cậu ấy vẫn chẳng cái công dụng của quả cầu thủy tinh và thứ chất lỏng trong nó là gì.

Cảm thấy mình ở đây đã đủ lâu, Bá Minh liền đứng dậy và rời đi. Lần này cậu sẽ về với phòng trọ yêu dấu.

Về đến phòng trọ, đồng hồ đã chỉ hơn 10 giờ đêm. Bá Minh ngã nhào lên giường nhưng không tài nào ngủ được. Lăn lộn trên giường một hồi lâu, cậu ta ngồi bật dậy và quyết định đi hóng gió.

Những chiếc ô tô vẫn lướt qua thật vội vàng và Bá Minh vẫn bước đi trong màn đêm tĩnh lặng với cái tâm không hề tĩnh lặng.

Bá Minh đến với cây cầu quen thuộc.

Cậu bước đến cạnh thành cầu và đưa tay ra cảm nhận từng cơn gió lướt qua.

Hôm nay không sao nhưng lại có gió. Gió rít lên nhưng tiếng thật mạnh bạo nhưng cũng thật nhẹ nhàng.

Cậu không hiểu và cũng thật buồn cười khi xúc giác của bản thân đã biến mất mà lại có thể cảm nhận được gió hay đó chỉ là lời biện hộ rằng hôm nay có gió.

“Haizz, hôm nay chắc không có gió rồi. Về thôi.”